Sương đỏ phát ra từ ‘hơi thở của rồng’ hướng thẳng về phía Anh Quân. Hắn nhìn chằm chằm vào đôi mắt đỏ vô hồn của cô bé, không chấp nhận Minh Tiêu cứ như vậy quên mất mình, gào lớn: “Minh Tiêu, em không còn nhớ gì về anh nữa sao?”
“Phi tiêu chỉ thiên.”
Đây chính là câu trả lời của cô bé, lửa đỏ bùng lên dữ dội, từng mũi tóc b·ốc c·háy lao thẳng về phía Anh Quân không một chút do dự.
“Đi thôi, để cô bé đó ở đây cầm chân, bọn họ không dám g·iết Minh Tiêu đâu.” Tố Duyên thở phào quay lưng.
“Đi đâu?” Minh Anh đứng chặn đường, cô ngước mắt lên nhìn bọn họ, khí thế khác hoàn toàn lúc đánh nhau với Tố Duyên trước đó.
Ả cảm nhận được điều này, hai tay siết thành đấm, xem ra lần này nhóm ả đã chọc phải một ổ phiền toái.
Tố Duyên vẫn cố tỏ ra thoải mái trước mặt đối thủ, ả thậm chí không ngại khiêu khích: “Ồ bại tướng dưới tay ta đây mà, sao thế vẫn còn muốn chiến lần nữa à!”
Minh Anh hất cằm về phía ả. “Ngay từ đầu ai là bại tướng chắc cô đã biết, nếu không dùng thủ đoạn thì giờ cô đã thành phân bón cho lũ rêu của tôi rồi.”
Tố Duyên chẳng hề bị ảnh hưởng bởi hai chữ ‘thủ đoạn’ ả thậm chí còn lấy làm tự hào: “Ta rất vui vì cô đã dành lời khen cho chính đặc điểm thiên phú của ta.”
Minh Anh tắc lưỡi. “Ả nhiều chuyện quá đấy muốn câu giờ hay gì, lên đi.”
Dứt câu hai tay Minh Anh hóa thành những sợi rêu, lần này không còn là những sợi rêu màu xanh mát mắt thân thiện nữa mà là rêu đỏ như thể ngậm máu trong kẽ lá. Hơi thở tỏa ra từ người cô cũng trở nên tài bạo nguy hiểm hệt như ác thần trồi lên từ miền máu vô tận, tanh tưởi xộc vào mũi đối thủ, khiến sắc mặt bọn họ tái xanh, thân thể trong vô thức co lại run rẩy.
Minh Anh đẩy dây rêu dài ra quật mạnh xuống đất để lại từng đường nất kéo dài sâu không thấy đáy.
Điều khiến đối thủ sợ hãi hơn hết chính là những khuôn mặt người vặn vẹo đang kêu gào thảm thiết đậu trên từng kẽ lá rêu. Nỗi kh·iếp hãi từ những biểu cảm của chúng len lỏi vào tâm trí người đối diện khiến linh hồn họ hãi hùng.
Lê Na, Thảo, Mi và cả Tố Duyên đều lùi lại, bọn họ phải cố gắng lắm mới giữ được tư thế đứng thẳng, lưng ai cũng đổ mồ hôi khi đối mặt với thứ dữ tợn khó gọi tên trên tay Minh Anh.
Điều bất ngờ Vũ Phương không có phản ứng như những người còn lại, cô ta đứng lên nhìn thẳng về phía Minh Anh, khóe môi nhếch lên. “Cô và tôi chúng ta có mùi thật giống nhau.”
Minh Anh bị thu hút bởi lời nói đó, chuyển tầm nhìn tập trung về phía Vũ Phương, cô không quên người phụ nữ này biết vẽ trận pháp và có khả năng c·ướp đoạt sinh mạng của người khác, một kẻ như thế này phải để Điểu hắc ám đưa vào nơi của nó gặm cắn suốt đời.
“Không hề!” Minh Anh cực kỳ ghét thứ thiên phú tởm lợm đó của Vũ Phương, cô phản biện gay gắt. “Hai chúng ta tính về số tuổi lẫn hoàn cảnh, thậm chí là tư tưởng đã đều khác nhau, màu sắc thiên phú không hề trùng lặp. Cô chớ vơ tôi vào nơi tởm lợm của cô.”
Khóe miệng Vũ Phương giật nhẹ, kẻ trước mặt này vậy mà dám xem thiên phú của cô là thứ ‘tởm lợm’. “Nếu hai chúng ta không giống nhau vậy thử phân cao thấp xem thế nào.”
Dứt lời Vũ Phương lao lên, đôi cánh hắc bạch mở rộng, ả không quên nhắn đồng đội: “Tố Duyên mang Ly chạy đi.”
