0
Minh Tiêu liếc nhẹ mắt quan sát cuộc chiến của anh trai, cô bé biết trong nhóm Anh Quân là người yếu nhất, anh ấy có thể là một thầy thuốc giỏi nhưng tuyệt đối không phải là một tay chiến nhiều kinh nghiệm.
“Này nhóc!” Tên gầy hét lớn. “Đối thủ của mày là anh đây đừng đứng núi này trông núi nọ.”
Minh Tiêu cười khinh. “Đánh với mày, chỉ cần hỉ mũi là xong ngay ấy mà.”
Tên gầy hừ vài tiếng đầy giận dữ hắn không muốn đôi co thêm, xoạc chân đứng tấn, thu khí vào nắm đấm, lần này hắn sử dụng cả hai tay. “Nhóc là đối thủ khiến anh đây phải thi triển cả hai ‘đấm khí’ cùng lúc đấy, rất được, lỡ có c·hết trong trận đấu này anh đây vẫn sẽ luôn nhớ về nhóc.”
Khí tụ về tay hắn mạnh tới nỗi tạo ra hai xoáy gió nhỏ trên hai nắm tay hắn. “Anh đây tên là Trần Lực, hãy nhớ và mang theo cái tên này xuống âm phủ khai với diêm vương gia ai đã tiễn nhóc tới gặp lão.”
“Ồ, vậy tao là Lâm Minh Tiêu, nhớ kỹ nhé kẻo không biết kẻ g·iết mày là ai.” Minh Tiêu ngồi vào thế chuẩn bị thi triển thiên phú ‘bước nhảy của ếch’.
“Hự!”
Tiếng rên của Anh Quân vọng tới, cô bé giật mình quay phắt nhìn qua, nhíu mày khi thấy máu đỏ nhỏ xuống từ vai Anh Quân.
Phải xử nhanh tên này để qua đó phụ anh ấy mới được! Minh Tiêu tự nói với chính mình, bật người lao thẳng tới.
“Đấm khí.” Tên gầy hô vang đấm mạnh hai tay về phía trước thả ra hai luồng khí hình nắm đấm.
“Bước nhảy của ếch.” Minh Tiêu bật lên thành công né đi ‘đấm khí’ của hắn ta.
“Thu Khí!” Tên gầy hét lớn, hít vào một hơi thật sâu, khí xung quanh ồ ạt kéo về phía hắn tạo ra một lực hút cực mạnh kéo Minh Tiêu lại gần hắn.
Khóe môi cô bé nhếch lên. “Hơi thở của rồng.”
Màu đỏ tỏa ra xung quanh cuồn cuộn lao thẳng về phía tên gầy. Hắn thấy khí đổi màu lập tức đẩy chiêu: “Phả khí.” Thổi ra một luồng khí cực mạnh, hất Minh Tiêu bay đi.
“Ngưng khí.” Hắn tung thiên phú tiếp theo, làm ngưng chuyển động khí ngay phần lưng Minh Tiêu giữ chặt cô bé nguyên một vị trí để thuận lợi cho chiêu thức tiếp theo. “Đấm khí. Để xem lần này mày thoát được đi đâu!”
Đấm khi lao nhanh về phía Minh Tiêu, ‘ngưng khí’ giữa chặt cô bé lại không thể nhúc nhích.
Minh Tiêu híp mắt bình tĩnh hô: “Phi tiêu chỉ thiên.”
Vút.
Tóc đỏ lao ra v·a c·hạm vào ‘đấm khí’.
Ầm!
‘Đấm khí’ bị phá khói bụi mịt mù che mờ tầm nhìn của cả hai người. Trần Lực thu hồi ‘ngưng khí’ hắn cứ ngỡ Minh Tiêu đã dính chiêu.
Ngay khi ‘bước khí’ thu lại cô bé lập tức dùng ‘bước nhảy của ếch’ để tiến gần lại mục tiêu.
Trần Lực cảm nhận được có dị động trong không khí. Hắn lập tức thực hiện ‘ngưng khí’ chắn trước mặt mình, chỉ cần đối thủ đi vào khu vực khí do hắn ngưng tụ sẽ bị cản lại, hắn cũng đoán được chính xác vị trí của họ.
