Minh Tiêu không còn nhân nhượng với Anh Quân, mũi tóc tua tủa hướng hắn lao tới. Vốn dĩ linh lực của Anh Quân đã không bằng cô bé từ trước, bây giờ càng không thể đối cứng, hắn liên tục lùi lại, dùng ‘đường đao tinh chuẩn’ để ngăn bước tiến của tóc lửa.
Đáng tiếc ‘đường đao tinh chuẩn’ một khi không có đao vẫn có thể chiến đấu nhưng yếu đi rất nhiều, lần trước hắn không nghiệm ra điều này lần này mới ngộ được, không quá muộn nhưng cũng chẳng đủ sớm để giúp hắn cứu lấy mình trong tình huống này.
An Ngọc khoanh tay đứng một bên quan sát Anh Quân chiến đấu, hắn chỉ có thể chạy trốn trong trận này. Cô bèn lên tiếng nhắc nhỡ:
“Bên phải.”
Anh Quân không hiểu lắm bên phải này là dùng để làm gì, đánh hay chạy trốn né đòn, hắn bèn tự chọn né đòn chạy qua bên phải.
An Ngọc nổi cạu: “Anh ngu à! Nó sẽ t·ấn c·ông bên phải.”
Mặt Anh Quân đen sì, hơi cay xộc vào mũi vừa nóng vừa rát, đã thế cô gái lạ hoắc đã từng ném hắn từ trên cao xuống mặt đất, khiến hắn vì đau mà tỉnh lại chỉ bảo không đàng hoàng.
Lùi thời gian quay lại cách đây vài chục phút ngay khi An Ngọc vác hai người nhảy xuống khỏi căn nhà chuẩn bị sụp đổ, rơi tự do cách mặt đất khoảng bốn năm mét cô liền ném Anh Quân xuống. Hắn ăn đau mà tỉnh, lúc tỉnh lại phần lưng như muốn gãy làm đôi, nhờ Minh Anh nói hắn mới biết bản thân bị cô nàng kỳ lạ này ném xuống từ độ cao không dành cho con người, từ đó tới giờ thiện cảm hắn dành cho cô đã về mức âm.
Anh Quân nhớ lại ký ức, bực mình chuyện cũ chuyện mới, quát: “Vui lòng nói rõ ràng, đừng úp mở như thế. Nếu không cô có thể đứng im.”
“Nếu tôi đứng im anh sao thắng nổi con nhóc này?” Giọng An Ngọc đầy mỉa mai.
Anh Quân cười nhạt. “Vốn tôi không thắng nổi rồi.” Tóc đỏ phóng tới, hắn vung tay vội hô. “Đường đao tinh chuẩn.”
Bộp!
Tóc đỏ rực lửa đánh tan đường đao đập thẳng vào tay hắn. Tay hắn run lên, mũi tóc đỏ trước trệch đi nhưng lửa đỏ cũng kịp xém lên da tay và mặt hắn gây bỏng nhẹ.
Anh Quân cấp tốc lùi về sau, gào: “MINH TIÊU!”
Đánh không thắng hắn muốn thử chơi bài tình cảm. “Em có nghe thấy tiếng anh không, anh là Anh Quân, Lâm Anh Quân, ở đối diện nhà em, em từng rất thích ăn kẹo bạc hà, món ăn đầu tiên sau khi biến dị là thịt ếch, em đã mang nó về cho anh, em còn nhớ không.”
An Ngọc khó hiểu nhìn Anh Quân như nhìn một kẻ ngốc. “Ấy ấy, anh trai đây là chiến trường chứ không phải là chương trình tìm lại người thân. Tập trung đi, bên phải né.”
Anh Quân dựa theo lời hướng dẫn của An Ngọc chạy qua bên trái.
Phật.
Một mũi tóc đỏ đâm tới cắm thẳng xuống mặt đất, cỏ dại sót lại nơi đó bốc hơi tức khắc, mặt đất bị đốt tới mức thở ra khói. Một mũi khác hướng đúng vị trí Anh Quân vừa né qua xiên thẳng.
“Má, đường đao tinh chuẩn!” Anh Quân nhìn cánh tay dùng thiên phú của mình chướng đỏ vì bỏng lửa nhăn mặt.
An Ngọc lớn tiếng. “Có vẻ anh sống dai quá đã chọc tức cô nhóc đó rồi đấy.”
