Nhóm người chặn đường đi xa, Minh Anh và Minh Tiêu liền chạy tới bên cạnh Anh Quân, v·ết t·hương trên vai hắn rất nhỏ nhưng vẫn chảy máu không ngừng. Anh Quân mở ba lô lấy ra một chiếc áo sạch xé nhỏ băng bó lại vai trái, hiện tại bọn họ không có thuốc trị thương nên rất khó để cầm máu.
“Xuyên qua vai luôn sao?” Minh Anh hỏi.
Anh Quân gật đầu, mất máu quá nhiều khiến môi hắn bệch bạc, sắc mặt tệ đi.
“Nếu vậy thì rất khó để cầm máu khi không có thuốc hỗ trợ.” Minh Anh chạm tay lên vai hắn, cô liên tục kiểm tra thiên phú của mình, cả ba thiên phú cô đang sở hữu đều thiên về thanh tẩy chẳng thiên phú nào hỗ trợ trị thương. Nhìn qua Minh Tiêu càng vô vọng, nếu để ‘hơi thở của rồng’ ám vào v·ết t·hương khác gì làm nó nặng hơn.
“Anh thấy trong người thế nào?” Minh Anh hỏi han.
Máu đỏ nhanh chóng thấm ướt phần vải băng bó, Anh Quân hơi choáng vết thương nhỏ nhưng lượng máu trong người hắn cũng không phải bất tận.
“Nhanh đi vào căn cứ đã rồi tính.” Hắn chống tay đứng lên.
[Này.] Biết Tuốt lên tiếng. [Hiện tại thiên phú ký sinh của anh vẫn còn 100 linh lực, anh có thể tận dụng nó để thực hiện ‘tái tạo’ giúp vết thương nhẹ hơn, lành hoàn toàn thì không thể trị được.]
“Sao mày không nói sớm!” Anh Quân ngồi phịch xuống.
Hai cô gái hốt hoảng: “Anh!”
“Tôi không sao, hai người nghỉ ngơi chút đi.” Hắn cố gắng trấn an hai cô gái.
[Tôi phải tính toán, thiên phú ký sinh cần một lượng linh lực rất lớn để vận hành trơn tru, hiện tại anh chỉ mới bổ sung được một chút tôi sợ anh không thể ra lệnh được cho nó.]
“Tao có thể bổ sung, tỏi trong ba lô của tao còn rất nhiều.” Anh Quân kéo balo qua muốn lấy tỏi.
Biết Tuốt ngăn cản: [Không được đâu, tôi quên nói cho anh biết thiên phú kí sinh một khi đã khởi động thì xem như ngày hôm đó anh đã sửa dung, mặc cho anh có nạp được bao nhiêu phần linh lực đi nữa, cho nên giờ có ăn thì cũng vô dụng, thà để dành cho ngày mai còn hơn.]
Anh Quân thở dài, nhắm mắt lại, âm thầm điều thiên phú: “Tái tạo.”
Phần vai trái hơi nhói lên, hắn có thể cảm nhận được chút thịt nơi đó đang được tái sinh, tốc độ rất chậm nhưng lại giúp máu ngừng chảy. Đáng tiếc lượng linh lực của hắn quá ít nên quá trình ‘tái tạo’ chỉ diễn ra một chốc rồi ngưng. Hắn mở mắt ra chạm tay lên vết thương, máu đã được cầm.
Hắn gỡ băng vải thấm máu thay băng vải mới.
“Máu ngừng chảy rồi.” Minh Tiêu vui mừng hô lên.
Minh Anh hơi ngạc nhiên. “Anh đã làm gì sao?”
Anh Quân gật đầu. “Thiên phú của tôi có liên quan tới dược, cơ thể của tôi từng sống gần rất nhiều loại thảo dược nên máu có chứa chút dược, tôi ngồi một lát vết thương liền tự ngừng chảy máu, bây giờ chỉ cần tìm được thuốc để hỗ trợ cho nó nhanh lành lại là xong.”
Minh Anh thấy hơi vô lý, ở gần dược thì máu sẽ ngấm dược rồi tự chữa lành? Nhưng khi nhớ tới thực tại cô liền ngộ ra điều ‘vô lý’ đó lại rất có lý ở thời bấy giờ.
“Nhanh lên phía trước chính là khu căn cứ.”
Có tiếng người vang lên, ở cánh phải một nhóm người dìu nhau đi tới, lục tục có thêm nhiều người khác xuất hiện.
