Biết Tuốt nhận được thông tin từ Quy tắc thế giới, liền vội vã đánh thức Anh Quân: [Mau dậy chúng ta phải đi tìm Minh Anh.]
Anh Quân giật mình, ngôi nhà này vẫn chưa có cửa ngõ đàng hoàng nên hắn không dám ngủ sâu, vì vậy chỉ cần một tiếng động nhỏ hắn đã nghe thấy.
“Có chuyện gì vậy? Minh Anh chỉ đi chơi thôi mà.” Hắn mệt mỏi nói, không được ngủ ngon là một nỗi đau đối với nhà thảo dược học luôn tuân thủ nghiêm ngặt các quy tắc về sức khỏe và dưỡng sinh.
[Tôi cảm nhận được sự thay đổi, đến từ Vùng ngoài rìa.] Biết Tuốt sửa soạn lại nội dung. Theo thông tin Quy tắc thế giới cung cấp thì Minh Anh có khả năng sẽ hắc hóa, từ chủng Thiên thần thế giới biến thành Thiên thần hỗn độn, đây là chủng loài chưa từng được ghi chú trong kho lưu trữ thông tin của các viện nghiên cứu của con người, đây cũng là lần đầu tiên nó nghe về chủng loài đặc biệt này.
Dựa theo những gì nhận được từ Quy tắc thế giới, Thiên thần hỗn độn là chủng loài không có trận tự thống nhất, xuất hiện trên thế gian dựa vào cảm xúc tiêu cực. Muốn có được Thiên thần hỗn độn kẻ đó phải là một thiên thần từ trước.
Thiên thần hỗn độn có thể cắn nuốt đau khổ của sinh vật, đồng thời có thể truyền nỗi đau cho người khác, khi đánh mất kiểm soát họ còn sinh ra sự kết thúc, ban phát nỗi đau cho nơi họ muốn và kết thúc toàn bộ sự sống nơi đó.
Họ giống như ác quỷ nhưng đồng thời cũng là thiên thần, vì họ vẫn giữ lấy năng lực đặc biệt của Thiên thần thế giới.
{Đó là người cần phải ra đời ở thế giới này để thay thế cho kẻ quan trọng!}
Đó là câu nói cuối cùng của Quy tắc thế giới, sự ra đời của Thiên thần hỗn độn là để thay thế cho kẻ nào?
“Biết Tuốt sao lại im rồi? Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?”
Biết Tuốt: [Giờ anh làm theo lời tôi trước, đứng lên đi nhanh về hướng nhà thổ, Minh Anh đang ở đó.]
“Cái gì?” Anh Quân đứng bật dậy, động tác của hắn quá nhanh và mạnh nên đã đánh thức Minh Tiêu.
“Có chuyện gì vậy anh?” Minh Tiêu dụi mắt.
“Chúng ta phải đi tìm chị Minh Anh.” Anh Quân kéo cô bé dậy. “Tìm được người rồi về ngủ sau cũng không muộn.”
Nếu bỏ Minh Tiêu ở lại đây một mình hắn không yên tâm, không còn cách nào khác phải mang cô bé theo cùng.
“Chị ấy gặp chuyện gì sao?” Minh Tiêu tỉnh táo hẳn.
“Anh không biết, trước tiên phải tới Vùng ngoài rìa, sau đó tìm tới nhà thổ cái đã.”
“Chỗ đó là chỗ nào?” Minh Tiêu chưa từng nghe về nhà thổ.
Anh Quân không muốn giải thích quá nhiều với cô bé, cả hai chạy tới cổng ra ngoài, căn cứ không có giờ giới nghiêm hay các quy định cấm di chuyển vào ban đêm, nên chỉ cần đưa thẻ thân phận người canh cổng sẽ để họ tự do ra ngoài.
Ra khỏi cổng bước vào Vùng ngoài rìa, nơi đây tối om, lâu lâu mới có một chút ánh sáng lóe lên, nhưng như thế lại thuận tiện cho họ nhìn ra mục tiêu cần phải tới, đó là nơi có ánh đèn sáng nhất.
[Tới đó, kia chính là nhà thổ, nhanh lên, tôi cảm nhận được một nguồn linh lực kì lạ đang lan tràn, nếu anh không nhanh rất có thể Minh Anh sẽ gặp nguy hiểm. Hiện tại chỉ có mình tôi phát hiện ra nguồn linh lực này, nhưng để lâu Minh Anh mất kiểm soát thì những Tiến hóa giả khác cũng sẽ biết.]
Nghe lời Biết Tuốt, Anh Quân phóng thẳng về nơi có ánh đèn điện sáng rực nhất. Khi vừa tới nơi hắn đứng hình, khung cảnh trần trụi nhớp nháp vượt qua mức hiểu biết thông thường khiến hắn như c·hết não quên mất mục tiêu của mình.
