0
Độ linh lực của Minh Tiêu dưới sự kiểm tra của bảng cảm ứng sau hai lần bị thiên phú tác động chỉ còn lại 10, một con số vô cùng thấp so với linh lực thực tế đã được tăng lên của cô bé là B 7000.
“Chỉ có 10.” Cô gái nhìn Minh Tiêu cười gượng. “Cứ tưởng sẽ gặp được một Tiến hóa giả 4000 thật không ngờ...”
Cô ta dừng câu nói lấp lửng, chỉ qua bên cạnh. “Được rồi e qua đứng cùng cha mẹ đi.”
Cô ta đặt ba tấm thẻ màu trắng lên bảng cảm ứng. “Cho tôi tên tuổi, theo thứ tự là người cha trước.”
Một ngón tay cô ta đặt trên một tấm thẻ trắng.
Anh Quân nhìn cách làm việc của cô nàng vừa trả lời: “Lâm Anh Quân, 30 tuổi.”
Ngón tay cô ta vẽ nhẹ lên mặt tấm thẻ, hô lên: “Ghi chép: thông tin Lâm Anh Quân, 30 tuổi, Tiến hóa giả cấp 2, độ linh lực 2000.”
Từ nơi ngón tay những chữ cái và con số hiện lên ghép lại thành thông tin hoàn chỉnh như miệng cô ta nói sau đó được ấn vào trong tấm thẻ biến mất, bên trên hiện lên năm chữ ‘Căn cứ hy vọng’ phía dưới là dòng Tiến hóa giả. Màu sắc thẻ chuyển từ trắng thành đỏ.
Ghi xong thẻ thứ nhất, cô nàng liền chuyển qua làm thẻ thứ hai, tốc độ khá nhanh.
[Thiên phú của cô ta là: Ghi chép và lưu trữ. Ghi chép cho phép cô ta ghi bất kỳ thông tin nào não bộ tiếp nhận được vào tất cả các loại vật liệu.
Lưu trữ, đây là khả năng ghi nhớ đặc biệt, có thể giúp não bộ chứa một lượng thông tin cực lớn, khi cần có thể dùng ‘ghi chép’ để lấy ra.
Về mặt trữ thông tin cô ta gần như rất giống tôi lưu giữ được một lượng rất lớn. Khi tôi được tao ra A Ma đã cấy ghép thiên phú ‘lưu trữ’ vào người tôi giúp tôi có khả năng ghi nhớ mọi thông tin. Khác biệt ở đây tôi có thể lưu giữ một lượng thông tin bất tận thông qua việc tự tạo ra tế bào và bỏ thông tin vào, trong khi cô ta phải dựa vào linh lực, linh lực càng cao thông tin trữ được càng nhiều.
Đáng tiếc hiện nay cô gái này mới chỉ có độ linh lực 1500 chưa lưu trữ được nhiều, có nhiều thông tin không quá quan trọng sẽ tự động bị cô ta ném đi.
Độ biến đị: 50 rất ổn định.
Phương hướng biến dị: Não người.]
“Đây là thẻ thông tin của mọi người. Màu đỏ là của Minh Anh và Anh Quân, riêng Minh Tiêu cô bé phải dùng màu đen.
“Bây giờ chúng ta sẽ kiểm tra thiên phú.” Cô ta lấy ra một quyển sách và cây viết trông có vẻ rất nghiêm túc với vấn đề này. “Trước tiên anh Anh Quân. Anh có thể miêu tả cho tôi cách sức mạnh của anh hoạt động được không?”
[Đôi mắt dược sư giúp anh nhìn những vấn đề bên trong các sinh vật cộng với thông tin đến từ tôi, anh có thể miêu tả theo hướng có khả năng thấu hiểu thực vật biến dị, cô ta sẽ tự động xếp anh vào thiên phú ‘câu thông vượt giống loài’. Về thiên phú thứ hai ‘đường đao tinh chuẩn’ anh có thể chuyển nó thành thiên phú khiến đối thủ bất động.]
Anh Quân răm rắp nghe lời Biết Tuốt miêu tả như những gì nó nói.
Nghe xong cô gái gật đầu. “Vậy thì thiên phú thứ nhất của anh là ‘câu thông vượt giống loài’ thiên phú thứ hai là ‘bất động như sơn’ anh cố gắng ghi nhớ nhé. Một khi đã ghi nhớ được lúc chiến đấu đọc thành tiếng sẽ tăng thêm độ linh hoạt và sự liên kết với thiên phú giúp chiêu thức hoạt động trơn tru hơn.”