“Lúc nãy không thấy ai sao bây giờ lại có người!” Minh Anh vuốt cằm nhìn hơn hai mươi người vừa xuất hiện, bọn họ có đủ dạng lớn bé già trẻ.
[Nhóm người này thật ra đã đến đây từ sớm, nhưng khi nghe thấy tiếng đánh nhau bọn họ liền trốn đi. Anh yên tâm vị trí rất xa nên không ai nhìn rõ mặt nhóm anh. Trong đó có không ít Tiến hóa giả, nhưng bọn họ lại chẳng để tâm tới những trận đánh như thế này.]
Anh Quân cúi mặt. “Con người ngày nay có vẻ rất vô tâm.”
[Không vô tâm chết sớm, chuyện đương nhiên mà thôi.]
Anh Quân dặn hai cô gái kiểm tra lại đồ đạc, hắn nhìn đoàn người phía trước liếc tới đầu, chân, da của những sinh vật mình đánh hạ được, chính chúng đã thu hút một nhóm Tiến hóa giả tham lam muốn cướp công.
“Còn quần áo không, lấy ra quấn lại chiến lợi phẩm, bó thật kín đừng để ai nhìn thấy.” Anh Quân dặn hai cô gái.
Sau khi làm xong mọi việc, hắn đứng lên cùng hai người họ tiến về phía căn cứ.
...
Tỉnh Đ khu vực nằm sát với thành phố S, đây là một trong những tỉnh công nghiệp của đất nước là nơi chứa lượng lớn lưu dân đến từ các tỉnh nhỏ trên khắp cả nước, lượng người ở nơi này rất lớn nên đa số công trình nhà ở đều thuộc dạng chung cơ và được phân bố theo từng khu riêng biệt.
“Chúng ta sắp đi vào khu vực của tỉnh Đ rồi, nơi đây chắc chắn không an toàn, vì mật độ dân số quá đông, gần như phải xếp hạng nhất nhì cả nước.”
Phó Thành Quang ngồi trên sân thượng một mái nhà cao tầng nhìn chằm chằm về phía chân trời, hiện tại hắn đang thực hiện thiên phú của mình, ‘thuần thú sư’ thuần hóa chim sẻ, thông qua đôi mắt của chúng để tìm hiểu về địa hình xung quanh.
Theo tầm nhìn của chim sẻ biến dị hắn thấy được một cảnh tượng khó nói, rõ ràng nơi đây là thành phố với mật độ nhà ở phủ kín, vậy tại sao bây giờ khắp nơi đều là cây cối lại còn là cây cao su.
“Hủy bỏ khống chế.” Phó Thành Quang giải thoát cho chim sẻ biến dị đứng lên.
“Cha sao rồi?” Phó Lan Lan tiến lên, phía sau cô còn hai người khác, một nam và một nữ.
Nam có dáng người khá cao, mặc áo khoác dài đội mũ trùm kín mít trông bộ dạng của hắn rất âm u. Đi bên cạnh hắn là một cô gái cắt tóc tém kiểu nam, dáng người dong dỏng, ngực nhỏ, mặc đồ da bó sát.
Cô gái lên tiếng. “Khu vực thành phố S đa số đều là thực vật biến dị hoặc động vật, rất ít con người biến dị, đến Tiến hóa giả như chúng ta cũng rất khan hiếm, không biết tới tỉnh Đ liệu có thể tìm thêm được Tiến hóa giả hay không đây.”
“Phan Yến tôi e là khó đấy.” Phó Thành Quang đáp lời. “Dưới đôi mắt của chim sẻ tôi nhìn thấy toàn là rừng, thuộc loại cây cao su, chúng cao tới mức che lấp hoàn toàn cách công trình kiến trúc.”
“Ở tỉnh Đ có rất nhiều tòa nhà vượt trên hai mươi tầng.” Người nam lạnh lùng đáp lời.
Phó Thành Quang gật đầu. “Tôi biết chứ, nhưng cũng hoàn toàn bị phủ kín bởi các tán cây.”
“Động vật do ông thuần được không bay xuống thấp sao?” Hắn tiếp tục đặt câu hỏi, trông điệu bộ chẳng mấy thân thiện.
Phó Thành Quang lắc đầu. “Quách Kỳ cậu thừa biết linh lực của tôi thuộc cấp nào, với cấp F 100 tôi chỉ có thể điều khiển những loài thú có độ linh lực thấp hơn mình, trong phạm vị tìm kiếm lúc này chim sẻ chính là động vật tôi có thể thuần được, nó chỉ có độ linh lực khoảng 90.”
