0
Dạng khung cổng vòm ba lối, được dựng lên từ đá, các cánh cửa làm từ gỗ nguyên khối trông rất chắc chắn và nặng, đây chính là lối vào của Khu Căn Cứ Hy Vọng, cũng là nơi chứa những người sống sót trong Kỷ tiến hóa của tỉnh N.
Năm chữ ‘Khu Căn Cứ Hy Vọng’ khắc vô cùng lớn trên đầu cổng, có vẻ như người tạo ra nó muốn để cho thiên hạ thấy, nơi đây chính là chốn đầy hy vọng, chỉ cần vào được đây tương lai của bạn sẽ vô cùng tươi sáng.
Anh Quân cũng nhìn thấy được điều này trong năm chữ cái ấy, tinh thần hắn trở nên hăng hái lạ thường, đồng thời ánh nhìn với khu căn cứ tốt đến bất ngờ cứ như thể đây chính là nhà là nơi nương thân đầy hạnh phúc của chính mình trong suốt quãng đời còn lại.
[Thiên phú ‘thánh quang’ người viết ra năm chữ này đã để tia ánh sáng thánh quang, thứ ánh sáng tượng trưng cho thiên thần và hy vọng vào, nên ai nhìn vào năm chữ này đều sẽ có cảm giác như nhìn thấy tương lai, thấy ánh sáng của thiên đường.]
“Nếu mày không giải thích tao khá thích năng lượng tích cực nó mang lại, giờ mày giải thích đột nhiên tao lại có cảm giác chỗ này rất giống...”
[Vườn địa đàng. Nơi Chúa đưa hai sáng tạo đầu tiên tới để sinh sống, ở nơi ấy hai sáng tạo kia chỉ việc hưởng phúc vui cười và không cần sự khôn ngoan, hiểu biết.]
Anh Quân rùng mình nhìn năm chữ cái to lớn phía trên, ban đầu hắn thấy chúng sáng chói thì giờ năm chữ ấy không khác gì lưỡi dao đòi mạng.
“Biết Tuốt, tao có cảm giác nơi này không phải là khu căn cứ an toàn.”
[Con người từ xa xưa vốn không phải là những sinh vật an toàn, thời nay khi con người tiến hóa có được sức mạnh thì hai chữ ‘an toàn’ chỉ còn treo trên đỉnh đầu những kẻ mạnh. Anh thử nghĩ xem con người có mấy ai có thể ban phát tình yêu vô điều kiện!]
Anh Quân im lặng, phía trước nhóm hắn là một hàng người nối đuôi nhau, tình trạng khá đa dạng, có người mặc quần áo rách rưới thân thể gầy gò, có kẻ đang bị thương… đa số bọn họ đều đi theo nhóm, không ít người tươi cười hạnh phúc.
“Cuối cùng chúng ta đã tìm được tới nơi an toàn!”
Nghe vào tai Anh Quân chạnh lòng thương cho những kẻ không biết gì.
[Những kẻ đáng thương họ chỉ đang đổi một nơi để chết mà thôi. Anh có muốn rủ lòng thương cứu vớt bọn họ không?]
Anh Quân lắc đầu. “Tao không đủ sức.”
[Đúng vậy, hãy lo cho thân anh trước hết, thời nay chỉ có kẻ mạnh mới có thể sống sót.]
“Mày rất máu lạnh, nếu đã máu lạnh như vậy thì còn tìm đến tao để cứu thế giới làm gì?”
Biết Tuốt im lặng, sau vài phút nó khó khăn đáp lời: [Nhiệm vụ... tôi phải làm nhiệm vụ mà.]
“Biết Tuốt tao có cảm giác mày không phải là một hệ thống, cũng không phải là vật vô tri vô giác. Mày thật sự được bàn tay con người tạo ra ư?”
Câu hỏi này khiến Biết Tuốt như đứng hình.
“Lúc nãy có đánh nhau trước khu căn cứ, mọi người có biết không?”
Có tiếng bàn tán về trận đánh lúc nãy, Anh Quân bỏ qua Biết Tuốt lắng tai nghe xem họ nói gì.
“Có nhưng tôi bỏ chạy, nay cứ thấy tiếng đánh nhau là nên chuồn, chúng ta không có sức mạnh chui vào đó chết là cái chắc.”
“Có biết ai đánh nhau không?”
