Cả nhóm di chuyển xuống khỏi nhà tầng, nơi này trước đó đã được bọn họ dọn dẹp sạch sẽ, dấu vết đánh nhau vẫn đang còn, rất nhiều thân xác động vật nằm la liệt nhìn kĩ sẽ thấy bọn chúng là chuột, nhưng phần đuôi lại dài bất thường trông khá giống đuôi rắn.
Rời khỏi nhà cao tầng, Thành Quang dựa vào những gì quan sát được từ đôi mắt chim sẻ mang bọn họ di chuyển qua con đường ngổn ngang xe cộ, nơi đây chắc chắn đã từng xảy ra một cuộc đào tẩu khốc liệt, rất nhiều xe g·ặp n·ạn c·háy n·ổ không còn nguyên vẹn nằm rải rác khắp nơi, bên trong không ít xác người vào giai đoạn phân hủy.
Lan Lan nhìn vào cửa kính một chiếc xe, hình ảnh bên trong khiến cô giật mình. Thân xác người nữ đã thối rữa phần bụng bà ta lúc nhúc giòi bọ, mắt khóe miệng hai bên má đang dần bị ăn bởi những con vi khuẩn bé tí ghê tởm.
Phan Yến lại gần. “Sợ sao?”
Lan Lan lắc đầu lùi lại.
“Không còn ai sống sót nếu bị kẹt ở đây.” Phan Yến phóng tầm mắt bao quát toàn bộ con đường. “Những lúc loạn lạc phương pháp để sống sót không phải là chạy trốn theo đoàn người mà nên tìm một nơi an toàn để trú tạm, chuẩn bị thức ăn theo dõi tình hình. Những con người chỉ biết ồ ạt chạy theo đoàn thế này thì c·ái c·hết là xứng đáng với họ.”
Dòng chữ [trái tim băng giá] trên đầu Phan Yến hiện rõ mồm một trong mắt Lan Lan, nó như đang nói cho cô biết, người phụ nữ này không còn trái tim của con người.
“Đừng lề mề, nơi đây ngoài xác xe cộ, con người còn vô số sinh vật thậm chí là vật biến dị, nên đi nhanh.” Quách Kỳ lớn tiếng gọi.
Soàn soạt.
Lời hắn vừa dứt phía đằng xa liền vang lên tiếng di chuyển, ban đầu chỉ một vài tiếng động nhỏ nhưng lát sau thứ âm thanh ấy liền tăng lên, nghe như thể có một đoàn quân nào đó đang tiến tới.
“Nhìn kìa!” Lan Lan chỉ về một hướng.
Một núi màu đen nhung nhúc không rõ là con gì đang trèo qua lớp xe hơi ồ ạt tiến về phía này.
“Linh lực giao động cấp F 80, nhưng chỉ tính theo từng con, tổng hợp lại thì...” Quách Kỳ rùng mình, thứ đang tiến tới đông như một đội quân kiến cả ngàn vạn con, tiếng rôm rốp vang lên, rất nhiều mảnh vỡ xe hơi bắn lên giữa đội hình di chuyển của chúng, có vẻ như bọn này có sức tàn phá khá mạnh, chúng đi tới đâu vạn vật bị tàn phá tới đó.
“Trông như chuột chũi.” Lan Lan dần nhận ra chúng là thứ gì.
“Đánh được không Quách Kỳ?” Thành Quang hỏi.
“Chạy thôi, không đánh, linh lực từng con yếu nhưng chúng quá đông.”
“Tôi có thể đóng băng trên diện rộng.” Phan Yến nhàn nhạt nói.
“Giữ sức đi, mục tiêu của chúng ta không phải là làm sạch vật biến dị.”
Quách Kỳ nhìn qua Thành Quang: “Kiểm tra thông tin về chúng rồi cung cấp cho tôi, linh lực một con của chúng rất yếu, tôi tin ông có thể làm được.”
“Vậy mọi người tìm chỗ an toàn nấp đi.” Thành Quang chờ cho nhóm người đi xa hắn điều ra thiên phú: “Phù không.”
