0
Anh Quân một mặt muốn sớm rời khỏi căn cứ để lấy đồ, mặt khác cũng muốn giúp Ly xử lý Chủng phàm ăn kia.
“Anh giờ chúng ta đi đâu?” Minh Tiêu kéo nhẹ góc áo hắn.
“À... đến nhà Ly để may đồ cho em.” Anh Quân đẩy nhẹ lưng Minh Tiêu lại gần Ly, hắn muốn Minh Tiêu chơi nhiều với Ly hơn để học thêm đức tính làm người từ cô bé, dù Ly có tâm lý lớn trước tuổi, nhưng ít nhất cô bé nói nhiều, đây là thứ mà Minh Tiêu đang thiếu.
“Vậy chúng ta đi thôi.” Ly vui vẻ chạy về phía cổng Vùng giáp trung.
“Xin lỗi!” Có tiếng hét lớn vang lên phía sau.
Tất cả mọi người đi đường đều quay đầu lại, chỉ trừ gia đình Anh Quân hắn cũng nghe thấy nhưng không muốn quay lại vì hắn mới tới chưa quen ai nên chẳng ai tìm hắn làm gì.
Thế nhưng tiếng kêu phía sau không ngừng vang lên, kéo theo cả tiếng bước chân chạy nhanh: “Này gia đình Tiến hóa giả, tôi đang gọi mọi người đó.”
‘Gia đình Tiến hóa giả’ câu này quá quen, tất cả thành viên trong nhà đều đứng lại. Ly cũng không xa lạ gì với cụm từ kia nên cũng dừng lại xem tình hình.
Cô gái tại Hội Tiến hóa giả đã giúp nhóm Anh Quân kiểm tra độ linh lực, cấp thẻ thân phận đang hướng về phía họ đi nhanh tới, phía sau cô là ba người đàn ông cao lớn khuôn mặt lạnh lùng, trong đó có một người toát ra khí thế đủ để uy h·iếp xua đuổi người xung quanh. Hắn cao nhất trong ba người đàn ông, cơ bắp căng phồng lộ rõ như lực sĩ, trên tay và cổ quấn sợi xích lớn màu đen, từng bước đi khá nặng nề, tạo cho người khác cảm giác ngột thở.
Biết Tuốt khai mở thiên phú 'tự thấu hiểu vạn vật' lên tiếng: [Thiên phú xiềng xích t·ội p·hạm và nhà tù mục nát, anh có đoán được hắn là ai không?]
“Không lẽ hắn là... một trong năm kỵ sĩ của Lê Văn Chính.”
[Chính xác hắn chính là Ngục tù. Độ linh lực cấp B 7000 ngang với Minh Tiêu, đừng để Minh Tiêu đánh tên này, hắn có kinh nghiệm chiến đấu tốt hơn Minh Tiêu.
Độ biến dị: 80.
Phương hướng biến dị: Hầm ngục c·hết chóc.
Một kẻ nguy hiểm đấy.]
Cô gái tới gần nhóm Anh Quân, mỉm cười nói: “Hôm qua mọi người mới tới thì trong căn cứ x·ảy r·a á·n m·ạng, hôm nay chủ nhân yêu cầu tập hợp người mới tới vào ngày hôm qua tại Hội tiến hóa giả để hỏi vài việc. Giờ phiền cả gia đình anh tới hội Tiến hóa giả một chút.”
Anh Quân hướng ánh mắt ra sau lưng cô, ba tên đi theo thì có hai tên không thể lọt vào mắt xanh của Anh Quân, nhưng riêng tên Ngục Tù rất có tính uy h·iếp, sự hiện diện của hắn như muốn bóp nghẹt mọi chống đối, không cho phép người khác chống lại mệnh lệnh của hắn.
Anh Quân không thích loại khí thế áp bức đó, hắn mở miệng. “Tôi có việc phải đi, nên không thể tới được.”
Vút.
Rầm.