“Trốn nhanh quá nên không nhìn rõ.”
Có người than thở. “Tôi cũng ước mình mạnh để được đánh nhau một trận cho sướng.”
Nhóm người phía trước không nhiều nên rất nhanh liền ngớt dần, chẳng mấy chốc đã tới nhóm Anh Quân.
Có ba người đứng canh cổng, đều là nam trên tay cầm gậy gộc và dao, khuôn mặt nghiêm khắc, một trong số họ đặt câu hỏi: “Cậu từ đâu tới? Có khả năng gì?”
Một tên cầm sẵn tờ giấy để ghi chép, trông công cụ khá thô sơ không giống với năm 100 khi nó ra đời, lúc đó con người chỉ việc nâng thẻ thân phận lên và quét vào máy kiểm tra mọi thông tin về bản thân đều hiển hiện rõ ràng.
“Hãy khai thật vì rất có lợi cho mọi người.” Tên cầm giấy nhắc nhở, hắn nhìn chằm chằm vào bọc vải lớn Anh Quân ôm trên tay.
Anh Quân liếc nhìn theo ánh mắt hắn, bọc đồ hắn và hai cô gái mang tuy được bao kín không nhìn rõ là thứ gì nhưng chúng khá lớn nên vẫn khiến người khác để ý.
“Anh nên khai thật vì người tiến hóa tại khu căn cứ sẽ có được nơi ở miễn phí.” Tên cầm giấy nhắc nhẹ. “Trông anh như thế này chắc chắn không phải là người bình thường.”
Câu nói này làm Anh Quân ngạc nhiên, rõ ràng bề ngoài của hắn không khác gì một người bình thường, nếu đặc biệt thì phải để ý tới Minh Tiêu nhưng cớ sao tên canh cổng lại dùng những lời đó để nói về hắn. Anh Quân kiểm tra lại thân thể một lần nữa, rồi kỹ công nhìn qua những người đang đứng chờ phía sau.
Đôi mắt hắn mở lớn, giờ thì hắn biết vì sao tên canh cổng lại nhận ra hắn không phải là người bình thường, những kẻ hiện diện ở đây nếu không bị thương thì gầy gò ốm yếu, đôi mắt vô hồn, có kẻ mệt mỏi đến mức chẳng thiết nhìn xung quanh, một bầu không khí u ám bao trùm lấy bọn họ khác hoàn toàn dáng vẻ mạnh mẽ, không khí tươi sáng đang lượn lờ xung quanh ba người họ.
Minh Anh nhìn Anh Quân, cô giao toàn quyền cho hắn xử lý.
Anh Quân nói với tên ghi chép. “Cả ba chúng tôi đều là người tỉnh N, có năng lực phi thường. Không biết những người như chúng tôi nơi này các anh gọi là gì?”
Tên ghi chép đổi nụ cười, niềm nở hơn, đon đả lấy lòng. “Chúng tôi gọi những người có năng lực là Tiến hóa giả, những đứa con của thánh thần, những người vượt trội và đứng trên tất cả.”
Nghe xong Anh Quân đánh mắt lên trên, hắn không quên năm chữ ‘khu căn cứ hy vọng’ đầy kiêu ngạo đang hiện diện trên đầu mình, xem ra kẻ lập ra khu căn cứ này đã đầu độc đầu óc những người sống trong đây khiến bọn họ tôn súng người có sức mạnh.
“Xin mời các Tiến hóa giả vào trong, ba người có thể đi thẳng tới khu vực ‘Hội Tiến hóa giả’ để đăng ký thông tin và nhận nơi ở.” Kẻ ghi chép cúi đầu vươn tay chỉ hướng.
Quả là coi trọng hết sức, người xung quanh bắt đầu xôn xao những ánh mắt vô hồn dần có tiêu cự, tất cả nhìn bọn họ như nhìn những thỏi vàng đang phát sáng, nhưng trong đó không ít tên bắn ra ánh mắt đầu khiêu khích.
[Giữa những kẻ có sức mạnh thường có máu tranh đua không có gì hiếm lạ, đừng để ý bọn chúng, linh lực chỉ đạt cấp D, Minh Tiêu chỉ cần ho nhẹ một cái là chúng bay màu ngay thôi.]
“Dạo này mày hơi đặc biệt đó Biết Tuốt.” Anh Quân cười nhạt đánh giá. “Im lặng hơn, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra với mày vậy?”