Quách Kỳ tắc lưỡi chán nản quay mặt đi. “Đúng là phế mà!”
Thành Quang nhíu mày, hít vào một hơi thật sâu cố gắng dằn xuống cơn giận.
“Này anh!” Phó Lan Lan thì không. “Anh bỏ cái tính đó đi nhé, linh lực thấp đâu phải là mong muốn của cha con chúng tôi, chúng tôi cũng muốn mình mạnh mẽ. Ban đầu khi viện trưởng Trần Lập bảo anh đi cùng chúng tôi thì anh đã biết chỉ số linh lực của chúng tôi rồi còn gì.”
“Chỉ số linh lực thấp không nói, đằng này đến cả độ biến dị của ông ta cũng cao chót vót, chỉ cần sơ sẩy một chút thôi ông ta sẽ tiến hóa thành Chủng phàm ăn, loại người ăn phàm uống tục sẵn sàng cấu xé cả đồng đội khi đói.” Quách Kỳ không hề nhường nhịn thẳng thắn đáp trả.
“Anh!” Phó Lan Lan tức đến run rẩy, nhưng những gì hắn nói đều chính xác không sai một chút nào. Từ khi rời khỏi khu căn cứ an toàn, họ liên tục gặp phải sự tấn công đến từ động vật biến dị, thực vật biến dị thậm chí là con người.
Trước kia Trần Lập từng nói về Chủng phàm ăn, Phó Lan Lan không quá để tâm cho tới khi cô gặp được. Bọn họ có vẻ bề ngoài trông khá giống con người, nhưng một số bộ phận trên cơ thể sẽ tiến hóa theo dạng sinh vật đã ký sinh vào người bọn họ.
Tên Chủng phàm ăn mà nhóm cô gặp là một con người kết hợp cùng bạch tuộc, phần thân dưới của hắn toàn bộ đều hóa xúc tua, sức tấn công mạnh và vô cùng rộng, nhóm của cô phải chật vật lắm mới thoát được khỏi tay hắn.
Phó Lam Lan nhìn vòng tay theo dõi Tiến hóa giả trên tay cha mình, sau trận chiến đó độ biến dị của cha cô đã tăng lên 95, chỉ còn 5 số nữa thôi ông sẽ chuyển về hình thái của Chủng phàm ăn, thứ sinh vật ghê tởm.
“Được rồi!” Phan Yến lên tiếng. “Đừng cãi cọ nữa, nếu Thành Quang hóa Chủng phàm ăn, tự tay tôi sẽ kết liễu ông ta.”
Phan Yến nhìn thẳng vào mắt Thành Quang. “Được chứ!”
Thành Quang gật đầu. “Cô cứ tự nhiên.”
“Cha!” Phó Lan Lan trách ông.
Thành Quang vuốt nhẹ mái tóc con gái. “Cha sẽ cố gắng không để chỉ số biến dị tăng lên, con yên tâm đi.”
Lan Lan nắm chặt tay ông. Quách Kỳ âm dương quái khí nói: “Không muốn cha mình bị bắn nát tim thì cô cố mà chiến đấu thay ông ta đi.”
“Biết rồi, anh câm miệng lại đi!” Lan Lan gào lên với hắn.
Trên đầu Quách Kỳ hiện lên dòng chữ [copy khó ở] chính vì dòng chữ này nên Lan Lan mới không đánh nhau với hắn vì dù có nói những lời đáng ghét thì Quách Kỳ vẫn không đến mức muốn cha cô phải chết giống như lời hắn nói, nhưng những lời đó vẫn khiến cô chướng tai.
Người mà cô đề phòng hơn hết đó chính là Phan Yến, trên đầu cô ta hiện lên dòng chữ [trái tim băng giá] câu này rốt cuộc có ý nghĩa gì, từ lúc gặp Phan Yến cho tới bây giờ nó đều không thay đổi, Lan Lan chẳng thể lý giải nổi thuộc tính này. Dựa vào giác quan nhạy cảm của phụ nữ cô mơ hồ cảm nhận được người con gái này không như vẻ bề ngoài.
Phan Yến nghiêng đầu nhìn Lan Lan khiến cô giật mình quay mặt đi. Phan Yến mỉm cười nhàn nhạt nói: “Lan Lan đừng nhìn tôi chăm chú như vậy, rất dễ khiến tôi nảy sinh suy nghĩ vớ vẩn đấy.”
Dứt câu cô nàng liền liếc qua Thành Quang. “Dẫn đường đi, dù nơi đó có là rừng rậm thì chúng ta cũng phải băng qua.”
0