Vùng thứ hai được gọi là Vùng giáp trung, nơi đây tập hợp toàn bộ những Tiến hóa giả mới tới căn cứ chưa có điểm cống hiến hoặc ít điểm và những hộ được Tiến hóa giả bảo lãnh hoặc những người có tiền tài, có đóng góp cho căn cứ.
“Muốn tới được vùng trung tâm, nơi có mức sống cao hơn thì nhóm anh phải kiếm được 1000 điểm cống hiến. Thế nhưng không phải cứ vào được vùng trung tâm thì chắc chắn sẽ ở lại đó, nếu điểm cống hiến rơi khỏi con số 1000 thì trăm phần trăm sẽ lại quay về vùng giáp trung. Nên nếu bọn anh muốn duy trì sống ở nơi cao cấp chế độ tốt hơn trong thẻ phải luôn có trên 1000 điểm trên một người.” Ly giải thích rất tận tình.
Ngăn cách Vùng ngoài rìa và Vùng giáp trung là một bức tường xây bằng gạch khá kiên cố cao hơn mười mét, bên trên có gắn sắt nhọn, lối vào Vùng giáp trung là một cánh cổng lớn bên ngoài có người canh chừng.
“Phân biệt giai cấp khá nặng.” Minh Anh lẩm bẩm.
Ly dẫn họ tiến tới chỗ người đang canh cổng. “Xin chào tôi mang Tiến hóa giả tới để làm kiểm tra.”
“Người mới?” Tên canh cổng nheo mắt nhìn nhóm Anh Quân, hắn mập mạp, da thịt bóng loáng khác hoàn toàn những người khổ sở gầy gò ngoài kia, tầm này thì tên mập phải là Tiến hóa giả hoặc con ông cháu cha có địa vị.
[Hắn không phải Tiến hóa giả.] Biết Tuốt lên tiếng giải thích.
“Vậy thì thuộc dạng con ông cháu cha rồi.” Anh Quân không thích những người cậy thế gà nhà như vậy, bọn họ thường không hiểu lý lẽ và rất thích coi thường những người thấp cổ bé họng.
Tên canh cổng sau khi xác nhận họ không quen mặt liền mở cổng để bọn họ đi vào. Nơi đây rất ít người qua lại, khác hoàn toàn với lối vào căn cứ.
Anh Quân cảm thấy nhẹ nhàng vì không phải nghe những câu nói ngu ngốc sặc mùi khinh miệt từ miệng mấy kẻ như thế này. Thật may tên con ông cháu cha này vẫn thuộc hạng bình thường có đầu óc.
“Có kẻ vào kiểm tra sức mạnh đấy, lại ước mơ mình là Tiến hóa giả đây mà, hắn đi cùng gia đình, vợ khá đẹp, đứa con còn nhỏ không có triển vọng lắm. Nhưng cô vợ thì được, nếu sau khi hắn kiểm tra xong không có sức mạnh tao muốn cô vợ chơi mấy hôm.”
Anh Quân vừa bước qua cổng liền nghe thấy tiếng tên mập vang lên, hắn quay phắt nhìn lại. Tên mập đang nói chuyện với một chiếc thẻ nhỏ mỏng giống như thẻ ATM, có màu xanh da trời, từ góc độ này Anh Quân không thấy được rõ cấu tạo và dáng vẻ bề mặt của thẻ.
Mặt hắn sa sầm lại, tên mập liếc nhẹ qua đối mắt với Anh Quân trong tâm thái chẳng hề ngại ngần hay kiên dè đối phương, miệng vẫn bô bô bàn về Minh Anh.
“Dáng cao, da trắng, ngực hơi nhỏ, nhưng chắc vừa tầm tay. Loại gái đã có chồng này nơi ấy không chặt nhưng tao tin chúng biết rên.”
Lời nói thô thiển kia khiến Anh Quân tức tới run người. Minh Anh tuy không phải là vợ hắn, nhưng cô là bạn đồng hành của hắn.
Minh Anh nở nụ cười với tên mập khiến hắn thích thú mi gió lại cô. Minh Anh điềm nhiên nói với Anh Quân: “Nếu hắn nhìn thấy hình dáng thật của tôi liệu nơi kia có thể cứng lên được không?”
Anh Quân bất ngờ nhìn Minh Anh. “Cô không giận sao?”