Nâng cơ thể bay lên cao, lúc này lũ chuột chũi đã tiến gần về phía hắn. Không biết nguyên nhân gì đưa lũ chuột chũi tới đây? Không lẽ là do sự xuất hiện của nhóm bọn họ?
Khi lũ chuột chũi tới gần hắn nhắm mục tiêu vào một con đang chạy ở hàng đầu, càng nhìn hắn giật mình, lũ chuột chũi bên dưới đã thay đổi, móng vuốt dài hơn sắc và nhọn, miệng không còn như trước thay vào đó mở ra như rau muống cắt hoa ngâm vào nước nở bung bét.
“Chúng biến dị theo hướng nào đây?” Hắn lẩm bẩm, chạm tay lên mắt mình. “Thuần thú.” Nâng tay khỏi mắt chỉ thẳng vào con chuột chũi đã chọn. “Chuột chũi, kết nối, chiếm lấy.”
Dứt lời một đường ánh sáng màu trắng xuất hiện kết nối bộ não của hắn cùng con chuột được chọn. Tầm mắt Thành Quang tối sầm lại, đây chính là đặc điểm nổi bật của loài vật này, chuột chũi không thể nhìn, ngược lại mũi của hắn được tăng cường thính hơn bao giờ hết, mùi xác c·hết h·ôi t·hối, mùi của đất, thậm chí là mùi xăng dầu xộc vào mũi hắn, tạo nên một hỗn hợp gây mũi. Trong đó có một mùi hương cực kỳ đặc biệt, dựa theo sóng não của con chuột chũi đang bị hắn chiếm cứ, Thành Quang biết được đàn chuột chũi tới đây chính là vì mùi máu tươi này.
“Ai trong số họ b·ị t·hương sao?” Hắn tự hỏi.
Xẹt.
Tâm trí hắn dần kết nối hoàn chỉnh với miền ký ức của chuột chũi, giờ là lúc hắn tiếp thu kí ức của nó.
Mùi hương ẩm ướt cùng mùi của hạt giống đang nảy mầm xuất hiện trong khứu giác, đây dường như là nơi trước kia lũ chuột sinh sống. Mặt đất đang rung lên, rễ cây xung quanh dần dài ra đánh sập hang động của lũ chuột chũi, rất nhiều con chuột chũi c·hết, mùi máu tươi lan tràn khắp nơi.
Rễ cây trườn loạn trong đất, chúng cuốn lấy thân xác lũ chuột đ·ã c·hết hấp thụ toàn bộ máu thịt chỉ còn lại một bộ xương. Lũ chuột chũi còn sống sợ hãi co cụp lại cùng nhau, ý thức của chúng dần phát triển, chúng nhìn nhau phát ra tiếng kêu chin chít lôi kéo nhau chạy trốn, tốc độ đào hang của chúng tăng lên, móng vuốt sắc bén tới mức có thể đâm thủng đá, cắt đứt rễ cây biến dị.
Trên hành trình chạy tr·ốn l·ũ chuột phát hiện ra chúng có thể đánh bại được rễ cây biến dị, cả nhóm tụ lại, một cuộc họp của lũ chuột chũi diễn ra, chúng quyết định sẽ t·ấn c·ông toàn bộ rễ cây biến dị trong khu vực để trả thù cho anh em chúng, đồng thời chiếm lại địa bàn sinh sống.
Và từ đó lũ chuột chũi không còn chạy trốn, chúng như những chiến binh quả cảm, dùng móng vuốt của mình vừa đào hang vừa chém g·iết kẻ thù, với khứu giác tuyệt vời chúng có thể xác định được vị trí của đối thủ chỉ cần chúng di chuyển, lũ cây bắt đầu sợ hãi chuột chũi, tự mình nhổ rễ khỏi đất chạy đi nơi khác cư trú.
Cả một khu vực lớn dần trống cây cối, đến lũ cỏ dại thơ bé cũng không thể chịu nổi móng vuốt của chuột chũi từ từ héo úa c·hết hết, vùng đất nơi chuột chũi sinh sống chính thức trở thành một vùng đất c·hết, không một sinh vật nào có thể sinh sống được nữa, thức ăn ngày càng khan hiếm, trong khi đó số lượng con non ra đời ngày càng nhiều.
