Trạng thái của Biết Tuốt khiến Anh Quân thấy lo lo, một khi hệ thống tuôn ra những ngôn từ quá khích tức là lúc hắn sắp phải đối mặt với một thứ gì đó không bình thường. Quả nhiên, Biết Tuốt hào hứng nói lớn:
[Mẹ nó, anh biết bà ta là thứ gì không?]
An Quân đen mặt, hắn nếu biết thì cần cóc gì phải để con mắm thích gào thích hét ầm ỉ này thống trị trong đầu mình. Hắn đột nhiên rất nhớ khoảng thời gian Biết Tuốt mắc bệnh tự kỷ, hồi đó đầu óc hắn yên tĩnh biết bao, nhớ lại cảm xúc khi đó hắn thấy hoài niệm vô cùng.
Biết Tuốt tiếp tục hưng phấn giải thích: [Bà già ngồi trước mặt anh đây là Chủng phàm ăn được gọi là Xà mẫu, bà ta và một con rắn cộng sinh với nhau, thiên phú: giả hình cho phép bà ta biến đổi thành bất kì bộ dáng nào của con người, trẻ, trai gái, con nít, bà cụ thậm chí là cả con heo. Tiếp đó cộng thêm thiên phú: Che mắt giúp cho những kẻ khác không thể nhìn ra bà ta là Chủng phàm ăn.]
Anh Quân mở to mắt nhìn chằm chằm bà cụ có nụ cười như người mẹ liệt sĩ trước mặt, hòng tìm ra dấu hiệu giả dạng nhưng đúng như Biết Tuốt phổ cập chẳng thể thấy được một góc giả dối nào trên khuôn mặt kia, đến nếp nhăn, nốt đồi mồi cũng y như thật. Ly đang nói chuyện với bà ta, nụ cười của bà ôn hòa rất vô hại, nhìn ở góc nào cũng thấy bà là người lương thiện.
“Cung cấp đầy đủ thông tin của bà ta đi.” Anh Quân yêu cầu.
[Chủng phàm ăn, tôi tạm thời gọi tên bà ta theo đặc tính kết hợp giống loài trong người bà ta nhé. Xà mẫu.
Thiên phú: Giả hỉnh và Che mắt. Đây là hai thiên phú không có tính chiến đấu cao, nhưng ngược lại loài rắn kết hợp với bà ta có khả năng diệt đối thủ cực nhanh với nọc độc của loài Mamba đen, đồng thời nhờ đặc tính giống loài cho phép bà ta di chuyển với tốc độ cực nhanh. Loài Mamba đen được mệnh danh là loài rắn di chuyển nhanh nhất thế giới, cho nên muốn bắt được bà ta là điều không thể, lời khuyên dụ bà ta về nhóm hoặc né xa ra đừng gây hấn gì hết.
Thiên phú thứ 3 là thiên phú hoàn chỉnh thể hiện rõ vì sao bà ta có tên là Xà mẫu. Ấu xà, với thiên phú này cho phép bà ta thả ra những con rắn nhỏ đang nuôi trong cơ thể. Tiện đây nói luôn, trong cơ thể già nua anh đang nhìn thấy có vô số con rắn nhỏ, nếu anh có thiên nhãn rất có thể sẽ thấy được hình dáng thật sự của bà ta lúc này, được kết lại từ hàng trăm con rắn Mamba đen nhỏ bé, lúc nhúc.
Thiên phú thứ 3 nếu kết hợp với ‘Giả hình’ có thể tạo ra các phân thân giống hệt đối thủ hoặc giống với bản thân bà ta ở hiện tại. Nếu kết hợp với ‘che mắt’ bà ta sẽ tàng hình.
Độ linh lực: B 7000, nhưng với thiên phú ‘che mắt’ bà ta có thể làm giả độ linh lực xuống hoặc lên tùy thích.
Độ quái vật hóa hoàn toàn: 70.
Phương hướng quái vật hóa: Rắn Mamba đen chúa. Nếu bà ta trở thành loài này thì e căn cứ sẽ thành nơi cho bà ta đi săn.]
“Đã có hai chủng phàm ăn trà trộn ở đây, xem ra trong căn cứ không chỉ có luật lệ tệ hại còn ẩn chứa cả những chủng loài nguy hiểm.”
[Anh có dự tính gì với những chủng táo bạo đang nấp trong này không?]
“Tao rất muốn thu thập họ vào nhóm của Minh Anh, giúp cô ấy đoạt chức chủ nhân căn cứ, thiết lập lại hệ thống nơi này.”
