0
Căn phòng nhỏ ẩm ướt, cửa sổ được đóng kín không có ánh sáng chiếu vào. Anh Quân dựa vào tường hai tay và chân bị trói chặt, con dao làm v·ũ k·hí duy nhất trên người cũng bị lấy đi. Hắn thở dài nhớ lại hoàn cảnh trớ trêu lúc ở bên ngoài.
Tố Duyên mở miệng. “Ta có thể cứu cô bé, bởi loài rắn mamba đen vừa có thể g·iết con mồi cũng có thể cứu được họ.”
Nghe vậy hai mắt hắn sáng lên. “Bà nói thật?”
“Đúng vậy, ta chưa lần nào nói dối ai kể cả đó là kẻ thù của mình.”
Anh Quân nhìn Minh Tiêu trong lòng mình, hắn chắc chắn để bà ta cứu Minh Tiêu phải có một cái giá nào đó.
“Anh Quân.” Minh Anh lo lắng. “Tôi thấy không ổn.”
“Tôi biết chứ nhưng sinh mạng của Minh Tiêu đang bị đe dọa. Có hai cô bé đi theo tôi thì một đứa đã gặp phải nguy hiểm, giờ đến đứa còn lại tôi cũng không bảo vệ được, quả là vô dụng.”
Tố Duyên chẳng bận tâm tới lời nói của hai người bọn họ, bà ta nằm xuống gác đầu trên đuôi mình như thể chờ đợi hai người họ bàn bạc.
Vốn dĩ bà ta không có cơ hội đánh thắng Minh Anh, nhưng may mắn nhờ kinh nghiệm chiến đấu, cùng cách dùng mưu mẹo, bà ta thành công đánh phủ đầu kẻ vượt xa linh lực của mình, giờ đây bà ta càng quyết tâm không thể để những người này rời đi, chỉ có n·gười c·hết mới biết im lặng và tha thứ.
“Bà muốn gì mới giúp chúng tôi cứu cô bé này?” Anh Quân nhìn thẳng vào đôi mắt rắn sắc lạnh trước mặt.
Đầu rắn từ từ vươn cao, di chuyển lại gần Anh Quân, Minh Anh sợ bà ta làm hại đến hắn vươn tay lên.
“Đừng manh động.” Anh Quân khuyên cô.
“Đúng đấy cô gái.” Đầu rắn quay qua, lưỡi rắn thè ra phun chút c·hất đ·ộc ra ngoài, nhưng không có ý làm hại ai. “Cô thích cứ ra tay, bây giờ cô bé này chỉ còn một hơi tàn, tầm một phút nữa thôi không có sự can thiệp của ta cô bé sẽ lìa khỏi cuộc đời này, cô muốn thử không?”
Minh Anh lùi lại vài bước chân, tay vẫn không hạ xuống, cho thấy cô thoái nhượng nhưng nếu bà ta dở trò cô sẵn sàng chơi tới bến.
Hơi độc do bà ta thả ra biến mất, miệng rắn cong lên, nụ cười quái vật đó không thân thiện chút nào. “Điều kiện của ta rất đơn giản. Hai người trở thành nguồn máu dự phòng cho ta, cô bé này sẽ được cứu.”
“Như vậy là muốn bọn này c·hết!” Minh Anh gắt.
Anh Quân bình tĩnh hơn, hắn hiểu ý trong lời bà ta, nhưng vẫn không tin lắm: “Bà chỉ cần máu thôi sao?”
“Đúng vậy, mỗi ngày đều lấy máu.” Đầu rắn ghé lại, vươn lưỡi liếm nhẹ lên má Anh Quân. Hắn nghiêng đầu muốn tránh nhưng chiếc lưỡi ấy cứ như dài vô tận, dù hắn có nghiêng thế nào nó vẫn chạm vào má hắn vuốt ve đầy yêu thương.
Tiếng cười phát ra từ miệng rắn, the thé khó nghe: “Nhưng ta không đảm bảo sự sống cho nguồn máu của mình, sống hay c·hết đều phụ thuộc vào ý chí và may mắn của các ngươi.”
