Cô bé được Minh Tiêu chọn nhanh chóng chạy lại đứng trước mặt bọn họ, cúi chào vô cùng lễ phép. “Cảm ơn vì đã chọn em, em là Ly, mọi người muốn biết thông tin gì về khu căn cứ cứ việc hỏi em, ngoài ra muốn tới đâu cứ nói em sẽ mang mọi người tới đúng nơi.”
Ly có dáng người khá nhỏ, bộ quần áo trên thân cô bé rộng quá khổ trông như đồ của người lớn được ai đó sửa lại.
Anh Quân nhìn Minh Tiêu rồi quay qua hỏi Ly: “Em có biết ở đây ai may vá giỏi không?”
Ly cười tươi. “Có, đó là mẹ em, nhưng anh cần phải cung cấp vải và kim chỉ, mấy món đồ đó hiện nay rất hiếm.”
“Ở đây có chỗ nào bán mấy thứ đó không?” Hắn không muốn bò ra ngoài căn cứ để tìm.
“Có, nhưng giá rất cao, cần tới ba điểm cống hiến mới đổi được một thớ vải đủ may hai bộ trang phục, một điểm đổi được năm ống chỉ và hai cây kim.”
Anh Quân chạm nhẹ bọc vải đeo trên lưng, điểm cống hiến của hắn nằm ngay đây. “Vậy trước tiên phiền nhóc mang chúng ta tới Hội Tiến hóa giả.”
Hai mắt Ly sáng lên. “Anh là Tiến hóa giả sao?”
Anh Quân gật đầu.
Ly dùng ánh mắt sùng bái nhìn hắn. “Tuyệt quá, đây là lần đầu tiên em được hướng dẫn một người có năng lực phi thường đấy.”
“Những Tiến hóa giả trước kia khi tới đây không cần người hướng dẫn à?”
Cô bé lắc đầu. “Họ cần nhưng đa số đều chọn chị Truyền.”
Anh Quân ‘à’ nhẹ một tiếng, hắn nhớ lại vóc dáng của Truyền, có lẽ hắn hiểu được lý do vì sao các Tiến hóa giả lại chọn cô gái này, đẹp và trông có vẻ rất sành sỏi, khác hoàn toàn dáng vẻ ngây ngô dễ thương của Ly.
[Vui lòng không đánh giá như vậy về những cô bé tại căn cứ này, bọn họ rất biết chiều lòng khách hàng. Cô bé thấy anh dẫn theo trẻ con nên phải diễn cho tròn vai một đứa nhóc ngây thơ dễ mến, như vậy mới moi tiền được chứ.] Biết Tuốt phun ra một âm thanh ‘hờ’ đầy mỉa mai. [Đúng là ngây thơ!]
Anh Quân cười cười. “Mày có vẻ đã bình thường lại rồi nhỉ.”
[Tôi rất bình thường, người bất thường chính là anh. Thế có muốn tôi giải thích thông tin về khu căn cứ này luôn không, mới quét xong.]
Phía Trước Ly vừa dẫn đường vừa nhanh nhảu giải thích.
“Khu căn cứ hy vọng được chia là ba khu vực. Khu thứ nhất vùng ngoài rìa, nơi đây là vùng đất tự do dành cho những người dân bình thường không đủ sức đánh quái vật sinh sống. Công việc hằng ngày của người dân là chờ đợi những người có chức có quyền trong khu căn cứ tới thuê đi làm việc gì đó, hoặc rình những người mới tới để làm hướng dẫn viên lấy công, giống như em và chị Truyền lúc nãy.”
Anh Quân đáp lời Biết Tuốt. “Hôm nay mày có thể nghỉ ngơi được rồi, chỗ này có một nguồn tin tao phải dùng tiền để thuê cho nên phải dùng triệt để.”
[Ờ, chúc may mắn.] Dứt lời Biết Tuốt chính thức offline.
Khi nhắc tới cô gái buộc tóc đuôi ngựa kia, Ly lấm lét nhìn quanh, rồi nói nhỏ: “Chị Truyền là tình nhân của một Tiến hóa giả, nên ở trong Vùng ngoài rìa chẳng ai giám đắc tội với chị ấy cả.”
Cô bé bấu nhẹ gấu áo trông rất lo lắng.
“Việc Minh Tiêu chọn em hôm nay có phải đã đắc tội với cô ta rồi không?” Minh Anh hỏi.
Ly gật nhẹ đầu. “Em hy vọng chị ta chỉ cần đánh mình là được, đừng làm gì khác.”
Cô bé rùng mình, có vẻ những việc ả Truyền làm có thể còn hơn cả đánh.
“Anh Quân, anh cho phép tôi tự tiện một chút nhé!” Minh Anh mỉm cười nghiêng đầu làm duyên với Anh Quân.
Hắn giật mình. “Từ... bao giờ mà cô phải xin phép tôi thế?”
“Anh là chủ gia đình mà, không xin phép anh thì xin phép ai!”
Anh Quân vội xua tay. “Thôi cô cứ làm điều cô muốn, sống theo cách của cô đi, đừng xin phép tôi, tôi không xứng.”
“Ấy, đừng khiêm nhường thế chứ, con anh cũng nuốt rồi giờ tôi không nghe lệnh anh thì nghe lệnh ai.” Dứt câu cô nàng lè lưỡi liếm nhẹ môi mình. “Tôi bỗng thấy hơi thèm tỏi ngâm mật ong.”
Anh Quân bước lùi vài bước, Minh Anh lúc này trông thật nguy hiểm, hắn nhớ tới vụ mình nốc sạch bình tỏi ngâm mật ong mặt như đưa đám. Giờ hắn lấy gì để trao đổi với cô ta đây.