Cô ta đưa tấm thẻ cho Anh Quân. “Thẻ thân phận này sẽ chứa toàn bộ nội dung về linh lực và tên tuổi của anh, đồng thời cho phép anh liên hệ với mười người bạn. Anh thấy mã vạch ở mặt sau không?”
Anh Quân lật thẻ nhìn thấy được một hàng mã vạch nằm cắt qua lưng thẻ.
“Muốn lưu thông tin của ai, anh chỉ cần chạm mã vạch đó vào mã vạch của người cần lưu sẽ có được cách liên hệ với họ. Chờ một chút làm xong cho vợ và con anh tôi sẽ hướng dẫn thêm.”
Anh Quân lo lắng nhìn Minh Anh, hắn hy vọng cô có thể tự bịa ra một câu chuyện tốt để đánh lừa đối phương, chứ thiên phú của Minh Anh quá bá, độ ‘thanh tẩy’ mà tòi ra xem như hắn hết cứu nổi.
Minh Anh bình tĩnh kể lại: “Lúc thức tỉnh thiên phú tôi thấy người mình lâng lâng, khi mở mắt ra bất ngờ phát hiện bản thân đang được lũ thực vật nâng đỡ, cụ thể ở đây là những sợi rêu mỏng manh.”
Cô gái chớp mắt. “Chỉ có thế thôi à?”
Minh Anh gật đầu.
“Có thể làm cho tôi xem không?”
Lũ rêu trong người cô không thích triển lãm cho ai xem, Minh Anh đành giả vờ nhìn xung quanh. “Phải có thực vật ở gần tôi mới làm được, nơi đây không có bất kỳ loại nào cả.”
Cô gái hiểu ra vấn đề, gật đầu, đưa thẻ màu đỏ cho Minh Anh: “Thiên phú của cô là ‘thực vật sư’ lần sau khi ra thiên phú nhớ đọc to tên thiên phú rồi thêm vào tên loài thực vật muốn thuần hóa. Ngoài ra dựa theo thông tin tôi có thì thiên phú này muốn sử dụng thành công phải chọn những loại thực vật có độ linh lực thấp hơn linh lực của bản thân. Cô có cảm nhận được linh lực của thực vật không?”
“Có, tôi không nhìn thấy thông số của nó, nhưng có thể cảm nhận được cái cây đó mình có thể sai khiến nó hay không.” Minh Anh đặt tay lên ngực mình, ra vẻ trầm tư. “Cảm giác rất lạ khó mà nói lên lời.”
Cô gái gật đầu. “Tôi hiểu. Cầm thẻ đi chúc mừng cô.”
Minh Anh nhận thẻ, đến lượt Minh Tiêu, cô gái mỉm cười nói thẳng: “Gia đình của quý vị tất cả đều thức tỉnh thiên phú liên quan đến thực vật. Minh Tiêu em có phải là ớt không?”
Minh Tiêu ngoan ngoãn gật đầu, nói: “Em có thể thoát hơi nóng mang theo vị cay ra ngoài, chỉ cần ai đứng gần em sẽ bị cay đến mức bỏng da nhẹ.”
“Vậy thiên phú của em sẽ là ‘mace’ tên tiếng anh của hơi cay, em ghi nhớ nhé.” Cô gái nháy mắt. “Chị có thể để em đọc hơi cay nhưng nghe phèn quá, em thử gọi ‘mace’ chị nghe nào.”
“Mace.” Dứt câu Minh Tiêu nhẩm trong miệng ‘hơi thở của rồng’ lập tức hơi cay tuôn ra tấp thẳng vào mặt cô gái khiến cô ta đứng bật dậy lùi ra thật xa.
“Được rồi ngừng.”
Minh Tiêu thu lại ‘hơi thở của rồng’ vươn tay tự lấy tấm thẻ màu đen của mình đi lại gần đứng bên cạnh Anh Quân.
Hắn vuốt nhẹ đầu cô bé. “Làm tốt lắm.”
Chờ cho hơi cay tan đi, cô gái lại gần họ. “Áp mã vạch lên thẻ nhau đi.”
Khi vừa áp mã vạch tên của Minh Anh hiện lên trên bề mặt tấm thẻ Anh Quân nhưng rất nhanh liền biến mất.
“Dưới góc phải của thẻ có một dấu tròn lờ mờ, giống hình hoa tay. Anh chạm vào đó sẽ có được thông tin người cần liên hệ.”
Anh Quân làm theo, trên thẻ hiện lên tên Minh Anh vừa quẹt được.