Minh Anh: “Như thế khác nào là c·hết!”
Đầu rắn nghiêng nhẹ. “Đúng rồi, nhưng đổi lại các ngươi có thể để Minh Tiêu được sống. Thế nào là một vụ làm ăn có lời đúng không?”
“Đừng đồng ý!” Minh Anh không chấp nhận. “Chúng ta thử tìm cách khác.”
Vù vù.
Rắn đen trên mặt đất hóa thành hắc vụ, xoáy thành lốc chuyển về hình người, chính là bà cụ quen thuộc. “Hết giờ rồi cô gái.”
Dứt lời bà ta đẩy ra một lượng lớn khói đen đập thẳng vào mặt hai người.
Chờ cả hai tỉnh lại liền phát hiện mình đang ở trong căn phòng ẩm ướt, Minh Tiêu bên cạnh đã biến mất.
“Chúng ta nên làm gì đây?” Minh Anh đồng dạng bị trói gô như Anh Quân nằm gần đó lên tiếng.
“Tìm cách thoát khỏi đây.”
Cạch.
Hắn chưa nói hết lời cánh cửa trước mắt liền mở ra, Phùng Tố Duyên bước vào. “Ồ tỉnh rồi à?”
Theo sau bà ta là một thân hình nhỏ bé. Bà ta nghiêng người. “Ta đã giữ lời hứa cứu con gái của các ngươi.”
Minh Tiêu bước lên đứng song song với bà ta, cô bé không còn che kín mặt, lớp vảy ớt bám đầy trên khuôn mặt, đôi mắt đỏ vô hồn nhìn chằm chằm vào bọn họ.
“Minh Tiêu!” Anh Quân gọi lớn, nhưng cô bé không hề di chuyển tầm nhìn, cứ vậy nhìn thẳng.
“Đừng gọi. Không được đâu.” Bà ta chạm tay l·ên đ·ỉnh đầu Minh Tiêu vuốt ve tóc cô bé. “Con ngoan thấy bọn họ không, chúng ta là Chủng phàm ăn, thịt và máu Tiến hóa giả là nguồn lương thực bổ dưỡng nhất cho chúng ta, tiến lên cắn một phát thôi con sẽ có được sức mạnh.”
“Minh Tiêu!” Anh Quân quỳ trên mặt đất nhìn cô bé tiến lại gần mình. Minh Anh hốt hoảng cô ra sức gọi tên cô bé nhưng không thể nào khiến cô nhóc có chuyển biến.
“Biết Tuốt.” Anh Quân gọi loạn trong đầu, muốn nhờ người bạn hệ thống giúp đỡ, giải nguy trong tình huống này nhưng không thấy nó trả lời.
Trên tay hắn không có dao nên không thể làm gì, hiện tại thứ còn lại duy nhất hắn có thể sử dụng chính là thiên phú ‘đôi mắt dược sư’. Hắn quyết định dùng nó, để xem tình hình cô bé.
“Đôi mắt dược sư.” Nhưng không hề có động tĩnh.
“Ha Ha. Đừng cố dùng thiên phú, căn phòng này được thiết kế để khóa toàn bộ linh lực của Tiến hóa giả, ai vào đây chỉ có thể c·hết.”
Tách.
Bà ta bật điện, chỉ vào góc nhà. “Nhìn kìa, trước hai người có vài người bạn đã ở đây rồi.”
Minh Anh và Anh Quân quay đầu theo hướng tay bà ta, nơi đó có ba bộ xương đang nằm, quần áo rách nát. Minh Anh hốt hoảng lùi ra sau.
“Không Tiến hóa giả nào được đưa vào căn phòng này mà có thể sống sót ra ngoài.” Bà Ta bước tới, vỗ nhẹ tay l·ên đ·ỉnh đầu Minh Tiêu.
“Cắn đi con gái, ngay cổ hắn con sẽ thưởng thức được mùi vị thơm ngon nhất trên đời này.”
