0
Cô gái lấy ra ba tấm thẻ màu trắng đặt lên bàn, rồi chỉ tay vào tấm thẻ màu đen đủ để đặt cùng lúc hai bàn tay trước mặt mình, nói: “Ai là người lên trước ạ? Chủ gia đình nhé, mời đặt hai lòng bàn tay lên tấm thẻ đen này. Đây được gọi là bảng cảm ứng kiểm tra Tiến hóa giả, nó sẽ giúp xác định độ linh lực của từng người, sau khi có độ linh lực tôi sẽ tiến hành đăng ký thông tin vào thẻ này.”
Cô đưa cao tấm thẻ trắng. “Dựa theo thống nhất được đặt ra từ khi lập căn cứ, tùy theo độ linh lực mà Tiến hóa giả sẽ sở hữu từng tấm thẻ thông tin khác nhau. Hiện tại có bốn loại thẻ lưu chuyển trong căn cứ. Thẻ màu xanh da trời dành cho những người bình thường có thân phận trong căn cứ. Thẻ màu đen dành cho Tiến hóa giả có linh lực giao động từ 1 tới 1000. Thẻ màu đỏ từ 1100 cho tới 5000. Thẻ màu vàng dành cho Tiến hóa giả từ 5100 trở lên.”
Giải thích xong cô nàng nhìn Anh Quân. “Anh hiểu rồi chứ?”
Anh Quân gật đầu. Thông số do cô nàng cung cấp còn dễ nhớ hơn Biết Tuốt.
“Vậy xin mời anh đặt tay lên, vui lòng để nhẹ nhàng không dùng lực ấn quá mạnh. Đây là bảng cảm ứng được làm bởi Tiến hóa giả có thiên phú hệ tin học điện tử, nguyên liệu là ra chúng được lấy từ Tiến hóa giả hệ vật chất vô cùng khan hiếm.”
Anh Quân trông thái độ rất hãnh diện khi nhắc về hai tiến hóa giả đặc biệt này của cô ta, có vẻ như đây là hai nhân vật vô cùng quan trọng.
[Đang được nuôi như chim hoàng yến, cung phục hết mình cơm bưng nước rót. Anh nếu công bố thiên phú đặc biệt của bản thân cũng sẽ trở thành đối tượng được ‘cơm bưng nước rót’ thậm chí còn được lo luôn vấn đề sinh lý. Muốn không?]
“Thôi tao xin phép được nhường lại cho kẻ khác.”
Anh Quân đặt nhẹ tay lên tấm bảng đen, ánh sáng màu xanh lóe lên, một dòng điện chạy khắp người hắn gây tê nhẹ rồi rút đi ngay, ánh sáng xanh tắt lịm.
“Lấy tay ra đi.” Cô gái nhắc hắn.
Bàn tay Anh Quân rời khỏi bảng cảm ứng, nơi đó liền xuất hiện số 2000. Hắn kinh ngạc rõ ràng hắn đã vay mượn được 4000 sao bây giờ chỉ còn lại một nửa.
[Anh vẫn chưa ăn hết 5 bào tử của Minh Anh nên chỉ có thể hiện lên một nửa linh lực. Nhưng anh yên tâm với con số này anh đã có cho mình thẻ màu đỏ, loại thẻ thứ hai đang lưu hành trong khu căn cứ không tầm thường đâu. Ngoài ra khuyên anh nên nhắc Minh Anh chút nữa khi dòng điện chạy vào người hãy khởi động nhanh một chút thiên phú ‘thanh tẩy’ nhớ là khởi động rồi tắt ngay nhằm làm nhiễu sóng quy trình kiểm tra của bảng cảm ứng như vậy khi báo ra thông số sẽ thay đổi.
Với lượng linh lực trên 10.000 của Minh Anh nếu để lộ ra ngoài quá nguy hiểm, nên tém tém lại. Để Minh Tiêu kiểm tra sau Minh Anh, vì thiết bị này một khi gặp trục trặc sẽ không trả kết quả chính xác trong vòng năm phút.]