“Đừng hòng, hôm nay từng kẻ một trong nhóm các ngươi đều phải chôn xác ở đây làm chất dinh dưỡng cho lũ rêu trong người tôi!” Minh Anh nghiến răng. Lớp da toàn thân biến mất, để lộ ra hình thái nguyên bản của ngày cô gặp Anh Quân, một bộ xương trắng bên trong chứa vô vàn sợi rêu màu đỏ như máu.
Hàng ngàn sợi rêu bắn ra khỏi người Minh Anh tỏa xung quanh, bao phủ cả khoảng không, trực tiếp t·ấn c·ông toàn bộ đối thủ nơi đó.
“HÚT SẠCH! RÚT HẾT SỨC MẠNH VÀ SỰ SỐNG TRONG NGƯỜI CHÚNG CHO TAO!” Tiếng của cô như xé toạc cả màn đêm, cho thiên địa lẫn con người cảm nhận được nỗi giận của cô, để kẻ thù biết rằng chúng đã sai lầm khi làm hại người của cô ngay trước mặt cô.
Không khí vây xung quanh sợi rêu như chững lại, toàn bộ những người nằm trong khu vực bị nó t·ấn c·ông tốc độ cũng giảm xuống, cơ thể nặng nề, sinh lực dần tiêu tán.
Tố Duyên cảm nhận được sự bất lực như lúc cô đánh nhau với Minh Tiêu trước cổng nhà, nhưng lúc đó cảm giác vẫn đỡ hơn thế này, cơ thể không còn độc dược nhưng bây giờ độc dược, sức lực, hay linh lực đều gần như bị kéo hết ra ngoài cơ thể, muốn nâng bước chân lên cũng vô cùng khó khăn.
Tố Duyên mở miệng muốn điều ra thiên phú ‘ấu xà’ để t·ẩu t·hoát, nhưng không được, miệng chẳng thể mở, tâm trí dần trở nên hỗn loạn, tay nhấc lên một cách chậm rãi, chân muốn bước nhưng không được, mọi phần trên cơ thể như chẳng còn nghe theo chỉ thị của cô nữa.
Tử vong lần này có lẽ đã tới thật rồi! Tố Duyên tuyệt vọng, nhìn một loạt mũi rêu bén nhọn mang theo máu và mặt người gào thét hung tợn phóng về phía mình.
“Cánh Ischta.” Vũ Phương người duy nhất trong nhóm vẫn đủ sức vùng vẫy hô ra thiên phú. Một Cánh Ischta vươn cao đổ xuống cơn mưa kim tuyến lấp lánh, khiến lũ rêu di chuyển chậm lại, làm giảm tác động của nó đến không khí xung quanh, nhờ vậy nhóm của Tố Duyên được giải thoát, bọn họ lấy lại được sức lực lập tức lùi về sau cách xa vùng bị ảnh hưởng.
“Bảo vệ Mi, thi triển ban phước nhanh lên.” Lê Na gào lên, đại liên sáu nòng xuất trận, liên tục nã đạn.
Pằng pằng pằng!
Nhưng đáng tiếc những viên đạn của cô chẳng thể gây sát thương cho bất kỳ sợi rêu nào, chúng đứng đó sừng sững, những khuôn mặt vặn vẹo như đang chê cười cô.
“KHỐN NẠN!” Lê Na hét như một kẻ điên, liên tục xả đạn.
Bên kia Vũ Phương tận dụng cánh trắng chém đứt không ít sợi rêu màu đỏ. Rêu dứt tác động tới Minh Anh, lần đầu tiên cô cảm nhận được đau đớn, khuôn mặt Minh Anh trầm xuống, nhìn những sợi rêu khi rời khỏi thân xác cô liền hóa thành màu đen tan thành mùn rồi biến mất. Những sợi rêu bị tổn thương kêu khóc trong đầu cô, càng làm cho cảm xúc của minh Anh trở nên tệ hơn, giờ đây ‘g·iết chóc’ chính là cụm từ chiếm giữ lý trí lẫn trái tim cô.
“Được lắm, cô là người đầu tiên khiến tôi b·ị t·hương đấy!” Minh Anh lẩm bẩm, ngước đôi mắt sắc lạnh hướng về phía Vũ Phương, cô cảm thấy ngứa mắt với chiếc cánh trắng tinh kia.
“LÊN NÀO, CÙNG XÉ XÁC NÓ!” Minh Anh gào lớn, rêu trên người cô rung lên những khuôn mặt vặn vẹo lần đầu tiên hét cùng một cảm xúc, táo tợn, khát máu quỷ dị. Toàn bộ sợi rêu bỏ qua mọi đối thủ lao tới Vũ Phương.
