Minh Anh sau khi thực hiện ‘truyền nhiễm’ một phần cảm xúc tiêu cực cô hấp thu được đã bị đưa đi, chỉ còn lại phần nhỏ, giờ tâm trí cô đã tỉnh táo hơn, đôi mắt vốn lạnh nhạt cũng chuyển dần về ôn hòa thương cảm nhìn cô gái đang cầm con dao chơi với thân xác tên mập trên nền nhà.
Cô thu dây rêu bên cánh tay phải về, đắt nặn thành da tay của mình, đi tới quỳ xuống chạm tay vào khuôn mặt vô cảm như robot của cô gái, lau máu cho cô ta. Đôi mắt nâu của người con gái nhìn qua, vô hồn không cảm xúc.
“Ổn rồi!” Minh Anh mỉm cười. “Đừng làm bẩn tay mình nữa, bố mẹ em không muốn nhìn thấy cảnh này đâu.”
Keng!
Con dao trên tay cô ta rơi xuống, trong đôi mắt không cảm xúc dòng lệ từ từ ứa ra tuôn trào. Khuôn mặt vô cảm dần dần lấy lại biểu cảm, cô bé khóc lớn, hét như thể muốn tống khứ tất cả những gì đã chịu đựng ra ngoài.
Minh Anh ôm chầm lấy cô bé, những sợi rêu đang trói chặt tên Bảo thu lại bao quanh đỉnh đầu nhóc. Minh Anh lẩm bẩm: “Hút sạch, lấy đi những nỗi đau của cô gái bé nhỏ này.”
Một làn khói đỏ bay ra từ đỉnh đầu cô gái đi vào sợi rêu đỏ, Minh Anh đưa những sợi rêu hướng về phía tên mập, lần nữa gọi ra: “Truyền nhiễm, để hắn cảm nhận được những gì cô gái đã trải qua.”
Điểu hắc ám xuất hiện, bay tới mổ vào đỉnh đầu tên Bảo rồi chui vào trong. Tên Bảo co giật mạnh sau đó nằm im, mắt mở lớn nhìn lên trần nhà đầy kh·iếp sợ. Hắn rơi vào không gian giống hệt Lê Chương, bị lũ Điểu hắc ám rỉa thịt nhưng không c·hết.
Khi đã gọi ra hai lần truyền nhiễm, Minh Anh hoàn toàn tỉnh táo, cô gái trong lòng cô lịm đi lúc nào không hay.
[Được rồi, Minh Anh đã bình thường trở lại.] Biết Tuốt lên tiếng.
Anh Quân bước tới gần Minh Anh. “Minh Anh.”
Minh Anh quay lại nhìn hắn, đôi mắt cô ngấn lệ, khóe miệng kéo nhẹ lên: “Tôi đã g·iết người, nhưng tôi không hối hận!”
Anh Quân gật đầu, ngồi xuống vươn tay nắm lấy vai cô. Minh Anh thủ thỉ: “Có thể ôm lấy tôi được không? Anh là người con trai duy nhất tôi tin tưởng vào lúc này.”
Anh Quân ôm lấy cô và cả cô gái trong lòng cô. Minh Anh dựa hẳn vào lồng ngực hắn. “Anh Quân, tôi muốn thay đổi căn cứ này, muốn lập ra quy tắc và đạo đức, muốn tạo ra một nơi mà người thường lẫn những cô gái không đủ sức đánh lại những kẻ tàn bạo như thế này có thể sống được. Anh ủng hộ tôi không?”
Anh Quân nhìn chằm chằm hai cơ thể đang nằm trên mặt đất, nhớ tới khung cảnh bên ngoài, đôi mắt vô hồn của cô gái hắn nhìn thấy ban ngày lúc vừa vào căn cứ, cả m·ũi d·ao đâm xuyên con người, khuôn mặt đầy máu của cô nàng đang nằm trong lòng Minh anh.
“Được, tôi sẽ hỗ trợ đưa cô lên làm chủ căn cứ này.”
“Cảm ơn anh!” Minh Anh an tâm dựa vào lồng ngực hắn ngủ mất.
[Thay đổi chủng loài bằng những cảm xúc tiêu cực dễ khiến thân xác kiệt quệ, cô ấy cần nghỉ ngơi. Lời khuyên anh nên xóa sổ chỗ này đi, muốn chiếm lấy căn cứ cũng cần có thời gian.] Biết Tuốt nhắc nhẹ. [Bây giờ tốt hơn hết đừng để ai phát hiện ra Minh Anh đã g·iết người ở đây, sẽ bứt dây động rừng không tốt cho kế hoạch tương lai.]