“Chúc mừng anh, Tiến hóa giả cấp hai thẻ màu đỏ.” Cô gái chỉ về phía bên cạnh. “Anh đứng đây đi, chờ kiểm tra xong cho vợ con anh tôi sẽ tiến hành kiểm tra thiên phú.”
Anh Quân vươn tay nắm nhẹ tay Minh Anh và Minh Tiêu, lựa lời nói: “Cô thông cảm chờ một chút vợ và con tôi từng có ký ức không hay với việc bị đ·iện g·iật, khi làm kiểm tra bảng cảm ứng hình như có truyền vào trong cơ thể tôi một dòng điện nhỏ nên tôi cần phải an ủi tinh thần nhà tôi trước khi để cô ấy bước vào kiểm tra.”
Minh Anh được ‘chồng’ nắm tay lòng hân hoan nhảy múa nên chẳng quan tâm Anh Quân đang nói gì, gật đầu như gà mổ thóc, còn nhóc Minh Anh thì mọi lời anh trai nói đều đúng.
Cô gái chớp mắt. “Vậy à, nhưng phải nhanh lên đó.”
Anh Quân gật đầu kéo nhẹ Minh Anh và Minh Tiêu đi xa một chút đủ để hai người kia không nghe thấy hắn nói gì. Anh Quân nói đúng những gì Biết Tuốt dạy.
Đang trong lúc nói chuyện Biết Tuốt đùng đùng xuất hiện báo thêm: [Anh nhắn với họ chút nữa khi kiểm tra thiên phú, nếu được hỏi cứ miêu tả theo hướng không quá đặc biệt để cô ta xếp thiên phú của mọi người vào dạng thông thường đã tồn tại trong căn cứ như thế sẽ an toàn hơn. Nhớ đừng nói tên thiên phú do tôi cung cấp, hãy miêu tả một cách đơn giản và che dấu bớt điểm đặc biệt trong thiên phú của mình đi.]
Anh Quân nói luôn. Phía bên kia cô gái sốt ruột, tuy nơi này chẳng có mấy người tới kiểm tra nhưng nguồn nhiên liệu để duy trì bảng cảm ứng rất tốn, nó chạy bằng điện, điện bây giờ rất quý giá.
“Xong chưa đấy, nếu lề mề nữa tôi sẽ yêu cầu mọi người đóng phí đấy.” Cô ta h·ăm d·ọa.
“Xong ngay đây.” Anh Quân đẩy nhẹ Minh Anh tiến lên.
Minh Anh đặt tay lên bảng cảm ứng theo cách Anh Quân đã làm, nhắm mắt lại ra vẻ rất sợ hãi, diễn cực kỳ chuyên nghiệp trông chẳng khác gì một người từng có ám ảnh với đ·iện g·iật.
“Đừng lo nguồn điện rất thấp chỉ đủ làm cô hơi tê thôi.” Cô gái khuyên nhủ.
Bàn Tay của Minh Anh đặt hờ không chạm vào bảng cảm ứng, giữa lòng bàn tay một sợi rêu xanh chui ra chạm vào, ánh sáng xanh phát ra, cơn tê dại theo sợi rêu chạy vào cơ thể cô, lũ rêu rất nhiều sợi ngoằn ngoèo uốn lượn nên nguồn ánh sáng kiểm tra ấy chạy lâu hơn bình thường. Ngay lúc nó đi qua gần hết các sợi rêu trong cơ thể Minh Anh liền điều thiên phú ‘thanh tẩy’ theo lời của Anh Quân vừa khởi động liền tắt ngay.
Ánh sáng xanh hơi tối lại lát sau mới sáng dần lên, hiện tượng này rất lạ nhưng cô gái cũng không bắt Minh Anh dừng lại, qua hai phút Minh Anh mới làm kiểm tra xong.
Cô gái nhìn đồng hồ. “Cô kiểm tra lâu quá.”
Minh Anh cười duyên. “Chắc do cơ quan nội tạng của tôi nhiều hơn người thường.”
Cô gái bật cười. “Cô biến dị nội tạng hay gì mà nói vậy?”