Biết Tuốt cười nhạt tập đúng nụ cười Anh Quân vừa giành cho nó: [Đâu có chuyện gì xảy ra, đây có thể xem là sự trưởng thành theo trình độ của anh. Nói nôm na là anh lớn lên thì tôi cũng lớn thôi.]
Anh Quân thở nhẹ một hơi, nói chuyện với Biết Tuốt hắn chưa bao giờ có được cơ hội chiến thắng.
Theo lời tên ghi chép, ba người đi và trong. Sau cánh cổng cao lớn uy nghi là một khung cảnh hoàn toàn khác – lộn xộn.
Vô số lều tạm làm từ vải đến mái rạ thậm chí là những viên gạch được dựng lên khắp nơi nằm la liệt không có kết cấu rõ ràng, bên trong chen chúc vô số người, có cả phụ nữ trẻ em người già lẫn thanh niên, bọn họ gầy gò xanh xao, nhìn như những xác chết vô hồn.
Khi nhóm Anh Quân đi qua vô số ánh mắt lia tới, đột nhiên Anh Quân thấy châm chích, những ánh mắt kia không hề che giấu ý định của mình, lộ rõ sự thèm thuồng, ghen ghét thậm chí là ước ao.
“Xin chào.”
Có tiếng nói vang lên, đến từ một người phụ nữ trông khá sạch sẽ mặc váy hai dây mỏng manh, mái tóc buộc đuôi ngựa, son môi đỏ rực.
“Anh và hai người đây mới tới phải không?” Cô nàng cười dịu dàng.
Anh Quân lùi lại vài bước chân, ngược lại Minh Anh tiến lên đứng chắn trước mặt Anh Quân. Những sợi dây rêu trong người cô đang nổi điên chúng cảm nhận được kẻ trước mặt đây có ý xấu với người của chúng.
‘Người của chúng!’ Minh Anh rùng mình, cô không ngờ lũ rêu trong người lại xem Anh Quân như một món đồ thuộc sở hữu riêng của chúng. Nhưng không hiểu sao cô lại thấy hài lòng, có vẻ như cảm xúc của lũ rêu đã dần ảnh hưởng tới cô.
Minh Anh chống nạnh, ánh mắt sắc lạnh nhìn cô gái chặn đường. “Chúng tôi đúng là mới tới, không biết cô nhảy xổ ra đây là có ý định gì?”
Cô gái cười duyên không vì thái độ của Minh Anh mà sợ hãi. “Tôi chỉ muốn hỏi mọi người có cần người dẫn đường hay không thôi.”
“Cần.” Minh Tiêu lên tiếng, chỉ về một góc nhỏ. “Nhưng tôi muốn người dẫn đường là cô bé kia.”
Hướng cô nhóc chỉ tay là vị trí kẹt giữa hai chiếc lều vải rách rưới, một đứa bé độ 10 tuổi đang đứng ở nơi đó, bộ đồ trên thân đã bạc màu nhưng vô cùng gọn gàng.
Anh Quân nhìn theo hướng Minh Tiêu, khóe môi nở nụ cười nhẹ. Minh Tiêu vốn là người nhạy cảm, hắn không quên quá khứ từng bị bạo hành của nhóc, những đứa trẻ lớn lên trong bạo lực vô cùng nhạy cảm với thái độ của con người. Không ngờ đến thời loạn điều đó lại có tác dụng tốt đến mức giúp cô nhóc nhìn ra người có thể nhờ.
Anh Quân vươn tay xoa nhẹ đỉnh đầu Minh Tiêu. “Làm tốt lắm cô bé, anh có thể an tâm hơn rồi.”
Minh Tiêu ngước mắt lên nhìn hắn. “Cô ta không có ý tốt, phụ nữ ăn mặc càng hở hang son môi đỏ chót đều là những cô nàng lươn lẹo.”
Anh Quân cười phá lên, hắn rất muốn bổ đầu cô nhóc này ra xem bên trong có gì. Hắn đồng ý làm theo lời Minh Tiêu vẩy tay với cô nhóc trong góc lều. Cô nàng thấy mình không có được cơ hội kiếm chác liền giậm chân tức tối bỏ đi.
Cùng lúc đó những đôi mắt nhìn chằm chằm bọn họ cũng biến mất.