Cộp cộp.
Tiếng bước chân vang lên, Ly đi tới gần Minh Anh, khuôn mặt cô bé sắc lạnh khác hoàn toàn với hình tượng ban ngày.
“Đừng trách bọn em, hãy trách sự bất công giữa người với người.” Ly ngồi xổm xuống để tầm mắt ngang với khuôn mặt của Minh Anh.
“Chị là người đã ra tay g·iết c·hết tên mập, em biết, chính chị cũng tận mắt chứng kiến cảnh bọn chúng bắt ép làm nhục các cô gái ở nhà thổ đến như thế nào, chúng không xem người bình thường là con người.”
“Tại sao, không phải do các cô ấy tự nguyện bước vào con đường đó ư?” Minh Anh hỏi theo phản xạ, giờ đây cô chỉ muốn biết vì sao một đứa trẻ dễ thương như Ly lại có thể nhẫn tâm đến thế này.
“Tự nguyện!” Giọng Phùng Tố Duyên cao v·út lên. “Cô cũng là con gái, chắc cô hiểu, không một phụ nữ nào muốn phơi thân dưới hàng chục tên đàn ông cả, tất cả cũng chỉ vì bất công mà thôi.”
Minh Anh không thể nói gì thêm, nếu là cô rơi vào cuộc sống bất công ấy có lẽ cô cũng sẽ hành động như vậy mà thôi.
“Bọn em muốn mạnh hơn, muốn thoát ly khỏi cảnh làm người thường.” Ly lên tiếng.
“Chỉ vì muốn thoát khỏi cảnh đó mà hãm hại những người có lòng tốt với nhóc sao?”
Ly cúi đầu. “Cuộc gặp của chúng ta không phải là ngẫu nhiên, tất cả đều nằm trong kế hoạch của bọn em.”
Minh Anh cười nhạt. “Kế hoạch, vậy thử kể tôi nghe xem kế hoạch của bọn nhóc là gì mà dụ được những anh chị lớn như thế này vào tròng thế!”
Ly nhàn nhạt kể lại tất cả. “Chị Tố Duyên sẽ chặn đường những người mới tới, sau đó dùng nhan sắc trẻ trung để dụ dỗ, nếu kẻ đó bị chị ấy hấp dẫn thì tiếp theo chị sẽ mang bọn họ tới đây, ngược lại nếu kẻ đó không bị dụ dỗ sẽ dựa vào hoàn cảnh của đối tượng. Ví dụ như nhóm anh chị có trẻ em, thì em sẽ xuất hiện để câu lấy lòng thương hại, khi em trở thành người hướng dẫn sẽ bắt đầu dẫn dắt giúp đỡ mọi người hết sức có thể, dẫn dụ mọi người tới nơi cần tới, gặp người cần gặp, sau đó sẽ tự đưa mình vào nguy hiểm để khơi lên lòng lo lắng mọi người, cuối cùng để người đó tự bước vào rọ.”
“HA HA! Ly ơi là Ly, các cô gái ơi là các cô gái, tình cảm mà các người cũng dám lấy ra làm trò đùa sao?”
Tố Duyên nhàn nhạt đáp lại. “Tình cảm? Hai từ đó hơi xa xỉ cô thông cảm, nó không thể ăn, không thể đem lại an toàn cho chúng tôi ở nơi này, nên không có tác dụng về mặt nhân bản, nó chỉ có tác dụng về lợi ích và mục tiêu.”
Phía sau mẹ Ly bước tới. “Đừng trách Ly, hãy trách sự bất công của con người.”
Minh Anh nhìn bà ta. “Ban đầu khi gặp mặt, tôi đã tôn trọng bà, dù nghèo khó nhưng nơi bà sống, quần áo trên cơ thể bà đều rất sạch sẽ ngăn nắp, điều này chứng tỏ bà là một người phụ nữ tuyệt vời, thật không ngờ.”
“Đó là một phần tính cách thực tế của tôi, cũng là một phần vỏ bọc, phải làm như vậy mới bắt được những con cá lớn.” Dứt câu bà ta đứng lên, lùi về phía sau. “Được rồi chúng ta bắt đầu hành động đi. Gọi các cô ấy vào, nếu ai hợp với thiên phú của hai người này thì lấy, không phân biệt.”
Bên ngoài bước vào thêm năm cô gái khác, Minh Anh có thể nhận ra vài khuôn mặt quen thuộc cô đã gặp ở nhà thổ, lúc đó họ quằn quại dưới thân đàn ông, rên rỉ lả lướt, vậy mà giờ đây lại lạnh lùng, khí thế tỏa ra sắc bén như những mũi gươm rút khỏi vỏ hướng về phía cô.