Những thân thể xinh đẹp oằn mình chịu đựng, tiếng rêu xiến ngọt nị chui vào tai hắn, nhịp tim trong lồng ngực hắn nện như trống. Bản năng tính dục trong cơ thể bị kích thích, nhưng với tư cách là một con người từng học qua bộ môn đạo đức hắn biết đây là sai trái, là chốn không nên tồn tại.
[Đây không phải là lúc anh đứng tần ngần ngắm gà k·hỏa t·hân, mau tiến về phía trước, anh có ba phút để đến chỗ Minh Anh, chạy theo chỉ dẫn của tôi, bỏ qua âm sắc xung quanh đi.]
Lời của Biết Tuốt thành công đánh tỉnh hắn, Anh Quân nâng bước chân, bất ngờ tay hắn hơi nặng lúc này hắn mới nhận ra mình đang kéo theo Minh Tiêu, cảnh tượng nơi đây không phù hợp cho trẻ em nhìn.
Hắn bế thốc Minh Tiêu lên, đè đầu cô bé vào vai hắn. “Ngoan nhắm mắt lại đừng nhìn.”
Minh Tiêu ngoan ngoãn đáp: “Vâng.” Cô bé nhắm mắt lại không hề nhìn lén xung quanh, hai bàn tay nhỏ bé bấu chặt vào vai áo Anh Quân. Với thính giác của Chủng phàm ăn, Minh Tiêu có thể nghe và phân biệt được mọi âm thanh.
Cô bé lẩm bẩm: “Có tiếng khóc!”
Anh Quân bỏ qua tất cả lao xuyên qua đám người, gây ra chấn động không nhỏ, nhưng chuyện của hắn lại chẳng thể nào kéo những kẻ chìm trong khoái lạc ra ngoài, chúng rầm rì chửi bới vài tiếng khi bị va trúng rồi lại đâu vào đó chìm trong cuộc vui của riêng mình không quan tâm đến kẻ khác.
[Rẽ hướng bên trái chạy vào sẽ thấy một gian nhà nhỏ, xông vào ngay và luôn chớ chần chừ. Đạp cửa đi.]
Anh Quân làm theo lời Biết Tuốt nâng chân đạp bật khóa cửa. Cảnh tượng trong phòng lần nữa khiến hắn đứng hình. Minh Anh đã hóa hai bàn tay mình về dạng rêu nhưng rêu của cô đã chuyển thành màu đỏ, những sợi rêu đang giữ hai người đàn ông t·rần t·ruồng, một bị cô ghim thẳng trên tường, một kẻ khác thì bị quấn như xác ướp nằm trên sàn.
Điều tồi tệ hơn bên cạnh tên bị trói gô trên sàn là một gái trẻ, tay cầm dao thấm đẫm máu, đôi mắt mở to khuôn mặt loang lổ máu tươi nhìn hắn.
Anh Quân trông thấy m·ũi d·ao của cô đang cắm một con mắt, trên sàn nhà gần đó vương vãi mấy ngón tay, tên mập bị trói chặt trên sàn run rẩy tiếng rên rỉ đau đớn thoát ra từ cái miệng chỉ nghe ú ớ vì bị dây rêu bịt kín.
“Minh Anh!” Anh Quân thốt lên hai từ.
Minh Anh từ từ quay đầu, ánh mắt cô sắc lạnh, miệng mở ra gọi nhỏ: “Anh Quân.”
“Cô phải bình tĩnh có chuyện gì từ từ nói.” Anh Quân cố gắng khuyên ngăn.
Minh Anh lắc đầu: “Đây là chuyện của tôi anh đừng can dự vào, những kẻ này đều đáng c·hết, chúng không xứng làm con người.”
Phật.
Minh Anh nhấn mạnh hai tay.
“Á!”
Sợi rêu đang giữ Lê Chương chuyển động cắt đứt một cánh tay của hắn, còn tên trên sàn nhà thì bị cứa nất bụng máu đỏ ồ ạt chảy ra.
[Minh Anh đã hắc hóa, cô ấy đang hấp thụ những cảm xúc tiêu cực, đau đớn, tội lỗi và tuyệt vọng vào người mình, nên tâm trí không còn tỉnh táo như trước.] Biết Tuốt lên tiếng. [Giờ đây Minh Anh chính là Thiên thần hỗn độn, đây là chủng loài pha trộn kỳ quái, chủng này vừa có thể cứu vớt sinh vật đồng thời cũng có thể hủy diệt toàn bộ, tất cả đều phải dựa vào tâm trạng của cô ấy.]
Anh Quân nuốt nước bọt nhìn chăm chú vào những sợi dây rêu màu đỏ, từng tán lá nhỏ toát ra khí tức đau đớn tuyệt vọng, hắn thậm chí còn nhìn thấy vô số khuôn mặt mang cảm xúc đau khổ đang gào thét trong kẽ lá rêu.
“Minh Anh.” Anh Quân gọi tên cô.
Minh Anh lạnh nhạt. “Anh chờ chút đi, chờ tôi làm thịt hai tên này rồi nói chuyện với anh.”