Minh Anh tự nhiên trả lời: “Có lẽ thế, chút phiền cô kiểm tra kỹ giúp tôi.”
Cô gái xua tay. “Được rồi nâng tay lên.”
Minh Anh từ từ thu sợi rêu nâng tay lên. Con số hiện trên bảng cảm ứng là 3000 cao hơn Anh Quân 1000, nhưng cực kỳ thấp so với số liệu thật của Minh Anh.
Cô gái khá hài lòng. “Rất tốt là cấp 2 thẻ đỏ. Được rồi mời cô con gái, lên đây cháu.”
Minh Tiêu bước lên, cô bé trùm kín mít chỉ để lộ ra đôi mắt màu đỏ. Cô gái cúi xuống để tầm mắt ngang với Minh Tiêu. “Cháu bị bệnh mắt đỏ hay tiến hóa về mắt?”
Minh Tiêu im lặng nhìn cô ta không trả lời. Cô gái nhướng mày. “Quái gở thế.”
Nói rồi cô ta hướng về phía Anh Quân. “Con gái anh bị bệnh à? Sao lại trùm kín mít như vậy?”
Anh Quân hơi lưỡng lự, nhưng chỉ một chút hắn bạo gan nói láo: “Thân thể con bé từ khi biến dị liền có một lớp da nóng chỉ cần chạm phải sẽ bị bỏng như khi ta bỏng ớt, nên chúng tôi mới bao kín cháu như vậy tránh trường hợp ai đó vô tình đụng trúng bé rồi b·ị t·hương.”
Cô gái hiểu ra. “Cháu mau đặt tay lên mặt bàn đi.”
Bàn tay của Minh Tiêu vốn cũng đang có một lớp vảy nếu để ra ngoài sẽ bị lộ ngay, Anh Quân nuốt nước bọt hắn lo lắng Minh Tiêu sẽ bị nghi ngờ.
Minh Tiêu không làm theo lời cô gái cứ đứng im nhìn bảng cảm ứng. Thời gian chờ đợi quá lâu khiến cô gái sốt ruột. “Sao vậy chỉ cần đặt tay lên bảng này là được, cả hai tay chạm nhẹ thôi, em cứ làm đi rất dễ.”
Minh Tiêu dùng đôi mắt đỏ nhìn chằm chằm cô ta. “Em không thể kéo ống tay áo lên, hơi cay sẽ làm mọi người bị bỏng.”
Anh Quân nghe được Minh Tiêu nói vậy liền thêm vào ngay: “Đúng vậy chỉ cần da con bé lộ ra ngoài hơi cay sẽ thoát ra ngay.”
Cô gái hiểu vấn đề vội vàng lùi ra xa, Anh Quân cùng Minh Anh cũng làm theo diễn cho tròn vai, Ly thấy mọi người lùi xa Minh Tiêu cùng vội làm theo.
Chờ cho mọi người cách mình ba bốn mét Minh Tiêu kéo nhẹ ống tay áo đặt lên mặt cảm ứng, trong lúc làm việc đó cô bé âm thầm điều ra ‘hơi thở của rồng’ để hơi cay bay ra đúng như những gì Anh Quân vừa nói.
[Cô dâu tám tuổi của anh thông minh lanh lợi quá, rất biết phối hợp, tầm này thì bảng cảm ứng sẽ không thể nào đo đúng độ linh lực của Minh Tiêu nữa.]
Ánh sáng xanh lóe lên lao vào cơ thể tạo ra một cơn tê dại, rất nhanh cơn tê tê biến mất, Minh Tiêu vội thu tay hủy thiên phú.
Hơi cay khiến cho tầm nhìn của cô gái không quá rõ, sau khi Minh Tiêu dừng lại cô ta mới dễ thở hơn một chút, bước tới tươi cười nói: “Thiên phú ác thế này nếu có được chỉ số linh lực tốt nữa thì quá tuyệt.”
Cô ta hào hứng nhìn vào bảng cảm ứng, đoạn mặt cô ta sa sầm, thất vọng ê chề.