“Tao hiểu.” Anh Quân gọi Minh Tiêu. “Em tách chị gái này ra khỏi người Minh Anh giúp anh.”
Minh Tiêu đi tới từ từ kéo cô gái ra, toàn thân cô đều là máu và vết bầm.
Anh Quân ôm Minh Anh ra ngoài, rồi chạy vào bế cô gái đáng thương ra cùng, hắn cởi áo ngoài mặc vào cho cô.
Làm xong hắn quay đầu nhìn căn nhà nhỏ rồi liếc xung quanh, nó không liên kết với bất cứ căn nhà nào khác ở đây, muốn hủy thi diệt tích hai xác c·hết bên trong là điều không khó.
“Biết Tuốt tao muốn đốt căn nhà này, tạo hiện trường một v·ụ c·háy, mày thấy sao?”
[Rất được, nếu đốt cháy anh có thể bẻ hướng điều tra vào những Tiến hóa giả có thiên phú hệ lửa.]
“Minh Tiêu.” Anh Quân gọi cô bé. “Em lại đây đốt cháy căn nhà này cho anh.”
Minh Tiêu đứng lên, lại gần căn nhà, gọi ra ‘hơi thở của rồng’ kết hợp với ‘phi tiêu chỉ thiên’ nhanh chóng khiến căn nhà b·ốc c·háy, sức nóng của lửa tiến hóa không như bình thường, chẳng mấy chốc nó đã t·hiêu r·ụi những cọc gỗ, đốt cháy cả gạch đá.
“Có cháy kìa!”
Có tiếng người hô vang, theo sau là tiếng bước chân chạy nhanh.
Anh Quân để Minh Tiêu cõng cô gái. Rất may cô bé đã tiến hóa dù là thân xác trẻ con nhưng sức phải gấp đôi người thường, với một hình thể con người như cô gái Minh Tiêu dư sức cõng cô chạy đi.
Anh Quân bế Minh Anh. “Đi thôi, nhanh ra khỏi đây, leo qua bức tường để vào Vùng giáp trung không đi qua cổng.”
Anh Quân điều linh lực vào chân lao đi, Minh Tiêu chạy theo. Họ vừa rời khỏi đó một nhóm người liền tràn vào sân, nhưng rất tiếc lửa được tạo ra từ hơi thở của Minh Tiêu cháy rất nhanh, khi bọn họ tới chỉ còn lại một đống than đỏ rực.
“Mau báo lên trên...” Bà chủ Hoan run rẩy, mặt mày tái mét. “Người... c·hết trong đây... là ngài Bảo!”
...
Anh Quân mang Minh Tiêu chạy tới bên cạnh tường bao vận lực đạp lên trên, nhưng khi vừa đặt chân lên một lực đẩy vô hình bật ra từ bức tường xô hắn ngã ra đất, trượt tay đánh rơi Minh Anh lăn vài vòng.
Lực ngã khá mạnh ấy vậy mà Minh Anh vẫn không hề tỉnh.
[Bức tường này được tạo ra bởi thiên phú, không giống như tường bình thường. Người tạo ra nó tuy mang linh lực thấp hơn anh, nhưng vẫn có thể phát huy tác dụng với Tiến hóa giả mang linh lực cao như thường. Muốn vượt qua bức tường này anh phải phá vỡ nó bằng linh lực. Bức tường đất đã được ấn định là phá chứ không cho phép băng hay trèo qua khi nó vẫn còn nguyên vẹn.]
Anh Quân đứng lên, kéo Minh Anh dựa vào tường, nhìn về phía cổng ra vào, nếu làm theo phương pháp phá tường chẳng khác nào rêu rao với mọi người lạy ông tôi ở bụi này, thế chỉ có nước c·hết. Lối có thể đi bây giờ chính là cổng lớn, nhưng người canh cổng vẫn đang đứng đó, với tình hình của Minh Anh và cô gái lúc này nếu ngang nhiên đi qua đó chắc chắn sẽ bị nghi ngờ.
“Mau tới Vùng ngoài rìa, hình như thằng Bảo bị thiêu cháy.”
Có tiếng nói vọng lại, Anh Quân tiến gần lại vị trí đó.
“Tao đang bận công tác.” Tên canh cổng lưỡng lự.
“Mé cái chỗ này thì cần đéo gì canh, bọn Tiến hóa giả nó muốn đi mày cản được chắc. Hơn nữa kiểm tra ba cái thông tin trên thẻ để làm gì, ở đây có vài ba Tiến hóa giả quen mặt hết rồi mày lo chi.”