Minh Anh cười lớn. “Giận gì, loại đó chỉ biết nói bẩn, giành cảm xúc cho hắn rất phí phạm năng lượng của bản thân.”
Minh Anh nhìn chằm chằm phần thân dưới của tên mập, gằn giọng: “Hơn nữa nếu hắn dám động đến tôi, tôi sẽ cho hắn nhìn chút xương sườn rồi chọt nhẹ cái chỗ kia xem thử biểu cảm của hắn.”
Anh Quân rùng mình, giờ hắn lại thấy tội nghiệp cho tên mập kia.
“Đừng gây hấn với tên mập canh cổng.” Ly nhắc nhở. “Hắn là cháu trai của chủ nhân khu căn cứ này đấy, dù là Tiến hóa giả cũng không dám động vào hắn.”
“Chà gốc cây bực quá.” Anh Quân cảm thấy không hài lòng, hắn cứ tưởng nơi đây có thể là chỗ ở lâu dài dành cho mình và Minh Tiêu nhưng không ngờ, với tình hình này có lẽ hắn sẽ sớm rời khỏi đây.
“Anh có tính định cư ở đây luôn không?” Minh Anh huých nhẹ vai Anh Quân.
Anh Quân lắc đầu. “Trước đây thì có nhưng khi vào đây thì...”
“Nên như vậy, nếu anh muốn ở lại tôi sẽ đi á·m s·át tên chủ căn cứ để đưa anh lên.”
Anh Quân vội khuyên bảo: “Cô đừng manh động, người không phạm ta ta không phạm người.”
“Như anh nói thì chỉ cần hắn xúc phạm đến chúng ta thì tôi được quyền ra tay đúng không?” Minh Anh xoa nhẹ cổ tay trông có vẻ rất muốn chiến.
Khóe miệng Anh Quân giật nhẹ. “Chờ tới lúc đó lại tính.”
Dứt lời hắn quay qua Ly. “Em có thể nói sơ qua về chủ nhân của khu căn cứ này một chút cho bọn anh nghe được không?”
Ly gật đầu. “Chủ khu căn cứ này tên là Lê Văn Chính, nghe bảo tuổi đời còn rất trẻ, mọi người đều gọi ngài ấy là Ngài Chính. Xung quanh ngài luôn tỏa ra một vòng hoàng quang khiến người nhìn thấy dễ chịu, sảng khoái xua tan mọi bệnh tật và đau buồn. Ngài sống trong ngôi nhà đẹp nhất của Vùng trung tâm, bên dưới ngài là một đội kỵ sĩ gồm 5 Tiến hóa giả mạnh nhất, lần lượt có biệt danh là Xạ thủ, Tia chớp, Ngục tù, Mộng mơ và Siêu tốc. Năm người này là cánh tay đắc lực của ngài ấy, họ thường không ở trong căn cứ nên rất ít người ở vùng ngoài rìa có thể nhìn thấy họ. Em nghe mọi người đồn chị Truyền đã từng nhìn thấy Ngục tù.”
Vừa nghe Ly giải thích bọn họ vừa tiến lên, Vùng giáp trung rất thoáng đa số là nhà cấp bốn nằm cách nhau một khoảng đất trống, trên đất mọc toàn cỏ dại không có cây lớn. Thời bấy giờ thực vật biến dị nên việc trồng cây gần nơi ở khá là nguy hiểm, căn cứ dám để cỏ dại mọc thế này chứng tỏ cũng có chút thực lực.
Số lượng nhà ở nơi này khá nhiều nhưng lượng người lưu thông trên đường cực ít, lâu lâu mới thấy một bóng người di chuyển qua, bọn họ rất thờ ơ chẳng quan tâm tới ai.
“Những Tiến hóa giả thường phải đi làm nhiệm vụ nên nơi ở của họ rất vắng vẻ. Lúc nhộn nhịp nhất chắc là ngày chủ căn cứ ghé thăm vào 15 hàng tháng.” Ly hướng ánh mắt nhìn lên mặt trời, đôi mắt cô bé như thể hồi tưởng lại một quá khứ tươi đẹp nào đó. “Ngày 16 ngài cũng sẽ ghé qua Vùng ngoài rìa, lúc đó người dân sẽ được sống trong hạnh phúc, đặc biệt nếu có ai đó thông minh vượt trội sẽ được ngài thu nhận đưa vào vùng trung tâm học tập để phục vụ cho ngài.”