Lửa đỏ không còn đánh tới từng sợi như ban nãy, thay vào đó tỏa ra xung quanh, vươn rộng.
Anh Quân quay lưng chạy thục mạng, An Ngọc đuổi theo chạy song song với hắn, nói như đang giỡn. “Mệt không? Anh sẵn sàng đánh hết sức với cô bé đó chưa? Nếu anh sẵn sàng tôi sẽ giúp anh.”
Anh Quân mím môi không muốn đáp lại, ký ức với Minh Tiêu ùa về, hắn không thể nào ra tay với người thân thiết như vậy được.
“Tới rồi.” An Ngọc để lại một câu, điều tia lửa điện bắn ra từ hay chân bay lên trời.
“Á!” Anh Quân gào lớn, lửa đỏ táp lấy người hắn, vây lại hệt như một bàn tay khổng lồ nắm chặt hắn.
Lần này hắn chẳng thể chạy trốn được nữa, thiên phú ký sinh thì không dùng được, lượng linh lực vay mượn chỉ được 4000 không có cửa đấu với Minh Tiêu. Sức nóng kinh khủng vây quanh người, thiêu cháy lớp áo bên ngoài chạm vào da thịt. Hắn ngửi thấy mùi thịt nướng được tẩm ớt siêu cay.
Nếu còn nhân nhượng với Minh Tiêu hắn sẽ c·hết trước khi cứu được cô bé. “Tôi đánh, tới đây đi.”
An Ngọc cười cười, đảo người cắm đầu lao vào giữa đám lửa, điều ra thiên phú. “Vô hại.”
Với thiên phú này Anh Ngọc có thể biến mình thành một thứ không gây hại đối với những vật xung quanh khiến cho chúng nghĩ rằng cô không tồn tại hoặc là bạn, từ đó giúp cô không bị ảnh hưởng bởi bất kỳ công kích nào. Lửa của Minh Tiêu cũng vậy, khi cô đáp xuống nó như thể có suy nghĩ riêng tách ra không x·âm p·hạm đến cơ thể cô, An Ngọc di chuyển tới đâu lửa tách ra tới đó mở đường cho cô. Cô bước đi giữa đ·ám c·háy đỏ rực như thể dạo chơi.
Anh Quân bị thiêu tới bỏng rát đau đớn, tưởng chừng như sắp c·hết lần hai nhìn thấy cảnh này phải phun ra vài từ t·ục t·ĩu.
An Ngọc lại gần hắn, vươn tay chạm vào làn da đã bị lửa xém đến đỏ rực. “May mà anh sở hữu ‘cây dược thế giới’ nếu không giờ đã thành tro tàn rồi. Nó tuy không thể giúp anh chiến đấu ngay lúc này, nhưng có tác dụng thúc đẩy các tế bào tổn thương của anh chậm rãi lành lại. Vì đang còn là mầm cây nhỏ sức mạnh chưa khôi phục, nên nó chỉ có thể giúp đỡ như vậy. Nếu nó hoàn thiện anh sẽ không bao giờ chịu một v·ết t·hương nào hết, có thể nói anh sẽ tái sinh vô tận, không bao giờ c·hết, thậm chí là chẳng già đi.”
Anh Quân rất muốn nghiêm túc lắng nghe cô ta phổ cập thông tin, nhưng hắn quá đau, nên những gì An Ngọc nói hắn nghe tai này lọt ra tai kia.
Bây giờ hắn chỉ cầu được sống, bất chấp tất cả vươn tay nắm lấy tay An Ngọc gào lên: “Mẹ cô có giúp không? Không giúp thì biến đi!”
An Ngọc nhướng mày, vươn tay ôm lấy người hắn, lửa đỏ thấy cô liền chim cút rời khỏi người Anh Quân, cháy lòng vòng xung quanh.
“Đừng nóng, nhắm mắt lại đi, có chuyện gì cũng đừng chống cự.”
Lời nói của An Ngọc như thể tiếng gió man mát thổi vào làn da bỏng rát khiến các vết bỏng trở nên dịu hơn. Hắn ngoan ngoãn thả lỏng.
Toàn thân An Ngọc sáng lên, lớp bụi ánh sáng bay ra từ người cô, cơ thể An Ngọc dần tan đi hòa vào cơ thể hắn, tia lửa điện bắt đầu xuất hiện xung quanh cơ thể Anh Quân, đôi mắt màu nâu nhạt dần chuyển thành màu xanh ngọc.
