Thành Quang cứ như vậy chìm vào bóng tối cho tới khi một đường ánh sáng trắng hiện lên, mùi máu tanh ập vào mũi hắn mang theo mùi h·ôi t·hối bất thường. Hắn cảm nhận được có thứ gì đó đang ở trong thân chuột chũi.
Rắc.
Cơ thể của nó bắt đầu thay đổi, trương phình lên, miệng nứt toát ra, bốn năm con đỉa bò ra bám vào ký sinh ngay miệng chuột chũi bắt đầu hướng dẫn kẻ bị ký sinh đi săn mồi.
Tốc độ của chuột chũi tăng lên, móng vuốt sắc bén chỉ cần bấu vào nơi nào nơi ấy liền vỡ nát mặc cho đó là thân cây lớn, động vật to như voi thậm chí là cả sắt thép.
Chúng chỉ cần mở miệng, lũ đỉa bám trên miệng sẽ vươn dài ra chạm vào con mồi, nếu đó là loại có máu thịt đỉa sẽ tiết ra thứ c·hất đ·ộc có trong cơ thể của nó được gọi là Hirudin một loại chất chống đông máu khiến cho máu của con mồi không thể ngừng chảy.
Chưa dừng lại ở đó một khi đã đục được lỗ trên người con mồi, lũ đỉa sẽ tự động phân tách gửi con non và trứng vào cơ thể con mồi, vài phút sau thân thể con mồi xẹp xuống toàn bộ máu thịt đều bị hút cạn, từ trong cơ thể khốn khổ ấy hàng trăm con chuột chũi miệng đỉa ra đời. Cứ thế đoàn đội của chuột chũi miệng đỉa ngày càng đông, chúng đi tới đâu tàn phá đất đai cây cối tới đó, càng ăn càng đông cuối cùng là càn quét cả một khu vực lớn.
Mũi của nó lại ngửi thấy mùi thịt tươi và thế là cả bọn ồ ạt kéo nhau tiến về nơi này. Cảnh tượng dần quen thuộc, Thành Quang đã hoàn thành xong quá trình đọc kí ức của tộc chuột chũi.
“Giờ này liệu chúng còn có ý thức không? Hay bộ não đã bị loài đỉa khống chế?” Hắn tự hỏi. Mùi xăng dầu ngày càng đậm hơn, hướng di chuyển phía trước có mùi con người cùng mùi máu đậm đặc và cả mùi hương rất quen thuộc, đây là mùi hương hoa nhài có trong loại nước hoa mà Lan Lan thường dùng.
“Lan Lan.” Hắn bừng tỉnh. “Hủy bỏ khống chế.”
Tầm nhìn trở lại, hắn nhìn xuống dưới chân là một đàn chuột chũi khổng lồ đang lao vun v·út qua, phía xa xa nơi nó đã đi qua chỉ còn lại một đống sắt vụn, xe hơi đều bị bàn chân sắc bén kia băm nát.
“Loài vật này liệu có thể tiêu diệt!” Hắn rùng mình lao theo hướng lũ chuột đang tiến tới, phía trước chính là nơi nhóm Lan Lan đang tụ tập.
Thành Quang liền tăng tốc độ khi tới gần liền hô: “Chạy đi, chúng hướng về phía chúng ta.”
“Tìm chỗ an toàn.” Phan Yến yêu cầu.
Thành Quang bay lên cao hơn phóng mắt ra xa, phía trước chính là cánh rừng cao su bạt ngàn, họ chỉ còn một con đường duy nhất, chính là nơi ấy.
“Chạy về phía trước tiến vào rừng cao su.” Thành Quang bay trước dẫn đường.
Ba người đẩy linh lực vào chân phóng đi. Lúc bỏ xa được lũ chuột Thành Quạng đáp đất, hỏi vội: “Trong nhóm có ai b·ị t·hương không? Ai b·ị t·hương phải xử lý ngay, chúng ngửi thấy mùi máu nên mới xông tới đây.”
“Tôi không hề b·ị t·hương.” Quách Kỳ khoanh tay nói chắc nịch.
Phan Yến lắc đầu. “Tôi thì không thể b·ị t·hương, cơ thể này toàn là băng tuyết, máu có chảy ra cũng đông ngay thôi.”
Người còn lại chỉ có Lan Lan, cô hơi bối rối. Nhìn thấy biểu cảm đó Quách Kỳ liền châm biếm. “Rõ như ban ngày rồi còn gì, b·ị t·hương khi nào lo xử lý đi.”
Lan Lan lắc đầu, cô lùi về phía sau liếc nhìn qua Phan Yến nhưng rồi lại bị dòng chữ trên đầu cô nàng dọa, cô hướng về phía Thành Quang bước lại gần hắn, nắm chặt tay cha không dám nhìn ai, bối rối nói: “Tôi… tới tháng.”
Lời này khiến Quách Kỳ chửi tục một tiếng. Phan Yến lo lắng quay đầu nhìn về phía lũ chuột.
Phan Yến: “Vậy thì căng rồi, chúng sẽ t·ruy s·át chúng ta cho tới khi chu kỳ của Lan Lan kết thúc.”