[Vậy thử làm thân với bà ta đi, nọc độc của loài Mamba đen có thể hạ đối thủ chỉ bằng một hơi thở, hơn nữa linh lực của bà ta rất cao, khi kết hợp chiêu thức thì lại trở thành 1 chiến binh rất mạnh.]
“Được để tao thử.”
Anh Quân bước lên. “Xin hỏi tấm vải màu đỏ đô này bà bán thế nào?”
Bà cụ nhìn qua, mắt híp cười hiền. “Cậu có thứ gì giá trị có thể đổi hoặc gửi ta vài điểm cống hiến.”
“Ý bà là hai điểm cống hiến cho một tấm vải này?”
Bà cụ gật đầu. “Tấm vải này khá lớn nó có thể may được một chiếc áo sơ mi, một chiếc quần tây và một chiếc áo khoác ngoài dành cho trẻ em mười tuổi. Với kích thước này ta bán hai điểm cống hiến không đắt đâu. Ngoài ra ta sẽ tặng thêm kim và chỉ cùng màu.”
Nói rồi bà đưa ra hai cuộn chỉ lớn cùng hai cây kim mới toanh.
Anh Quân hơi lưỡng lự. Ly nhanh nhảu lên tiếng: “Bà giảm giá chút được không, hiện nay điểm cống hiến rất khó kiếm nó được đổi bằng sinh mạng của Tiến hóa giả, vải này có cũng được không cũng chẳng sao, nhưng do anh ấy cần nên mới mua mong bà xem xét lại.”
Bà cụ cười thích thú. “Cô bé này, có ai nói cháu rất giỏi mua bán chưa?”
Ly lắc đầu hồn nhiên đáp: “Cháu chỉ thấy không phù hợp nên mới lên tiếng thôi ạ.”
Bà cụ chạm tay vào tấm vải. “Ta có thể tặng không tấm vải này cho cậu ta nhưng bù lại ta muốn cháu theo giúp việc chăm sóc ta những ngày tuổi già, cháu thấy thế nào?”
“Không được.” Anh Quân dứt khoát. “Đây là giao dịch của tôi với bà không liên quan gì tới cô bé này.”
Bà cụ nhìn hắn vẫn khuôn mặt hiền từ chẳng có biểu cảm dư thừa nào, nhẹ nhàng nói: “Vậy thì hai điểm cống hiến đi, thời bấy giờ không còn ai sản xuất vải vóc nữa đâu, sắp tới đây muốn tìm vải may áo mới e là rất khó, sau này chưa chắc cậu đã tìm được chất vải kích thước như này với giá 2 điểm cống hiến.”
Anh Quân lưỡng lự, hắn rất tiếc điểm cống hiến, khó khăn lắm mới có được vài điểm ít ỏi tiêu phát là hết. Hắn đặt chủ ý vào số tỏi trong balo bèn lên tiếng: “Bà có muốn đổi thực vật không biết dị không ạ?”
Bà cụ hơi ngạc nhiên nhưng chỉ thoáng qua liền lắc đầu. “Ta không thích thực vật, cậu có thể dùng thịt động vật để đổi hoặc một loại gì đó có độ mặt, đậm đà, mùi thơm. Nếu không có cho ta xin điểm cống hiến, ta già rồi không thể ra ngoài săn động vật, dù là một Tiến hóa giả nhưng ta khá vô dụng.”
Người biết sự thật Anh Quân cảm thấy hơi chói tai, vẻ bề ngoài của bà ta trông già thật đấy, không khác gì một ngọn đèn trước gió có thể tắt bất cứ lúc nào, nhưng bên trong lại là chủng rắn độc có tốc độ nhanh nhất thế giới. Hắn thử tưởng tượng thân thể lụ khụ này của bà bật tốc độ rắn Mamba đen, lúc đó sẽ thành một bà lão siêu tốc hất tung bụi mù, nghĩ thôi đã thấy rén nhẹ rồi.
Anh Quân biết sức mạnh khủng kh·iếp ẩn sau thân thể già nua nên không dám làm ra hành động quá đáng, bày ra dáng vẻ một người trẻ kính trọng các cụ già. “Không bà đừng nói vậy, gừng càng già càng cay, bà như này chắc chắn còn sống lâu hơn nữa, thậm chí rất có ích cho căn cứ.”
“Bà ơi!” Ly tiến lên, ấp úng. “Bà muốn nhận cháu làm người giúp việc cho bà nữa không?”