“Khi liên hệ với người có trong danh bạ, cả hai có thể nhìn thấy mặt nhau và hoàn cảnh nơi họ đang ở, đây có thể xem là một dạng gọi video. Nhưng lưu ý mỗi khi dùng chứng năng này cần một người đưa linh lực vào thẻ để gọi hình ảnh có thể hoạt động.” Cô gái giải thích thêm. “Ngoài ra vẫn gọi cho người thường sở hữu thẻ xanh được nhưng điều kiện vẫn như cũ, phải có một người đưa linh lực vào.”
Anh Quân: “Nếu vậy hai người thẻ xanh với nhau không thể dùng được chức năng này.”
Cô gái gật đầu. “Chính xác, họ chỉ có thể dùng thẻ xanh để lưu trữ thông tin, điểm cống hiến và lưu danh bạ các Tiến hóa giả, ngoài ra không thể làm gì thêm.”
Xem ra vẫn chưa quá hoàn chỉnh.
Nghe được suy nghĩ của Anh Quân, Biết Tuốt online liền: [Mới bắt đầu Kỷ tiến hóa đã làm ra được thẻ thân phận cỡ này bằng cách ứng dụng thiên phú và linh lực anh còn đòi chi nữa. Anh muốn thấy được thẻ cao cấp hơn cứ sống tới năm thứ 2 của Kỷ tiến hóa sẽ biết.]
Cô gái: “Đã xong, gia đình anh có thể mang tấm thẻ này đi qua quầy Trợ cấp Tiến hóa giải ở bên kia, họ sẽ sắp xếp nhà ở cho gia đình anh.”
Anh Quân: “Tôi vừa thành Tiến hóa giả, nhưng trên đường đi có g·iết được một số quái vật, có mang theo thành phẩm đây, liệu tôi có thể nộp lên để lấy điểm cống hiến không?”
Cô gái nhướng mày. “Anh thông minh đấy.”
Cô chỉ tới quầy gần lối ra vào. “Tới quầy thu nhận nhiệm vụ, nhưng trước khi tới đó anh có thể ghé qua khu vực Bảng nhiệm vụ để xem qua, nếu có yêu cầu nào phù hợp với những thứ anh hạ được cứ xé tờ nhiệm vụ đó mang theo tới quầy Thu nhận nhiệm vụ họ sẽ giải quyết cho.”
Anh Quân cảm ơn cô gái rồi đi tới Bảng nhiệm vụ, trên đó có ba thông báo nhờ tiêu diệt Ve chó biến dị, giá một con là 1 điểm cống hiến. Anh Quân đọc tới đây thấy hơi tiếc, hắn chỉ lấy hai chân ve chó, không biết người nơi này có tính cho hắn 2 điểm hay không đây. Tiếp tới là nhiệm vụ diệt Đại bích hổ tại làng hoang, giá của nhiệm vụ một con được 2 điểm cống hiến. Hắn mỉm cười hai nhiệm vụ này hắn đều đã hoàn thành.
Hắn xé xuống hai tờ giấy đi tới quầy Thu nhận nhiệm vụ. Nơi đây người tiếp nhận là một cậu bé khoảng 12 tuổi nhỏ con và rất ngây thơ. Anh Quân nghi ngờ năng lực của cậu bé.
Cậu bé mỉm cười vươn tay về phía hắn: “Anh muốn nhận hay giao nhiệm vụ ạ?”
Anh Quân đưa hai tờ giấy cho cậu ta. “Chúng tôi muốn nhận hai nhiệm vụ này.”
Cậu bé cầm giấy. “Hai nhiệm vụ này điểm cống hiến thấp nhưng độ nguy hiểm rất cao, anh cân nhắc lại đi, nhà có con nít.”
Khóe miệng Anh Quân co rút nhẹ, đây mà là nít ranh 12 tuổi sao, khuyên chẳng khác gì người lớn.
“Không sao, chúng tôi đã làm xong nhiệm vụ muốn tới đây để giao ra thành quả.”
Cậu bé chớp mắt khá ngạc nhiên. “Ba người rất lạ mặt, chứng tỏ vừa tới căn cứ, sao lại biết về nhiệm vụ để làm?”
“Trên đường đi chúng tôi có gặp vài Tiến hóa giả và biết được nhiệm vụ này thông qua miệng họ.” Hắn vươn tay vuốt nhẹ đỉnh đầu Minh Tiêu tạo cho người nhìn cảm giác cha con tình thân. “Vì muốn gia đình mình có cuộc sống tốt hơn nên chúng tôi đã theo chân họ săn quái vật.”
Cậu bé chấp nhận câu trả lời. “Vậy vui lòng bỏ vật phẩm lên bàn để tôi kiểm tra.”