Khói bụi tan đi, lộ ra bóng dáng Minh Tiêu đang lao tới, ngay khi cách mục tiêu vài mét Minh Tiêu tung ra: “Hơi thở của rồng,” bao trùm toàn bộ khu vực.
Hơi nóng vây lấy hắn, Trần Lực vội vã mở rộng thêm ‘ngưng khí’ tạo ra một vòng chắn xung quanh mình. Đáng tiếc linh lực của hắn thua xa Minh Tiêu, cô bé đáp đất, khóe môi nhếch nhẹ, hô lớn. “Phi tiêu chỉ thiên.”
Tóc đỏ tỏa ra xung quanh gặp sương đỏ liền b·ốc c·háy rừng rực. Con ngươi Trần Lực co lại, nỗi sợ hãi đang lan tràn toàn cơ thể hắn, những sợi tóc cháy rực kia lao về phía hắn với tốc độ cực nhanh, ‘ngưng khí’ bị phá vỡ, những sợi lửa quấn lấy hắn, hơi nóng địa ngục bao trùm toàn thân hắn.
“Á!!!”
Tiếng hét đau đớn vang lên thu hút sự chú ý của Lệ Thu và Phan Văn, bọn họ nhìn qua mắt mở to đầy kh·iếp sợ, con ngươi thu trọn hình ảnh ngọn lửa màu đỏ đang nuốt lấy Trần Lực.
Ở trận chiến bên kia tên mang rọ chó liếc nhẹ về phía Minh Tiêu hắn không tỏ ra đau buồn hay lo lắng cho đồng đội.
“Minh Tiêu được lắm, chúng ta không thể để thua cô bé được.” Minh Anh mỉm cười nhìn ngọn lửa ngút trời bên kia nói với chính mình, lũ rêu trong người cô nàng ngọ nguậy, chúng muốn chiến đấu cho Anh Quân xem.
Mười ngón tay của Minh Anh chuyển về dạng xương trắng thả ra mười sợi rêu khử độc múa may phóng thẳng về phía An Khê bắt đầu trận chiến.
Xoẹt.
An Khê né được những sợi rêu một cách nhẹ nhàng. Minh Anh khá kinh ngạc với tốc độ này của hắn.
“Tôi muốn đánh nhanh.” Minh Anh nói thu lại mười sợi rêu vươn tay về phía An Khê hô: “Lọc sạch.”
Không khí ngừng chuyển động, hơi nước trong không khí dần co lại thành dạng nước bay về phía Minh Anh. An Khê trợn mắt nhìn cơ thể nhộn nhạo lạ thường, thớ thịt dưới da chuyển động cuồn cuộn như nước đang sôi lên, mồ hôi chảy ra như tắm bay khỏi cơ thể hắn hướng về phía đối thủ.
Hắn nheo mắt, vốn không xem trọng đối thủ thì giờ An Khê phải nhìn Minh Anh với con mắt khác.
“Tôi biết anh rất mạnh, nhưng rất tiếc anh lại gặp ngay tôi, nên xin lỗi nhé.” Minh Anh cười tươi, nhưng chỉ chốc lát, khóe môi liền hạ xuống, ánh mắt sắc lạnh. “Anh ấy đang nhìn chúng tôi, chúng tôi không thể thua. Thu Vào!”
Toàn bộ nguồn nước hút ra từ cơ thể An Khê đi thẳng vào trong người Minh Anh, An Khê cảm nhận được sức lực của mình đang dần bị rút cạn, đôi mắt vốn bình tĩnh giờ đã giao động.
“Để tôi trả lại cho anh nguồn nước thánh khiến, với nguồn nước mới cơ thể anh sẽ tốt hơn.” Dứt lời Minh Anh vung tay đẩy ra một luồng hơi nước mỏng manh tiến thẳng về phía An Khê.
Hắn cảm nhận được nguồn nước này chắc chắn không thánh khiến như lời đối thủ, liền điều động linh lực xuống hai chân bổ sức cho nơi đó đẩy nhanh tốc độ né được nguồn nước.
Khi nguồn nước thánh khiết rơi xuống mặt đất, một lớp cỏ xanh mọc lên.
“Ấy chà, sao anh lại né, nước tốt mà. Anh nhìn đi cỏ cây mọc lên đấy thôi!” Minh Anh cười nhưng nụ cười chẳng chạm tới đáy mắt.