Đầu An Ngọc xuất hiện bên tai Anh Quân trong bộ dạng lờ mờ như một linh hồn, cô nói vào tai hắn. “Thi triển thiên phú ‘chữa lành’ đi, nó là của tôi nhưng giờ cũng là của anh.”
“Chữa lành.”
Vết thương trên cơ thể lành lại hoàn toàn, quần áo trước đó bị thiêu cháy cũng được phục hồi.
Mắt hắn nhìn chằm chằm vào đám lửa đỏ đang vây xung quanh mình, hiện tượng này được tạo ra bởi thiên phú ‘vô hại’ của An Ngọc.
Ngoài ra hắn còn nhìn thấy một điều thú vị khác, đó là có thông số và thông tin hiện lên trong đám lửa, giống hệt bảng thông tin mà Biết Tuốt từng cho hắn xem. Đến lúc này hắn mới nhớ tới con mắm hệ thống, liền kêu gọi nhưng Biết Tuốt không hề đáp lời.
“Anh đứng ngây ra làm gì, không mau đi ra ngoài.” An Ngọc thấy hắn sững sờ không hài lòng nhắc nhở.
Anh Quân sực tĩnh, dựa vào ký ức của An Ngọc hắn biết hiện tại mình có thể dùng thiên phú có tên là: “Tia lửa điện.” Của cô nàng.
Hắn hô vang ba từ đó, dưới hai bàn chân liền xuất hiện hai tia lửa điện đẩy hắn bắn lên cao bay ra khỏi vùng bao vây của lửa ớt.
Minh Tiêu nhìn thấy kẻ địch thoát ra được vội vàng thu lại thiên phú, dùng: “Bước nhảy của ếch.” Phóng lên không trung.
Anh Quân quay người, hướng hai bàn tay về phía Minh Tiêu, thả ra: “Tia lửa điện.”
Hai tia lửa bắn ra giật Minh Tiêu rơi xuống mặt đất, ngất đi. Vì đã hợp nhất với An Ngọc nên hắn biết lực của tia lửa điện kia chỉ đủ làm cô bé ngủ một giấc dài chứ không hại đến sức khỏe lẫn tính mạng của nhóc.
Bùm.
Tiếng động lớn vọng tới từ phía đối diện, quả cầu màu đỏ trộn lẫn ánh vàng nổ tung, mấy cô gái bị hất bay, bên trong đó còn có một người sở hữu đôi cánh hắc bạch kì lạ.
Mi không ngờ đến thiên phú ‘ban phước’ vô cùng khó khăn mới có thể thực hiện cũng không tài nào khống chế được Minh Anh. Hiện tại cả bọn gần như không còn cơ hội nào để thắng được cô gái quái dị này, nhưng bù lại họ cứu được Vũ Phương.
Toàn bộ sợi rêu xung quanh nổ tung nát bét, chỉ còn lại một số ngắn thu vào cơ thể Minh Anh, lần đau đớn này vượt xa trận chiến với Vũ Phương, ánh mắt Minh Anh nhìn từng con người đang lồm cồm bò dậy từ trên mặt đất đầy sát ý, cô muốn quét sạch tất cả.
Điểu hắc ám bay xung quanh người cô, đôi mắt đỏ sôi trào như thể bên trong đó chứa cả hồ máu, nó đã sẵn sàng để mổ bể đầu bất kỳ ai chui vào ăn từng chút ký ức, nỗi đau và sự bi thương tuyệt vọng của con mồi.
Quác!
Điểu hắc ám ngửa lên trời kêu một tiếng dài.
Minh Anh chỉ thẳng xuống mặt đất, ra lệnh: “Điểu hắc ám ‘kết thúc’ tất cả đi.”
Phành phạch.
Vũ Vương cố gắng vỗ cánh lần nữa bay lên cao, bay v·út qua tầm mắt của Anh Quân.
Tích.
Âm thanh lạ vang lên bên tai hắn, trước mắt hắn xuất hiện một bảng thông số.
[Chủng phàm ăn chim biến dị, thuộc hai loài là Ischta (chim câu) và Corvus (quạ đen).