Nghe bạn mình khuyên vậy tên canh cổng lung lay.
“Không đi thật à? Nghe bảo đ·ám c·háy rất lớn còn tỏa ra hơi cay nên không ai có thể lại gần. Mới cháy có tí mà giờ chỉ còn lại lớp tro đen, không biết có tìm được xác thằng Bảo không đây.”
Lời này thành công kích động tên canh cổng, hắn cắn răng nói: “Được tao đi với mày, nhưng không dám đảm bảo là sẽ ở lại xem đến cuối cùng đâu đấy, đi chút phải về ngay.”
“Được rồi đi thôi, nhanh không là mất phần hay, lâu lâu mới có một tiết mục giải trí xịn sò thế này phải xem mới được.”
Tên canh cổng theo chân bạn mình chạy đi, đây chính là cơ hội của Anh Quân, hắn lao nhanh tới chỗ Minh Tiêu. “Mau cõng chị gái đi em, chúng ta đi.”
Anh Quân bế Minh Anh chạy thẳng về phía cổng ra vào, nơi đó mở toang không có ai canh chừng. Minh Tiêu bá·m s·át nút, bọn họ thành công chạy về nhà mà không bị ai chặn đường.
Vừa vào trong Anh Quân liền thả Minh Anh xuống nền nhà, đi nhanh trong bóng tối vào bên trong mở nước. Nước chảy thẳng xuống sàn nhà, căn nhà này bị trộm sạch đến thau nước cũng không có, bồn rửa tay còn bị chúng cạy, táo tợn hơn là bồn cầu để đi vệ sinh cũng bị chúng đào lên để lại một cái hố sâu hun hút.
Anh Quân bực mình tắt vòi nước, đi ra ngoài. “Minh Tiêu em canh nhà anh đi mượn đồ.”
Nói rồi hắn rời khỏi nhà. “Biết Tuốt mày có tra được chỗ ở của bọn trộm đồ trong nhà tao ngày hôm nay không?”
[Có. Nhà thiếu nhiều đồ như vậy sao lúc nãy đi dạo chợ anh không mua đi?]
“Tao không muốn tiêu điểm cống hiến vội, tính chờ ngày mai xem có thể hoàn thành được thêm nhiệm vụ nào nữa hay không, nhưng giờ cần đồ quá rồi.”
[Vậy thì tiến về phía trước tìm tới căn nhà số 18 và số 12, bọn chúng ở trong hai căn này.]
Anh Quân tăng cường linh lực vào chân lao đi, tìm tới căn số 18 trước, căn này ở gần hơn. Bên trong sáng đèn có tiếng cười nói vọng ra, Anh Quân sửa nhẹ ống tay áo bước lên bậc thềm. Nhà bọn này có cổng đàng hoàng, cổng được xây trên bậc tăng cấp cao hơn đường.
Rầm rầm.
Hắn đập mạnh tay vào cửa. “Có ai ở nhà không, mở cửa đi.”
[Hơi hống hách đấy ký chủ.] Biết Tuốt châm chọc.
“Anh đây đi đòi nợ mà, giọng lịch sự quá lại không hợp.”
“Mẹ kiếp đứa nào đấm cửa nhà bố!” Bên trong vang lên tiếng chửi lớn, cùng với tiếng bước chân thình thịch.
Anh Quân lùi lại vài bước đề phòng người bên trong nóng nảy t·ấn c·ông hắn ngay khi vừa mở cửa.
Hắn hắng giọng: “Ông nội mày tới, mở cửa lẹ lên!”
“Đéo nội!”
Cạch.
Cửa bị kéo mạnh, người bên trong lộ mặt đằng đằng sát khí trông rất dữ tợn, hắn nhe răng muốn chửi nhưng khi nhìn rõ mặt Anh Quân, hắn hơi sững sờ.
Anh Quân mỉm cười. “Anh bạn không biết có còn nhớ vị hàng xóm này không?”
Hắn nhăn mặt: “Mày đến đây làm gì?”
“Tới lấy đồ.”
“Hả?” Kẻ mở cửa nhìn Anh Quân như nhìn một tên ngốc. “Đêm hôm rồi về nhà đi, đừng mộng du bò qua đây.”
“Có trả đồ không?” Anh Quân đi vào vấn đề. “Nhà tôi thiếu thau chứa nước, thiếu bồn rửa tay, thiếu luôn bồn cầu. Còn nữa bàn ghế, cửa sổ cửa chính, bóng điện không biết nhà các anh có lỡ tay lấy về không thì trả đây đi.”
0