Sợi dây xích trên cổ Ngục Tù bay ra quất qua đầu Anh Quân đập xuống mặt đất để lại một đường nứt kéo dài hàng chục mét. Người xung quanh thấy tình hình bất ổn liền kéo nhau trốn hết, để lại đường phố vắng tanh.
Khóe miệng Anh Quân giật nhẹ, đỉnh đầu hắn tê rần.
[Ký chủ cố gắng đừng đánh nhau với hắn, độ linh lực ký sinh của anh vẫn chưa thể dùng, nếu giờ đánh nhau sẽ lộ ra Minh Anh, còn anh và Minh Tiêu không thể thắng.]
Anh Quân cười giả lả cố làm hòa: “Có gì từ từ nói đừng động tay động chân thế chứ!”
“Hừ!” Ngục Từ hừ ra đằng mũi một hơi lớn. Hơi thở của hắn như thể chứa cả hàng ngàn sợi xích chèn ép bóp nghẹt tâm hồn kẻ khác, đặc biệt những kẻ có độ linh lực thấp hơn hắn và người thường.
Song Liên co rúm người đầy sợ hãi, Minh Anh vẫn bình tĩnh nhìn thẳng vào Ngục Tù, Anh Quân hơi rùng mình, Minh Tiêu dù có độ linh lực 7000 ngang ngửa hắn, nhưng đúng như Biết Tuốt cảnh báo, cô bé vẫn còn rất non và xanh, trước một tay chiến lớn tuổi như Ngục Tù Minh Tiêu vẫn run nhẹ.
Ngục Tù dùng ánh mắt như nhìn lũ kiến mà nhìn nhóm Anh Quân.
Cô gái vội vỗ về cảm xúc Ngục Tù: “Anh bình tĩnh đi đừng làm người khác sợ, bọn họ hiện tại rất quan trọng, anh dọa họ c·hết kh·iếp thì coi chừng đó."
Ngục Tù không hài lòng: “Bọn chúng là t·ội p·hạm, không cần nương tay.”
Rít.
Hắn rút lại sợi xích trên mặt đất, nâng nó lên cuốn quanh người Anh Quân.
“Này!” Cô gái nổi giận. “Bỏ sợi xích xuống, chưa xác định được có phải là họ g·iết người hay không anh không được manh động.”
Ánh mắt cô gái sắc bén khiến Ngục Tù thoái nhượng, hắn nâng tay lên thu lại sợi xích để nó quấn thành vòng trên cổ như một món đồ trang sức khủng bố.
Anh Quân nuốt nước bọt. Minh Anh ghé lại gần tai Anh Quân. “Anh muốn chiến không? Tôi không muốn anh bị hắn xem thường như vậy?”
Anh Quân lắc đầu. “Đi theo họ đi, bây giờ chưa phải là lúc để đối cứng với người của căn cứ.”
Cô gái cười làm lành. “Chúng tôi chỉ hỏi vài câu xác nhận không làm mất thời gian của mọi người đâu.”
Anh Quân gật đầu nói với cô gái: “Nhưng cô phải đảm bảo an toàn cho chúng tôi trước kẻ hung dữ này.”
Cô gái: “Anh yên tâm, chỉ cần gia đình anh không dính dáng tới chuyện này dù là ai cũng không có quyền đụng vào gia đình anh.”
Anh Quân dẫn nhóm mình đi theo cô.
Tên Ngục Tù đi tụt lại phía sau nhóm Anh Quân ý đồ rất rõ chính là canh chừng bọn họ. Uy áp của hắn chẳng tiết chế, dù có thu về sợi xích vẫn khiến Ly và Song Liên sợ hãi.
“Này cô.” Anh Quân gọi. “Cô có thể kiềm chế đồng đội của mình chút được không.”
Cô gái quay phắt đầu lại, gằn giọng: “Ngục Tù nếu anh không thu lại tính tình thì lần sau đừng đi theo tôi nữa, chúng ta xem như không quen biết.”