Minh Tiêu cúi người xuống. Đôi mắt vô hồn của cô bé đối diện với ánh mắt đầy lo lắng bất lực của Anh Quân. “Minh Tiêu anh là Anh Quân đây, chúng ta cùng nhau trốn ra khỏi làng, chúng ta còn lên kế hoạch để cùng quay lại nhà cũ lấy thức ăn, em nhớ không!”
Minh Tiêu không hề phản ứng lại lời nói của hắn, cúi xuống, kéo cổ áo hắn ra cắn mạnh.
“Á!” Anh Quân hét lên một tiếng, hơi cay nóng thoát ra từ răng cô bé đi vào người hắn làm t·ê l·iệt toàn bộ dây thần kinh bên trong, đầu óc hắn bắt đầu mộng mị không thể nào suy nghĩ được nữa.
Minh Anh lớn tiếng cố gắng đánh tỉnh ký ức của Minh Tiêu: “Minh Tiêu dừng lại, anh ấy là anh trai em mà, mau dừng lại đi!”
Phùng Tố Duyên vuốt cằm nhìn ba người trước mặt. “Thì ra các ngươi không phải là một gia đình.”
Anh Quân đang gục đầu xuống mất đi ý thức.
“Được rồi.” Bà ta hô lên, Minh Tiêu liền đứng thẳng dậy, miệng dính máu, đôi mắt thờ ơ quay người đi tới bên cạnh bà ta.
“Vào đây đi, được rồi đấy.”
Bên ngoài cửa một bóng người xuất hiện, dáng hình nhỏ nhắn, không cao. Người đó bước qua ngưỡng cửa đi vào phòng, theo sau là một bóng người cao hơn. Ánh mắt Minh Anh mở lớn, trong con ngươi chất chứa hai bóng hình quen thuộc, miệng cô lẩm bẩm: “Tại sao... tại sao chứ?”
“Ngạc nhiên không?” Phùng Tố Duyên sung sướng nói lớn, khuôn mặt già nua của bà ta vặn vẹo chuyển về trạng thái là một cô gái vừa qua tuổi đôi mươi, khuôn mặt xinh đẹp dáng người thon thả. Nhưng hiện tại khuôn mặt ấy đang cười với nụ cười điên dại không khác gì Harley Quinn.
“Thấy quen không?” Cô ta dí mặt lại gần Minh Anh. “HẢ!”
“Là cô, kẻ chặn đường muốn chúng tôi thuê cô làm hướng dẫn viên, chị Truyền!” Minh Anh nghiến từng từ.
Tố Duyên dùng ngón tay di nhẹ lên đôi môi mất sắc của Minh Anh, hài lòng khi thấy cô nàng tức tối quay mặt đi. “Thông minh quá, ta rất vui vì cô không quên khuôn mặt này của ta.”
Dứt câu ả đứng thẳng. “Giới thiệu lần nữa nhé, tên ta không phải là Truyền mà là Phùng Tố Duyên.”
Minh Anh mặt mày tái mét nhìn chằm chằm cô ta. Đoạn Phùng Tố Duyên quay người, chỉ phía sau mình.
“Hai khuôn mặt này chắc cô không còn thấy xa lạ nữa đúng không nào?” Phùng Tố Duyên tuổi trẻ với chất giọng cao như muốn xé rách màng nhĩ của người khác.
Minh Anh quay đầu về phía Anh Quân, nuốt một hơi nước bọt đắng chát, run rẩy mở miệng. “Anh tỉnh dậy đi, nhìn mà xem... chúng ta... ha... ha... ha!”
Minh Anh cúi đầu dựa vào vai Anh Quân. “Nhóc có biết vì sao hôm nay Anh Quân tới đây không?”
Không ai trả lời cô, không khí chìm vào im lặng. Minh Anh cũng chẳng chờ đáp án từ bọn họ. “Anh ấy không muốn cô bé tám tuổi gặp phải chuyện chẳng lành, Ly à!”