“Tôi xin lỗi!”
“Hiện tượng sinh lý bình thường thôi, không cần xin lỗi.” Phan Yến là phụ nữ nên cô ta có thể thông cảm cho tình cảnh này của Lan Lan.
“Đi thôi, trốn xa một chút rồi tranh thủ nghỉ ngơi lấy sức còn chạy tiếp.” Quách Kỳ tức tối quay người chạy đi, cả bọn liền chạy theo.
Lũ chuột bá·m s·át sao, chúng như không biết mệt, càng chạy càng hăng, những nơi chúng đi qua chỉ cần gặp được thân xác con người còn hơi nguyên vẹn chúng lập tức hút máu nghiến thịt chui vào thân và bắt đầu sinh sôi nảy nở.
“Cách khá xa rồi đó nghỉ chút... đi.” Quách Kỳ yêu cầu, linh lực không phải là thứ vô hạn, nó hữu hạn nên các Tiến hóa giả cần phải sử dụng điều độ, không thể vượt quá giới hạn nếu không sẽ rơi vào tình trạng ‘quá độ’ thứ này không hay lắm.
“Con gái tôi nếu không tách khỏi mọi người chắc chắn chúng ta vẫn sẽ b·ị t·ruy s·át, nên tôi đề nghị.” Thành Quang nắm tay con gái mình. “Hai cha con chúng tôi sẽ tạm thời tách nhóm.”
“Được không đấy!” Quách Kỳ nhìn hai người không nề hà phơi bày thực trạng của hai cha con. “Với chỉ số linh lực cấp F thấp lè tè, đã thế còn là những thiên phú không thể chiến đấu, hai người tách ra là muốn nộp mạng cho lũ chuột chũi ấy hay sao?”
Thành Quang nhíu nhẹ mày, đúng là hắn rất yếu nhưng một đứa đáng tuổi con cháu như Quách Kỳ dám coi thường hắn như thế là không được, đáng tiếc thời nay tuổi tác không còn là thứ có giá trị về mặt cấp bậc trên dưới, ngược lại sức mạnh hay nói đúng hơn độ linh lực mới là tất cả.
“Anh hỗn quá rồi đấy!” Lan Lan không thể chịu đựng được, dù dòng chữ thể hiện trên đầu Quách Kỳ không có ác ý nhưng cảm xúc con người thì tuyệt đối không thể nào chịu được những lời lẽ chướng tai như vậy.
“Phương pháp tách ra tôi thấy khá ổn.” Phan Yến dựa vào thân cây cao su nhàn nhạt nói. “Nhiệm vụ của hai người là đi tìm vị dược sư bán hoàng online kia, hắn ở tỉnh N, từ đây tới nơi đó là một chặng đường dài, linh lực của hai người lại rất yếu khó để đi xa. Tôi và Quách Kỳ đều là Tiến hóa giả cấp A 8000, thiên phú đều thuộc hệ chiến đấu mạnh mẽ nên có thể hoàn thành nhiệm vụ, nhưng nếu mang theo hai người thì điều đó khó xảy ra hơn.”
“Cô có ý gì?” Lan Lan nhìn chằm chằm đỉnh đầu Phan Yến, dòng chữ [trái tim băng giá] mỗi lúc một sáng chói hơi, Lan Lan cảm nhận được cô đã gần chạm tới suy nghĩ của Phan Yến.
“Ý trên mặt chữ, tôi biết cô tốt nghiệp đại học, học vấn không thấp. Còn ngài bác sĩ thú y đây cũng tốt nghiệp với bằng thạc sĩ, mỗi lời tôi nói ra người nhiều chữ như ngài và cô đây chắc chắn hiểu.” Phan Yến mỉm cười nhìn họ. “Chúng tôi có thể làm nhiệm vụ tìm người đồng thời còn hoàn thành được tốt công việc gửi báo cáo tình hình trên đường đi về cho viện nghiên cứu và Đội hành động đặc biệt, có hai người hay không thì vẫn thế cả thôi.”
Thành Quang cúi đầu, hắn hiểu tất cả những gì cô nhóc này nói, là trưởng bối sống hơn nửa đời người vậy mà giờ đây lại bị một nhóc con vuốt mũi chưa sạch đuổi khéo.
Thành Quang: “Được, vậy phiền hai người giúp chúng tôi thực hiện nhiệm vụ. Ngoài ra nhớ báo về Viện nghiên cứu thông tin chúng tôi đã rời khỏi nhóm để họ khỏi mong.”
“Ờ!” Phan yến vuốt nhẹ mái tóc đen của mình. “Vậy chúc hai người may mắn.”
“Phan Yến!” Quách Kỳ quát lớn. “Bọn họ là người một nhóm.”
“Tôi không cần kẻ vướng chân. Trên đường đi anh thấy hai người họ làm được gì, chúng ta xông ra chiến trường còn bọn họ ẩn nấp phía sau. Kẻ có tác dụng nhất là ông ta lại chỉ có thể lợi dụng những con thú vật có độ linh lực chưa tới 100, chúng ngoài trinh sát kiểm tra khu vực báo tình hình ra thì có thể làm được gì nữa? Thời bấy giờ cần nhất là những tay chiến, loại tamer thấp kém thế này nhận vào đội thì được ích gì!”