Anh Quân kinh ngạc. Bà cụ bật cười, gật đầu. “Đương nhiên ta rất thích cháu, cháu muốn đi với ta, ta sẽ nhận ngay.”
“Vậy bà có thể nhận thêm mẹ cháu không?”
Bà cụ hơi trầm tư. Ly vội vàng nói tốt cho mẹ mình. “Mẹ cháu có thể may vá, nấu ăn rất ngon, dọn dẹp nhà cửa cực kỳ tốt. Quan trọng hơn hết bà rất hiền, ít nói.”
Anh Quân nhìn đỉnh đầu cô bé, thời kỳ loạn lạc đã khiến một đứa nhóc trưởng thành vượt xa tuổi thực của nó. Ly đang tìm kiếm một nơi để nương tựa, Anh Quân cảm thấy khó hiểu không biết vì sao cô nhóc lại không tìm mình mà đi hỏi một bà cụ.
[Đây không phải là điều anh nên quan tâm.] Biết Tuốt thình lình nói. [Bà ta là Chủng phàm ăn, lại là dạng bà già răng chắc cũng rụng gần hết, anh nghĩ xem một bà cụ như này mà nhận giúp đỡ một đứa nhóc rốt cuộc có mục đích gì?]
Anh Quân trợn mắt, hắn nhớ ra Chủng phàm ăn như cái tên của họ giống loài gì cũng thịt được, câu phân tích của Biết Tuốt giúp hắn hình hình dung ra mục đích của bà ta. Rất có thể bà ta muốn nuôi heo để thịt.
“Được vậy cháu mang mẹ cháu tới đây, bà sẽ dẫn hai người về nhà bà ngay trong Vùng giáp trung. Từ nay bà có gì hai mẹ con cháu ăn đó.”
Ly tìm được sự giúp đỡ liền cúi người thật sâu cảm kích: “Cảm ơn bà cháu sẽ mang mẹ tới. Vậy chuyện vải vóc của anh ấy bà có thể miễn phí không?”
Anh Quân nhìn Ly, cô bé này tuy nói những lời khôn ngoan, trưởng thành sớm hơn tuổi thật nhưng sâu thẳm bên trong vẫn còn sự lương thiện thật thà, hắn không muốn cô nhóc như thế này trở thành thức ăn của bà ta.
Bà ta cười cười. “Được chứ, ta sẽ giữ lời miễn phí cho cậu trai này.”
Bà ta đưa tấm vải cùng kim chỉ đã hứa cho Ly. Anh Quân suy nghĩ giây lát liền gửi lời cảm ơn, đồng thời nhắn Ly: “Em và mẹ có thể làm nhanh cho anh một bộ quần áo rồi mới đi theo bà ấy được không?”
Ly nhìn bà cụ. Bà khá hào phóng nói: “Tối nay sáu giờ tới đây gặp ta, giờ thì lo việc cho cậu trai này đi.”
Ly cảm động không ngừng cảm ơn bà cụ. Giao dịch đã xong Anh Quân dẫn Ly đi. Trên đường về hắn hỏi cô bé: “Sao em không nhờ anh giúp đỡ mà lại hỏi bà cụ kia?”
Ly cười. “Em tự biết bản thân là người bình thường, mẹ em cũng vậy nếu nhờ anh giúp đỡ chắc chắn em không thể cứ ở trong căn cứ chờ đợi bọn anh ra ngoài kiếm điểm cống hiến được. Em chọn bà cụ vì bà đã già cần người chăm sóc, như vậy hai mẹ con em sẽ có giá trị hơn là đi với anh.”
Anh Quân thở dài, vươn tay xoa đầu Ly: “Ai đã dạy em tính toán cẩn thận như vậy hả?”
Ly ngước nhìn hắn, ánh mắt cong hình lưỡi liềm: “Là bố em, ông dạy em rằng, một khi lấy của ai thứ gì thì phải dùng thứ đồng giá như vậy trả lại hoặc là thứ có giá trị hơn, đừng bao giờ nợ ai ân tình, chỉ có như vậy mình mới có thể ngẩng cao đầu dù đứng trước mặt bất kỳ người nào.”
“Biết Tuốt tự nhiên tao muốn bao đồng làm thánh mẫu cứu vớt cuộc đời cô bé này!” Hắn nhìn Ly âm thầm nói với Biết Tuốt.
[Có thể cứu, nhưng như vậy sẽ làm chậm trễ hành trình đã định, anh muốn không?]
0