Mẹ của Ly bước ra giữa căn phòng. “Cô bé quả ớt thì tính sao?”
Phùng Tố Duyên vuốt ve tóc Minh Tiêu: “Đây là Chủng phàm ăn, cùng loài với tôi, nếu chút nữa kết hợp thành công bọn cô cũng sẽ là Chủng phàm ăn mạnh mẽ, nên tôi không muốn g·iết cô bé này, phải để cô ấy trở thành đồng đội của chúng ta.”
Mẹ Ly: “Cô nhóc là người của bọn họ đó, cô không sợ có vấn đề gì sao?”
Phùng Tố Duyên rất tự tin, vỗ nhẹ đỉnh đầu Minh Tiêu: “Với c·hất đ·ộc đặc biệt của loài rắn mà tôi ký sinh thì đầu óc cô bé này chính thức hư rồi, giờ đây cô nhóc sẽ không nhớ bất cứ gì và chỉ làm theo mệnh lệnh của tôi thôi. Nên cứ yên tâm.”
Mẹ Ly không nói gì nữa, bà ta cúi xuống lấy từ trong người ra một viên phấn bắt đầu vẽ trên nền nhà. Hình ngôi sao năm cánh, bên ngoài được bao quanh bởi một hình tròn, ở giữa năm cánh của ngôi sao được vẽ các đường vân kỳ dị trông như ngẫu hứng nhưng lại không phải như thế, bởi trong lúc làm việc khuôn mặt người phụ nữ rất nghiêm túc miệng bà ta còn lẩm nhẩm những từ rất khó hiểu, nghe hệt như tiếng la tinh.
Vẽ xong vòng tròn, bà bước ra ngoài, đứng ngay mép vòng, mặt mày nghiêm túc. “Đem nến đến đây.”
Một trong số năm cô gái đi tới góc phòng mở tủ lấy nến.
“Vật kết hợp.” Mẹ Ly yêu cầu.
Lần này Phùng Tố Duyên vươn tay lên từ trong lòng bàn tay bà ta rơi xuống một đầu ngựa, đầu gà quái dị với ba mắt, chúng có kích cỡ gấp đôi đầu voi thông thường.
“Đây là hai chủng loài biến dị ta săn được. Ngựa biến dị có thiên phú tốc độ chạy rất nhanh, sức bật cao, đặc biệt tiếng hí của nó có thể khiến cho kẻ địch chùng chân sợ hãi, đồng thời kích thích hưng phấn cho đồng đội của mình. Tiếp tới là gà, tiếng gáy của nó có thể khiến cho kẻ khác mất ngủ, gặp ác mộng, móng vuốt sắc bén đủ để cào thủng da cá sấu biến dị cứng cáp nhất. Hiện tại chỉ có hai con mồi nên chỉ có thể dùng hai con vật này.”
Cô ta đá hai vật tế vào giữa hình vẽ. “Lần này lập công là Ly nên cô bé được quyền chọn lựa hấp thụ linh lực và thiên phú của kẻ nào trước. Sau khi cô bé làm xong những người tiếp theo sẽ tiến lên, thử từng người một ai hợp với người còn lại sẽ được lãnh nhận linh lực và thiên phú của kẻ đó. Được không?”
Năm cô gái đồng thanh hô vang: “Vâng.”
“Huỳnh Vũ Phương, cô tiến hành đi. Ly cháu mau chọn người.”
Ly bước lên nhìn qua lại giữa Minh Anh và Anh Quân.
“Chọn tôi đi.” Minh Anh tự tiến cử, “thiên phú của tôi mạnh hơn Anh Quân.”
Ly nâng tay chỉ vào Anh Quân. “Con chọn anh ấy, con muốn linh lực và thiên phú của người này sẽ nằm mãi trong người con, để thỏa mãn được mong muốn cứu con của anh ấy, đồng thời con cũng rất quý anh ấy nên muốn cả hai chúng con được hòa hợp vĩnh viễn.”
“Đồ điên!” Minh Anh gào lên. “Mày còn nói được như thế ư, kẻ khốn nạn!”
Ly lạnh lùng nhìn qua: “Chị đừng nóng ruột, rồi sẽ tới lượt chị.”
“Vậy được rồi, đừng đôi co với cô ta tránh cho tâm trạng trở nên tồi tệ.” Mẹ nhóc khuyên nhủ.
Ly quay người đi tới gần mẹ mình. Vũ Phương chạm lên vai con gái, từ từ cởi đồ trên người cô bé xuống, miệng không ngừng cổ vũ.