“Câm họng!” Lan Lan tức tới run rẩy. “Cô quả là kẻ không có trái tim. Được thôi người không chứa ta, ta há ở lại để ngửi h·ôi t·hối của người. Tôi và cha sẽ đi, tạm biệt.”
Dứt lời Lan Lan quay lưng rời đi, Thành Quang không nói gì thêm đi cùng con gái.
“Còn anh muốn đi theo sao?” Phan Yến nhìn Quách Kỳ. “Kỷ tiến hóa không chỉ con người phát triển về sức mạnh mà động vật thực vật cũng vậy. Một khi đã có sức mạnh thì đừng giữ trái tim yếu đuối, nó chỉ khiến ta nhanh c·hết hơn mà thôi. Bây giờ cậu có thể bảo vệ được họ nhưng sẽ bảo vệ được mãi sao? Đến hiện tại phương pháp tăng linh lực vẫn chưa được nghiên cứu ra, chúng ta là con của Chúa Trời là kẻ may mắn, ngay từ lúc thức tỉnh đã là cấp A, việc chúng ta cần làm rất nhiều không thể lúc nào cũng giang tay với kẻ yếu.”
Dứt câu Phan Yến đẩy linh lực xuống chân chạy đi. Quách Kỳ nhìn theo hướng hai cha con biến mất, mặt đất lúc này bắt đầu rung nhẹ, lớp lá khô trên bề mặt xao động mạnh cho thấy lũ chuột chũi đã tới gần đây.
Hắn nói nhỏ. “Chúc hai người may mắn.”
Dứt câu hắn điều linh lực xuống chân và chạy theo Phan Yến chấp nhận bỏ lại hai cha con nhà họ Phó.
“Tới chỗ an toàn gửi thông tin về cho Đội hành động đặc biệt đi, để họ điều tra thêm về chủng chuột chũi này.” Phan Yến cảm nhận được có Quách Kỳ đến gần liền nhắc nhở. “Lúc nãy tống cổ tên tamer đó đi hơi sớm, nên hỏi chút thông tin hắn tra được mới phải.”
Quách Kỳ im lặng nhìn Phan Yến, không đáp lại lời tự thuật đó của cô ta.
Bọn họ dừng chân tại một vị trí khá an toàn. Quách Kỳ mở lòng bàn tay khởi động thiên phú: “Vật sao chép: giấy, bút.”
Bàn tay hắn hiện ra một tờ giấy trắng cùng một cây viết.
“Thiên phú của cậu tiện thật không khác gì một không gian.”
“Đây là sao chép toàn diện, không phải không gian.” Quách Kỳ bực bội sửa chữa lời của Phan Yến. Hắn ghi thông tin về lũ chuột chũi.
{Tỉnh Đ gần rừng cao su có một chủng loài tiến hóa rất hung bạo gọi là chuột chũi, chúng sinh sản nhanh và n·hạy c·ảm với mùi máu, vui lòng cho người tiêu diệt trước khi chúng tràn sang thành phố. Xin hết. Ký tên Tiến hóa giả Quách Kỳ, thông tin gửi đi vào tháng thứ 2 thuộc Kỷ tiến hóa.}
Viết xong hắn cuộn lại. “Vật sao chép: máy bay truyền tin.”
Một chiếc máy bay nhỏ bằng lòng bàn tay hiện ra trên tay hắn, trên bề mặt màu trắng có đề tên TT01, đây là sản phẩm máy bay mới ra đời dùng để truyền tin giữa căn cứ và Tiến hóa giả làm nhiệm vụ bên ngoài, nó có thể đi tới bất cứ đâu nhờ khả năng tự sạc nhiên liệu bằng ánh sáng mặt trời và gió. Đồng thời TT01 còn trang bị hệ thống tàng hình tránh tai mắt của các sinh vật. Ngoài ra với chế độ tự lái và tự chiến đấu TT01 có thể hạ được đối thủ có độ linh lực cấp F 100, cùng với đó là khả năng xác định vị trí vô cùng chuẩn xác chưa một lần bay trịch cho dù xuất phát ở bất cứ đâu.
Hắn nhét tờ giấy vào máy bay, mở mục thu âm bằng cách chạm vào đầu máy bay. “Phó Thành Quang và Phó Lan Lan đã rời khỏi nhóm. Nhóm thực hiện nhiệm vụ tìm dược sư chỉ còn lại hai người tôi và Phan Yến. Xin hết.”
Vì để TT01 hoạt động trơn tru trên đường đi, mọi tính năng của nó đều bị tiết giảm, thu âm chỉ cho phép nói trong khoảng 100 từ không hơn.
Quách Kỳ bóp nhẹ vào máy bay lệnh bay được thực hiện, ngay lập tức TT01 lao v·út lên cao, biến mất hòa vào không khí rời đi.
0