Cha ông bọn chuột chũi lại họp bàn các bô lão, đưa tới quyết định sẽ mở rộng thêm địa bàn, lần nãy địa bàn là trên mặt đất.
Khi trưởng tộc chuột chũi hô vang lệnh chinh phục vùng đất mới, toàn dân chuột chũi hô vang không khác gì một đế quốc mạnh. Nhìn thấy cảnh này Thành Quang rùng mình, chuột chũi không chỉ tiến hóa về đặc điểm chúng còn tiến hóa về trí óc.
Khoan!
Hắn bừng tĩnh nhìn kỹ lại, hiện tại phần ký ức này lũ chuột chũi vẫn chưa biến dị, bộ lông dày rậm che lấp mắt chiếc mũi thon dài, không có chiếc miệng lạ lùng gớm ghiếc.
Khung cảnh thay đổi toàn bộ quân lính của chuột chũi hùng hục bò ra khỏi mặt đất, tiếp xúc với ánh mặt trời. Đáng tiếc chúng đã lầm, dưới lòng đất chúng có thể là vua nhưng khi lên trên chúng chỉ là thức ăn của loài khác, những loài có thể làm thức ăn cho chúng quá ít ỏi.
Số lượng chuột chũi sụt giảm, chỉ còn lại vài chục con thục mạng chạy tới gần một đầm lầy. Ở nơi này nhóm chuột chũi bị dồn vào đường cùng bởi chủng gián biến dị to lớn.
Những con chuột còn lại vì không muốn rơi vào miệng đối thủ đã nắm lấy tay nhau nuốt nước mắt vào trong nhảy xuống hồ, quyết c·hết toàn thân giữ lại tôn nghiêm cho tộc mình còn hơn thành phân của bọn gián biến dị.
Khi rơi vào hồ n·ước l·ũ chuột chũi vẫn có thể bơi, thậm chí còn bơi rất tốt.
Thành Quang bật cười, hắn không ngờ tâm trí lũ chuột chũi lại ấn tượng đến vậy, quá đặc sắc.
Sau khi phát hiện mình có thể bơi, hai mươi con chuột chũi vui sướng quẩy tung lên, nước bắn tung tóe. Con lớn tuổi trong nhóm kéo tất cả lại bên một hòn đá lớn chít chít họp hành.
Thành Quang có thể hiểu được ngôn ngữ của chúng.
“Bây giờ chúng ta sẽ bơi qua đầm lầy này, đi qua bên kia đào xuống đất.” Giọng này khá lớn tuổi chắc tầm cỡ cha chú.
“Từ nay không cho phép con cháu chúng ta lên mặt đất, trên đó toàn thú dữ.” Giọng nữ.
“Đồng ý, cứ nói với chúng bò lên là bị ăn cả cháu chắt chút chít đấy.” Giọng nam trẻ trung.
“Đúng, thiên đường chỉ có ở dưới mặt đất.” Toàn bộ chuột chũi hô vang.
Sau khi bàn xong chúng rời khỏi tảng đá bơi đi. Trên lông mỗi con chuột đều dính một thứ gì đó màu đen trông như sợi rong nhưng chẳng con chuột chũi nào để tâm, chúng hăng hái lên bờ.
Nhưng khi vừa đặt chân lên mặt đất bằng tất cả 20 con ngã quỵ trên lông chúng sinh vật bám theo đang dần nở ra hàng trăm con, chúng thon dài trơn trượt có màu nâu đen, nhìn kỹ hắn phát hiện ra chúng là đỉa vắt mộ loại sinh vật thuộc họ ngành giun đốt có khả năng hút máu.
Thân xác từng con chuột chũi đang dần xẹp xuống, tất cả đều bị hút cạn hết máu. Trong phút giây đó ký ức của con chuột chũi hắn chiếm cứ trống rỗng chìm vào bóng tối. Nó hình như đ·ã c·hết.
0