“Chút nữa dù có đau đớn bao nhiêu, con cũng phải cố gắng vượt qua, đừng sợ hãi. Chỉ cần vượt qua được con sẽ trở thành người tiến hóa có được sức mạnh, từ nay không cần phải lo sợ gì nữa.”
Dứt câu phía sau lưng bà ta mọc ra một đôi cánh kỳ lạ, một bên màu trắng và một bên màu đen.
Nhìn thấy hình ảnh này Ly gật đầu mạnh. “Con sẽ trở thành một cô gái mạnh mẽ.”
Ly t·rần t·ruồng bước vào giữa tâm hình ngôi sao ngồi xuống tay cầm một ngọn nến. Vũ Phương tiến lên, lấy ra một con dao cắm vào đầu con ngựa, máu ồ ạt chảy ra thấm xuống sàn nhà. “Tôi muốn chọn con vật này, vì tôi hy vọng con bé có thể chạy trốn khi gặp khó khăn.”
Lời của Vũ Phương không phải dùng để trưng cầu ý kiến với những người xung quanh, mà để thông báo cho bọn họ biết. Hiện tại trong nhóm này, ngoài Tố Duyên là người đứng đầu ra, Vũ Phương chính là nhân vật quan trọng thứ hai mà các cô gái trong nhóm không dám động tới nhất.
“Tùy cô.” Tố Duyên lùi lại, những người xung quanh cũng lùi theo.
Phụt.
Bóng điện được ai đó tắt đi, bóng tối bao trùm khắp nơi.
Con dao dính máu phát sáng trong bóng tối, Vũ Phương nâng nó lên, đưa lại gần ngọn nến Ly đang cầm, để giọt máu nơi m·ũi d·ao nhỏ xuống.
Phật.
Ngọn nến bừng sáng, chiếu rõ vị trí nơi diễn ra nghi thức. Vũ Phương nhanh chân bước ra khỏi trận pháp. Ánh sáng tím quỷ dị bùng lên, hình vẽ trận pháp bằng phấn bỗng trở nên sống động lạ thường.
Vũ Phương quỳ ngay ngoài rìa vòng trận pháp, xấp hai tay làm tư thế cầu nguyện.
“Cánh chim Ischta hãy để sinh vật này sống lại.” Cánh trắng của bà ta mở ra vươn cao sáng lên, những tia sáng như bụi kim tuyến rơi ra từ đôi cánh phủ xuống đầu ngựa. Đôi mắt vốn nhắm nghiền của nó mở ra, miệng cử động.
Ngựa đã sống, bà ta liền hô vang: “Cánh Corvus hãy trộm lấy sức mạnh trong sự sống này.”
Cánh màu đen vươn cao sáng lên, những hạt bụi kim tuyến lại rơi xuống nhưng lần này là bụi đen bao lấy đầu ngựa, dần dần hút cạn sự sống bên trong chiếc đầu vừa được thức tỉnh, để lại một lớp da khô quắt nằm xẹp trên nền nhà.
Hai cánh đen trắng ôm lấy ‘nguồn sự sống’ được biểu hiện dưới dạng quả cầu màu trắng to cỡ bàn tay.
“Lấy đĩa lại đây.” Vũ Phương ra lệnh.
Một trong năm cô gái mang tới một chiếc đĩa bạc, Vũ Phương bỏ quả cầu đó vào đĩa bạc, dùng đôi cánh trắng đen đẩy nói về phía Ly. “Hãy ăn hết nguồn sống này, nơi đó chứ linh hồn loài ngựa, sức sống của nó, ăn nó con sẽ có được tốc độ, tiếng hí chấn động.”
Minh Anh trừng mắt quan sát nghi thức quái dị này, cô biết loài chim Ischta là gì, nó chính là chim bồ câu biểu tượng của sự sống và hòa bình, còn Corvus là chim quạ hay còn gọi là chim khách được xem là sứ giả của thần c·hết, tai ương và k·ẻ t·rộm cắp. Người phụ nữ có đôi cánh đen trắng này đây có lẽ đã lai tạo với cùng lúc hai loài và hình thành nên sức mạnh nguy hiểm mà bà ta đang thực hiện.
Ly cầm lên quả cầu chứa ‘nguồn sự sống’ của con ngựa.
“Ăn đi con, nhớ nuốt hết và làm chủ nó, ép nó kết hợp với linh hồn con.” Vũ Phương hướng dẫn cô bé.
Minh Anh rùng mình, nếu Ly nuốt hết thứ quỷ đó có lẽ cuộc đời cô bé sẽ hoàn toàn thay đổi.
Ly mở lớn miệng, ngửa mặt lên trời, từng chút một nhét quả cầu sự sống ấy vào miệng mình.
0