Ly nhìn qua Anh Quân ánh mắt cô bé sáng như sao đêm. “Bạn của em năm ngoái đã được ngài đưa đi, không biết nay cậu ấy sống thế nào rồi. Em hy vọng năm nay ngài sẽ để ý tới em.”
Anh Quân nhíu mày, tên chủ căn cứ nơi này rấy tà môn, xem ra hắn phải cẩn thận hơn khi ở đây.
[Anh chỉ cần cung cấp đủ nhiên liệu để thiên phú ký sinh hoạt động, thì có ba thằng chủ căn cứ quái dị cũng chẳng là cái thá gì trong mắt anh đâu.]
“Hơi kiêu ngạo rồi đó Biết Tuốt.”
[Anh có quyền được kiêu ngạo với thiên phú ký sinh độc nhất vô nhị của mình.]
Đường xá trong Vùng giáp trung được dọn dẹp khá sạch không có rác rến giống như Vùng ngoài rìa.
“Chúng ta sẽ không dừng lại ở đây mà đi thẳng tới bức tường bên kia.”
Theo hướng chỉ tay của Ly, nơi đó là tường bao bằng gạch cao gần 20 mét rất kiên cố, được dựng nên từ đất, trông khá dày.
“Em nghe nói tường bao này là do một nữ Tiến hóa giả vì quá yêu mến chủ căn cứ nên đã làm tặng ngài. Cô ấy không nằm trong đội kỵ sĩ vì độ linh lực không cao, nhưng cũng là một trong các Tiến hóa giả có thể sống tốt trong Vùng trung tâm vì khả năng duy trì điểm cống hiến của mình.”
Minh Anh lên tiếng: “Điểm cống hiến lấy từ đâu?”
“Điểm cống hiến có được dựa trên mức trả được ghi ở các tờ đơn nhiệm vụ treo trong hội Tiến hóa giả. Ngoài ra nếu có thể giúp căn cứ tiêu diệt được kẻ địch khi căn cứ bị t·ấn c·ông vẫn có thể có được điểm cống hiến.”
Bọn họ tới sát cánh cổng, nơi này không có người canh chừng.
Ly hơi lùi lại, chỉ tay vào cánh cổng. “Luật của khu căn cứ là Tiến hóa giả có quyền định đoạt mọi thứ kể cả sinh mạng của kẻ khác, nên họ phải tự mở cánh cửa này ra để chứng minh mình là kẻ xứng đáng được bước vào Vùng trung tâm.”
“Hả?” Anh Quân nhăn mặt, quy định quái gì đây trời, thằng lập ra căn cứ này chắc chắn ngoài biến thái ra còn là một kẻ thích khoe khoang.
Anh Quân hỏi: “Làm thế nào để mở ra?”
“Dùng linh lực lên tay và đẩy cửa.” Ly lùi dần về sau, đứng sau lưng Anh Quân, đôi mắt cô bé trở nên âm trầm hơn chẳng còn ngây ngô như ban nãy.
Nếu lúc này nhóm Anh Quân không đẩy được cửa, cô bé sẽ c·ướp lấy túi đồ của bọn họ và rời đi ngay, còn sống c·hết của nhóm Anh Quân thì mặc kệ. Kẻ dám mạo danh Tiến hóa giả không xứng đáng được tồn tại trên thế gian.
Anh Quân làm theo điều linh lực tụ vào hai bàn tay mình, gồng sức chạm tay lên cánh cửa, đẩy mạnh.
Rầm!
Đôi cánh cửa được làm từ đất cứng vỡ tan tành bởi lực tay của hắn. Anh Quân lùi lại hoang mang ngơ ngác nhìn tay mình rồi lại nhìn lớp đất vỡ vụn bên dưới.
“Đây là chuyện gì vậy?” Hắn lắp bắp.
[Linh lực của anh là 4000 cấp B, còn kẻ tạo ra cánh cổng này chỉ có độ linh lực 2000 thấp lè tè, bây giờ chỉ cần anh nâng chân mình lên đạp nhẹ cả bức tường đất này sẽ đổ ập xuống ngay.]
Anh Quân vuốt nhẹ trán mình, hên quá may mà hắn chỉ chạm tay lên cửa chứ không chạm lên tường đất nếu không bây giờ đã gây ra động tĩnh lớn, bị muôn người vây xem, nghĩ tới cảnh đó Anh Quân liền rùng mình, hắn không muốn bị để ý đâu.
0