“Điên cẩu.” An Khê khàn giọng hô lớn. Toàn thân hắn như được cường hóa bắp thịt vốn mất hết sức sống phồng lên, chân mọc ra móng vuốt đâm thủng giày vải, lưng cong nhẹ, tay mọc ra vuốt dài nhọn cứng cáp, đôi mắt co lại như con ngươi động vật, hơi thở nặng nề.
Giờ đây hình ảnh trước mặt hắn chỉ độc ba màu, đen trắng và xám, tầm nhìn chỉ tập trung vào Minh Anh, ngoài cô nàng ra hắn chẳng thể nhìn thấy một ai khác. Nhưng bù lại khứu giác, thính giác và xúc giác lại vô cùng mạnh, cỏ lay gió thổi bước chân người cả tiếng lửa đang thiêu cũng rõ mồn một trong tai hắn.
Vút.
Hắn lao về phía Minh Anh, tốc độ cực nhanh.
“Thanh tẩy.” Minh Anh vung tay lên hô lớn. Không khí trước mặt cô hơi vặn vẹo, hình thành nên một tầng mờ lờ mờ.
Bụp.
Cánh tay đầy móng vuốt sắc nhọn vã mạnh về phía Minh Anh, nhưng đáng tiếc không có lực, cô dễ dàng đỡ được nó nhờ ‘Thanh tẩy’ đã gột rửa tất cả và vô hiệu hóa chiêu thức đó.
An Khê lùi lại, tay cào trên mặt đất để lại một đường dài, hắn ngồi tư thế của loài chó, đôi mắt chuyển qua màu đỏ, tầm nhìn lúc này đã biến thành màu đen, chỉ còn Minh Anh mang màu trắng, trong thế giới của An Khê chỉ còn lại một mình Minh Anh tồn tại. Móng tay hắn dài ra nhọn hoắt màu đen, lông bắt đầu mọc ra trên hai bàn tay và chân.
Hắn bật người lên khàn giọng hô: “Linh lực chuyển động: cường hóa tay sắt.”
Bàn tay trái hắn biến thành sắt thép màu xanh xám, tốc độ như gió lao tới trước mặt Minh Anh.
“Thanh tẩy.”
Bột.
An Khê nhảy lùi về sau nghiến răng nhìn Minh Anh, bàn tay sắt của hắn hoàn toàn vô hiệu khi đánh vào người cô ta, trông cứ như thể dùng gậy gỗ đánh bông mềm. Máu điên trong người hắn cuồn cuộn dâng trào.
“Mẹ kiếp!” Hắn gào lên. “Linh lực chuyển hóa: Móng vuốt kiếm.”
Mười ngón tay của hắn dài ra biến thành những lưỡi kiếm sắc nhọn, hắn cạ chúng vào nhau phát ra tiếng kêu chói tai.
Lần nữa hắn bật người lao tới, chỉ một chớp mắt hắn đã tới trước mặt Minh Anh, đáng tiếc chỉ với ‘thanh tẩy’ Minh Anh hoàn toàn làm chủ trận chiến này.
An Khê lộn vòng trên không trung đáp xuống đất, đôi mắt bình tĩnh của hắn đã chuyển thành hoang mang.
Minh Anh không hề di chuyển khỏi vị trí, cô vẫn đứng đó và chỉ lớn tiếng đọc: “Thanh tẩy.” Rồi vung tay lên đỡ lấy đòn của hắn.
An Khê hướng ánh mắt về phía cô, trong con ngươi không có ý niệm bỏ cuộc, hắn thu kiếm tiếp tục đứng lên. “Linh lực chuyển động: hóa gai nhọn toàn thân.”
Răng rắc.
Toàn thân hắn mọc ra một lớp châm nhọn, tiếp tục di chuyển với tốc độ cực nhanh nhằm dùng thân mình để xuyên thủng đối thủ, nhưng.
“Thanh tẩy.”
Lần nữa hắn lại thất bại phải lùi về.
Hắn không bỏ cuộc.
“Linh lực chuyển hóa: nòng pháo, đạn pháo, bắn.”
Đùng.
“Thanh tẩy.”
“Linh lực chuyển hóa: vạn tiễn chuẩn xác.”