Vũ Phương chỉ có thể dùng một cánh để chống lại rêu của Minh Anh. Ả biết nếu dùng Cánh Corvus phần thắng sẽ bằng không, bởi cánh đen mang mùi vị không khác gì những sợi rêu này, c·hết chóc, đau khổ, là sứ giả của địa ngục.
Vũ Phương liên tục xoay người trên không trung, cánh trắng vừa che chắn vừa bắn ra phi vũ trắng, nhưng rêu đỏ khát máu như thể vô tận, diệt được cọng này cọng khác lại lao tới, đã thế nó còn có khả năng ‘hút cạn’ sức lực. Dù thiên phú ‘cánh Ischta’ có thể che chắn loại bỏ được tác động của thiên phú ‘hút cạn’ vào người cô, nhưng không thể duy trì được lâu khi nó vừa phải chiến đấu, phòng hộ lẫn giải độc ‘hút cạn’.
Nhịp thở của Vũ Phương ngày càng nặng nề, càng đánh xung quanh cô lũ rêu khát máu càng dày đặc, đến cuối cùng khi phát hiện ra, thì đã quá muộn. Cô đã bị lũ rêu bao vây. Từ giữa lũ rêu đỏ kia giọng nói như quỷ nữ đòi mạng của Minh Anh vang lên:
“Giờ để xem cô chạy đằng nào. ‘Truyền nhiễm’ hãy đưa vào cơ thể ả ta những nỗi đau, tội lỗi. Hãy nhuộm đen đôi cánh trắng kia, hãy để cô ta thành ác quỷ, vì đó mới xứng với bản chất thật sự của ả. KẺ ĂN CẮP SỰ SỐNG!”
Cơ thể Vũ Phương run lên, Cánh Ischta của cô dần rũ xuống, một lượng lớn lông vũ được dùng cho thiên phú ‘Phi vũ’ vẫn chưa mọc lại khiến chiếc cánh trông xơ xác tàn úa, ánh sáng kim tuyến trắng lung linh chẳng còn tỏa ra từ nơi đó, không khí xung quanh dần đặc quánh lại, màu đỏ máu cùng khuôn mặt quỷ dị trên từng kẽ lá rêu bám lên người cô, miệng chúng mở lớn cắn chặt lấy cô.
Vũ Phương nghe thấy tiếng khóc tham, ngửi thấy mùi máu đỏ tươi tanh tưởi, tầm mắt cô dần bị phủ bởi màu đỏ của máu, môi trắng bệnh run rẩy. Sắc đen bên cánh Corvus hưng phấn truyền qua cánh Ischta.
Bên ngoài Mi xấp tay lẩm bẩm, toàn thân cô tỏa ra một luồng ánh sáng màu vàng, những biến dị của loài Raffl·esia arnoldii biến mất, đưa cô trở lại hình dáng con người bình thường, ánh sáng vàng theo thời gian nguyện cầu của cô hóa thành từng con chữ bay xung quanh Mi.
Lê Na ra sức nã đạn vào quả cầu rêu đỏ đang lơ lửng trên không. Thảo cũng làm tương tự. Tố Duyên phân tách ‘ấu xà’ thả ra vô số con rắn nhỏ bám khắp nơi trên quả cầu rêu cố gắng bơm c·hất đ·ộc vào trong nhưng vô dụng, thứ rêu đỏ ấy như thể đề kháng tất cả, cắn tới nhức hai răng nanh độc nó vẫn sừng sững thậm chí màu đỏ còn rực rỡ hơn như vừa được tiếp sức mạnh.
“Mẹ nó chứ!”
Để bảo vệ lượng độc tố trong người, cùng với đôi răng nanh đẹp đẽ, Tố Duyên thu thiên phú lùi về.
“Hoàn tất.” Mi vỗ tay một cái, mắt mở ra. “Thông cảm linh hồn tội lỗi của tôi không thể nào kết nối được với linh hồn của bà nữ tu sùng đạo, phải đ·ánh đ·ập h·ăm d·ọa lắm mới kéo được thiên phú của bà ta ra.”
Mi vươn hai tay sang ngang, nhắm mắt lại, đọc lớn: “Mọi thứ trên thế gian đều là phù du, mọi đau khổ rồi sẽ chấm dứt. Kẻ trên hết sẽ ra sau hết, kẻ trước hết sẽ nên sau hết, kẻ mạnh rồi cũng thành kẻ yếu. Vô hiệu hóa tất cả.”
Khóe miệng Tố Duyên giật nhẹ. Lời ban phước này hơi kỳ cục.
Từng chữ cái màu vàng quấn quanh người Mi tản ra, hướng về phía quả cầu rêu màu đỏ, bay xung quanh nó, ánh sáng đỏ đang dần tối xuống.
Xem ra ban phước có tác dụng thật rồi!
0