Lời vừa dừng không khí vây xung quanh bọn họ như chững lại loãng dần cuối cùng còn cảm nhận được gió thổi qua, thoải mái hơn hẳn. Biến chuyển lớn nhất phải kể đến Ngục Tù, từ khuôn mặt khủng bố hắn đổi sang khuôn mặt đáng thương, ánh mắt buồn bã nhìn cô gái, khàn giọng gọi:
“Bảo Nhi.”
Cô gái ‘hừ’ một tiếng quay đầu đi, Ngục Tù to con bối rối bước tới bên cạnh cô, cánh tay vươn ta như có như không chọc nhẹ vai cô. “Đừng giận mà, Ngục Tù biết sai rồi, Bảo Nhi đừng không để ý Ngục Tù!”
Anh Quân chớp mắt nhìn một màn trước mặt, hắn cứ ngỡ mình bị lỗi giác. “Minh Anh chuyện gì đằng đó vậy?”
“Lực sĩ hóa chàng thơ của công chúa.” Minh Anh khô khốc nói.
Nhờ Bảo Nhi cả nhóm thoải mái đi tới Hội Tiến hóa giả, vừa bước vào bên trong họ cảm nhận được bầu không khí hôm nay khác thường hơi mọi khi, những nhân viên ngồi trong quầy không thấy đâu, giữa sảnh một nhóm người đang đứng, trạng thái khá căng thẳng.
Anh Quân nhìn Minh Tiêu, v·ụ c·háy do chính cô bé tạo ra hắn đang lo. Minh Tiêu đáp lại ánh mắt hắn, cười nhẹ. “Em sẽ không nhận tội.”
“Người tới rồi.” Bảo Nhi lại gần nhóm người kia nói lớn.
“Dẫn qua đây.” Một cô gái nhìn tới, cô ta có dáng người rất nóng bỏng, chiếc áo vest trên thân khoét cổ sâu lấp ló hai bồng đào căng mọng quyến rũ, bên dưới là chiếc quần âu bó sát tôn lên đôi chân dài miên man, cô nàng buộc tóc đuôi ngựa, chân mang guốc cao gót trông rất quyền lực.
Anh Quân và nhóm hắn tiến lại gần, giờ thì họ mới nhìn rõ được những khuôn mặt đang hiện diện nơi đây.
[Chờ giây lát tôi giúp anh kiểm tra.] Biết Tuốt lên tiếng, thực hiện thiên phú ‘tự thấu hiểu vạn vật’.
Anh Quân bình tĩnh chờ đợi, rất nhanh Biết Tuốt hắng giọng.
[Báo cáo như sau. Cô nàng nóng bỏng kia có thiên phú Xạ kích và Truy kích. Linh lực B 6800.
Độ biến dị: 60.
Phương hướng biến dị: Dị vật không xác định.]
“Cô ta không lẽ nào là Xạ Kích một trong năm kỵ sĩ của Lê Văn Chính?” Anh Quân đặt câu hỏi.
[Chính xác.]
Xạ Kích đánh giá toàn bộ thành viên trong nhóm hắn, chỉ vào Minh Tiêu: “Bảo con bé cởi mũi trùm ra.”
Bảo Nhi đứng đó vội tiến lên giải thích. Anh Quân chỉ nghe thấy một tiếng tặc lưỡi nho nhỏ, Xạ Kích liền buông tha việc cởi bỏ mũ trùm của Minh Tiêu.
“Bây giờ chúng ta bắt đầu, tôi sẽ đặt câu hỏi mấy người trả lời.”
Sau lưng cô ta cậu bé 12 tuổi đứng ở quầy giao nhận nhiệm vụ xuất hiện, khuôn mặt bé con mỉm cười rất ngây thơ.
“Chào mọi người em là Soobin, sẽ là người kiểm tra thật giả trong lời nói của mọi người.”
Anh Quân rùng mình, cậu nhóc này chính là người mang thiên phú ‘hiểu đúng’ trên thế gian này dường như không có thứ gì có thể qua mắt được thiên phú này, như vậy nhóm hắn phải làm thế nào để thoát tội đây?