Rào rào.
Hàng ngàn mũi tên bay ra từ tay hắn, như một cơn mưa ầm ầm phóng tới chỗ Minh Anh, nhưng với chỉ một cái phẩy tay.
“Thanh tẩy.”
Tất cả đều rơi xuống đất hệt như đàn chim bị b·ắn h·ạ.
“Không thể nào!” An Khê không thể tin vào mắt mình, hắn chưa bao giờ gặp phải kẻ địch nào có thể hóa giả chiêu thức của hắn một cách nhanh như vậy.
“Linh lực chuyển hóa.”
“Này.” Minh Anh cắt ngang. “Anh chắc là người có não, nhìn thôi đã hiểu anh và tôi hai chúng ta ở đẳng cấp nào rồi. Dừng đi đừng đánh nữa vô ích thôi.”
“Không!” An Khê cố chấp. “Chuyển hóa linh lực: đạn âm thanh.”
Cánh tay trái của hắn giữa lấy cánh tay phải, bàn tay phải xuất hiện hố đen tiếng gió phát ra từ nơi đó mang theo âm thanh u u nhức tai.
Minh Anh nheo mắt, cô cảm nhận được độ nguy hiểm của loại chuyển hóa này.
Minh Anh nhún nhẹ người, hai bàn chân chuyển về dạng dây rêu, đẩy nhẹ lên mặt đất giúp cô tung mình lên cao phóng về phía An Khê.
“Tôi đã bảo là ngừng, đừng cố chấp. Thanh tẩy!”
Ánh sáng xanh phát ra từ tay cô đâm thẳng về phía bàn tay Anh Khê.
“Bắn!” An Khê đẩy ra ‘đạn âm thanh’ nó chỉ lớn bằng một viên bi màu trắng. Đạn âm thanh va vào màu xanh, nổ tung.
Bụp, xì xì xì, èo èo….
‘Thanh tẩy’ của Minh Tiêu thành công vô hiệu hóa hoàn toàn loại đạn nguy hiểm này. Cô nhăm mày, ‘đạn âm thanh’ nếu để nó phát huy tác dụng thì toàn bộ người ở nơi này đều sẽ gặp nguy hiểm.
“Phía sau anh còn đồng đội, khi tạo ra loại đạn này anh có nghĩ tới họ không!” Minh Anh lạnh giọng.
An Khê cười nhạt, vuốt nhẹ mồ hôi bên thái dương.
Vút.
Rầm.
Tiếng động lớn thu hút sự chú ý của An Khê và Minh Anh. Một vật thể hình người đỏ hỏn rơi xuống ngay trước mặt Lệ Thu khiến cô ta giật bắn lùi về sau.
Minh Tiêu từ từ bước tới. “Anh trai em nhớ lời anh đã dặn không được g·iết người, nên em chỉ thiêu nhẹ lớp da của hắn.”
Người đỏ trên đất rên rỉ những tiếng đau đớn, cho thấy hắn vẫn đang sống, nhưng sống trong tình trạng này thì…
Minh Tiêu đội mũ trùm che khăn mặt chỉ để lộ ra đôi mắt đỏ rực lửa.
“Tôi đầu hàng.” An Khê biết hắn không thể nào đối đầu với cùng lúc hai quái vật.
An Khê đi tới chỗ Lệ Thu. “Tôi về căn cứ, không đấu nữa.”
Xẹt.
Dứt lời hắn biến mất tại chỗ, chỉ để lại một bóng mờ đang dần nhỏ lại ở phương xa hướng khu căn cứ an toàn.
“Này!” Lệ Thu cố gọi với, ả giờ cũng chẳng dám khiêu khích thêm, người mạnh nhất nhóm bọn họ chính là An Khê vậy mà.
“Cút đi.” Anh Quân cũng không muốn chiến, hắn hiện tại đang b·ị t·hương cần phải trị gấp.
Lệ Thu nghiến răng nhìn con người bị b·ỏng n·ặng trên mặt đất, gần như một lớp da bên ngoài đều bị lột sạch thấy cả mạch máu và đường gân nằm trong da thịt, cả người Trần Lực bốc lên một làn khói mỏng.
“Phan Văn đỡ Trần Lực, chúng ta đi.”