[Được rồi, cô ấy vẫn nghe lời anh, anh đừng can thiệp quá sâu, cẩn thận lại hỏng việc.]
Minh Anh thu toàn bộ sợi rêu đang ghim kẻ trên tường để hắn trượt xuống, năm sợi rêu co lên vung xuống chém đứt những chi còn lại của Lê Chương. Hắn gào lên thảm thiết hướng về phía Anh Quân cầu cứu.
“Làm ơn...”
[Đừng thương hại hai kẻ này, hắn là t·ội p·hạm g·iết người bị truy nã. Anh thấy cô gái đang ngồi dùng dao rạch loạn lên người tên mập trên sàn nhà không?]
“Tao thấy!” Anh Quân nuốt nước bọt quan sát tình hình của Minh Anh, một tấc cũng không dám rời mắt.
[Cha mẹ của cô ta do chính tên Tiến hóa giả kia g·iết c·hết, còn cô thì suýt chút nữa đã bị tên mập làm nhục. Lòng cô nhóc giờ chỉ còn hận thù. Anh có nhu cầu muốn được xem lại các sự kiện vừa rồi bằng hình ảnh không?]
Anh Quân gian nan gật đầu, hắn đoán được đó sẽ là những cảnh không mấy hay ho, nhưng hắn cần biết sự thật, biết rõ đúng sai, để kẻ phải c·hết không thể kêu oan dưới âm phủ.
“Mày chiếu lại đi!”
Biết Tuốt quét nhẹ qua bốn nhân vật trong phòng dựa vào kí ức của bọn họ cùng trạng thái tinh thần hiện tại, hoàn toàn khôi phục được những sự kiện vừa diễn ra. Anh Quân mở to mắt theo dõi lại những gì Biết Tuốt cho hắn thấy, thật khủng kh·iếp và tởm lợm, một cô gái chưa đủ tuổi thành niên mà bọn này vẫy xuống tay được. Nếu hắn là Minh Anh hắn cũng sẽ hắc hóa.
Sau khi xem xong Anh Quân bước lùi hai bước, nói. “Minh Anh.”
Minh Anh quay đầu lại nhìn hắn, ánh mắt vẫn lạnh lùng sắc bén.
“Tôi sẽ để cho cô toàn quyền giải quyết hai tên này, sau khi làm xong xin hãy nói chuyện với tôi.”
“Được.” Minh Anh đồng ý ngay, một sợi rêu của cô cong lên cắm vào đỉnh đầu Lê Chương.
“Truyền nhiễm, hãy để những nỗi đau đi vào tâm trí hắn, để hắn nhìn thấy tội ác mình gây ra, để tối tăm cắt nuốt linh hồn tâm trí hắn!” Minh Anh gằn từng từ.
Trong không khí vang lên tiếng gầm gừ, tiếng khóc và cả tiếng oán than, chúng hệt như âm thanh đến từ nơi sâu thẳm nhất, nơi chất chứa những oan hồn không thể siêu thoát. Thứ âm thanh ấy kết thành thực thể là hình dạng một con chim màu đen có đôi mắt và chiến mỏ đỏ, mỏ nó mở ra bên trong chứa hàm răng sắc nhọn dính đầy mắt người đang rỉ máu.
Biết Tuốt phổ cập thông tin: [Điểu hắc ám, được tạo thành từ muôn vàn nỗi đau và tội lỗi, chúng sẽ khiến cho kẻ bị trừng phạt muốn c·hết không được sống cũng chả xong, thân xác dù có bị thiêu hủy thì linh hồn vẫn mãi chìm trong đau đớn.]
Anh Quân rùng mình.
Con chim lao tới dùng chiếc mỏ của mình mổ vào vết nứt trên đỉnh đầu do Minh Anh tạo ra trước đó, rồi từ từ chui vào bên trong đầu Lê Chương.
“Á!!!”
Lê Chương trợn mắt gào lên, toàn thân giãy lên như cá mắc cạn. Minh Anh thu dây rêu khỏi người hắn, giờ chẳng cần cô phải làm gì, Điểu hắc ám cũng sẽ g·iết c·hết hắn, từ từ...
Toàn thân Lê Chương dần nằm im, mắt hướng về trần nhà mở lớn, như thể nhìn thấy thứ gì đó đáng sợ, miệng lẩm bẩm những lời vô nghĩa không ai có thể nghe. Trong tâm trí hắn giờ đây là một khoảng không với hàng ngàn loài chim đen quỷ dị không ngừng lao tới rỉa thịt hắn. Một miếng thịt mất đi hắn sẽ nghe thấy một tiếng gào đau đớn của con người, thậm chí cả tiếng khóc than và tiếng cười của thiếu nữ.
Thân xác đau đớn tinh thần bị giày vò, Lê Chương ước mình có thể c·hết đi ngay lập tức, nhưng không thể, lũ chim rỉa thịt hắn đi, nơi đó liền mọc ra lớp thịt mới, hệt như tái sinh vô tận không bao giờ dừng.
0