“Biết Tuốt mày ra đây gánh cục tạ này đi, cô ta trông ghê quá!”
Biết Tuốt im lặng.
Minh Anh vuốt nhẹ mái tóc. “Tôi nói đùa đấy, tỏi ngâm mật ong ngày mai tôi sẽ lấy theo như thỏa thuận của đôi ta. Điều tôi muốn tự tiện làm đó là kết bạn với cô bé này.”
Ly kinh ngạc nhìn Minh Anh. Minh Anh xoa đầu nhóc: “Chính Minh Tiêu trong gia đình chị đã chọn em, nên bọn chị phải chịu trách nhiệm nếu như em gặp nguy hiểm.”
Minh Anh chỉ tay vào Anh Quân. “Anh ấy tên là Lâm Anh Quân, chị là Phó Minh Anh, còn cô bé tám tuổi đây tên là Lâm Minh Tiêu.”
Ly chớp mắt đầy ước ao. “Gia đình của mọi người may mắn quá, khi tai họa ập tới bố vì bảo vệ mẹ và em đã bị con lợn biến dị tha đi mất, không rõ sống c·hết cho tới bây giờ.”
Minh Anh rất hài lòng với năm từ trong câu nói đầy đau buồn của Ly ‘gia đình của mọi người’ còn ý trong câu của cô bé Minh Anh chẳng để tâm.
Nhìn nụ cười của Minh Anh, Anh Quân xoa nhẹ thái dương, đến lúc này hắn mới chợt nhận ra trong tên của bọn họ có một cái duyên rất kỳ lạ. Anh Quân, Minh Tiêu, Minh Anh.
Mẹ nó thế này chẳng phải là cách đặt tên trong cùng một nhà đó sao, trong ba cái tên đều có một chữ giống người kia!
“Tôi nhất định sẽ bảo vệ cậu.” Minh Tiêu lên tiếng. “Xin lỗi vì đã khiến cậu rơi vào nguy hiểm.”
Ly lắc đầu. “Em phải cảm ơn mọi người vì đã chọn em, như vậy em sẽ có được đồ ăn.”
“Em lấy công như thế nào?” Anh Quân hỏi.
“Em lấy đồ ăn, điểm cống hiến, hoặc có thể là những thứ có giá trị có thể đổi thành đồ ăn và đồ dùng sinh hoạt hằng ngày. Giá không cao đâu, chỉ cần đủ cho hai mẹ con ăn một ngày là được.”
Anh Quân gật đầu. “Vậy chờ tới hội Tiến hóa giả bọn anh sẽ trả công cho em.”
Ly tiếp tục dẫn đường, vùng ngoài rìa khá rộng, công trình kiến trúc vô cùng khan hiếm, lâu lâu mới gặp được một căn nhà cấp bốn, ở đấy dường như lại là trụ sở kinh doanh gì đó, có khá nhiều cô gái ăn mặc gợi cảm đứng bên trong.
“Đó là nhà thổ, nơi cung cấp phụ nữ cho người của căn cứ.” Ly mím môi, cúi gằm mặt, hai bàn tay nắm chặt trông có vẻ sợ hãi.
Anh Quân híp mắt nhìn vào nhà thổ, đột nhiên mắt hắn mở to, hắn trông thấy một gã đàn ông đang ôm hôn một cô gái có vóc dáng nhỏ con khuôn mặt rơi vào khoảng tầm mười bốn mười lăm tuổi.
Từ vị trí này Anh Quân có thể nhìn thấy biểu cảm trên khuôn mặt cô gái, vô hồn. Một thiếu nữ thanh xuân có thể đạt tới biểu cảm này thì nó đã phải trải qua những chuyện gì.
“Đi thôi, sắp tới vùng thứ hai rồi, đó là nơi dành cho các Tiến hóa giả cấp trung bình và thấp.” Ly mỉm cười tiến lên phía trước, đôi mắt không hề hướng về phía nhà thổ.
Anh Quân im lặng quay mặt đi theo Ly tiến về phía trước bỏ qua vùng ngoài rìa.
[Anh có hiểu hai chữ ‘ngoài rìa’ có ý gì không?]
Biết Tuốt đột nhiên xuất hiện khiến Anh Quân giật mình, suýt chút nữa thì tự vấp vào chân mình. “Móa mày xuất hiện thình lình vậy, tiếng tinh đâu sao không mở ra báo trước cho tao.”
[Với âm thanh nào vang lên lúc này anh đều sẽ giật mình.]
Anh Quân thở hắn ra. “Được rồi, mày nói vậy là có ý gì? Ngoài rìa ấy?”
[Ngoài rìa là chốn dành cho những kẻ có thể c·hết bất cứ lúc nào và c·hết vì mọi nguyên nhân chẳng ai quan tâm, bọn họ giống như những con tốt được nuôi trong chuồng trại bẩn thỉu để phục vụ cho những mục đích tối tăm tệ hại nhất, thậm chí đó còn là nơi được gọi là vòng bao, khi kẻ thù tập kích những cư dân Vùng ngoài rìa sẽ trở thành khiên thịt giúp cho kẻ ở vùng bên trong có thời gian chạy trốn. Người bình thường khi bước chân vào đây họ không chỉ sống trong địa ngục còn bị lợi dụng để trở thành con tốt thí mạng đầu tiên khi nguy hiểm ập tới.]
Anh Quân nhìn theo bóng lưng Ly, cô bé đang luyên thuyên nói về vùng thứ hai nơi dành cho các Tiến hóa giả cấp thấp và trung bình, nụ cười ngây thơ trông như thể cô bé được lớn lên ở một gia đình bình thường trong một thôn xóm hạnh phúc.
0