Vì sức mạnh của hai loại cánh này xung đột nhau nên muốn thực thi thiên phú từ mỗi cánh cần phải có ‘khởi tạo’ đây là một thiên phú hỗ trợ được thông qua hình vẽ chính là trận pháp ngôi sao năm cánh. Chỉ cần trận phám được mở ra hai chiếc cánh sẽ phát huy công dụng.
Cánh Ischta, cho phép hồi sinh vật đ·ã c·hết về trạng thái sống nhưng không nắm được ý thức hoàn toàn, thuận tiện cho người thi pháp làm chủ sự sống này. Ngoài ra cánh Ischta vốn đại diện cho ánh sáng lên nó có thể chặt đứt được những gì thuộc về bóng tối và tà ác.
Cánh Corvus giúp ă·n c·ắp sự sống từ cánh Ischta, đồng thời có thể chặn đứng được những gì thuộc về ánh sáng.
Ngoài ra nếu dùng máu của hai cánh này vẽ trận pháp cùng lúc sẽ tạo ra hai loại trận. Trận thứ nhất được gọi là trận nhỏ áp dụng lên từng đối tượng hoặc đồ vật, có khả năng vô hiệu hóa linh lực của đối tượng.]
Đọc tới đây Anh Quân chợt nhớ tới tình trạng của bản thân trong căn phòng lúc trước, hắn không thể dùng thiên phú.
“Hình vẽ đó chỉ duy trì được 2 giờ đồng hồ thôi. Cô ta vẽ trên lưng anh, nhưng đã biến mất vì hết thời gian rồi, nếu không bây giờ anh chẳng thể làm gì ngoài chống mắt mà nhìn các cô gái.” An Ngọc lên tiếng bổ sung.
Anh Quân tiếp tục xem thông tin, việc hiểu về đối thủ vô cùng quan trọng.
[Loại trận thứ hai gọi là trận lớn, trận này được vẽ trên không trung trong một phạm vi khá rộng, có tác động trực tiếp lên đối tượng được chọn trước đó. Trận này có thể tăng linh lực của những người được chọn và có tác dụng hợp nhất rất nhiều linh hồn thành một loài nào đó theo trí tưởng tượng của người mở trận, sức mạnh linh lực của loài đó sẽ được cộng dồn từ số linh hồn hợp nhất.
Nếu người không được chọn ở trong trận này sẽ bị hút hết linh lực theo từng đòn đánh g·ây t·hương t·ích đến từ những kẻ được chọn, và linh lực bị hút đó chuyển qua cho người được chọn.
Muốn tránh được trận này cần phải tránh xa khu vực mở trận, thời gian mở trận chỉ có 4 phút và tiêu hao rất nhiều linh lực của người mở trận. Thông thường sau khi mở trận người thi trận sẽ yếu hơn một người bình thường.
Thiên phú tiếp theo ‘dung hợp’ giúp hòa vật được ă·n c·ắp từ cánh Ischta với cơ thể mới.
Thiên phú cuối cùng, đồng thời là thiên phú yếu nhất ‘phi vũ’ cho phép biến lông chim thành mũi tên chiến đấu, có thể p·hát n·ổ khi trúng mục tiêu, nhưng đây là thiên phú có hệ số hao theo thời gian, vì mỗi lông vũ mất đi sức mạnh của từng cánh cũng yếu dần. Mỗi lông vũ cần thời gian hồi phục là 1 phút, càng nhổ nhiều thời gian hồi phục càng chậm.
Linh Lực: B 5000.
Độ quái vật hóa: 90%.
Phương hướng quái vật hóa hoàn toàn: Chim Quỷ.]
Đọc xong hắn thở ra một hơi. “Thật là phức tạp.”
An Ngọc cười cười. “Thiên phú càng phức tạp càng đa dạng, đồng thời cũng kèm theo hệ số quái vật hóa hay độ biến dị rất cao. Cái gì cũng có giá của nó.”
Anh Quân đã hiểu rõ về một người hắn liền nhìn qua người khác, thông số của họ hiện lên.
An Ngọc khoe khoang: “Đây là một trong những thiên phú của tôi đấy, nó được gọi là ‘đôi mắt thấu hiểu’ có thể thấy rõ mọi thứ hiện diện trước mắt mình, được hợp nhất với tôi là một điều may mắn đó.”
“Vì sao tôi và cô lại hợp nhất với nhau?”
0