“Trưởng phòng đã mượn được thiên phú ‘hiểu đúng’ của hội Tiến hóa giả.” Người đàn ông bước vào phòng đứng nghiêm báo cáo.
Trưởng phòng thẩm vấn là một thanh niên khoảng 30 tuổi, dáng người gầy, khá cao, mái tóc nâu nhạt tự nhiên. Hắn khá nghiêm khi không nói gì, lúc mở miệng chất giọng khá thanh, không hợp lắm với bộ dạng của hắn.
“Tới nhanh vậy, tôi nhớ không lầm vừa mới bảo anh đi tìm người mà?” Hắn không quá hài lòng.
Người đàn ông cười gãi ót chột dạ. “À lúc tôi đi ra ngoài thì gặp được cậu ấy ở gần Phòng thẩm vấn, nên mới gọi tới luôn.”
Trưởng phòng nhướng mày nhìn Soobin hơi nghi ngờ. Cậu bình tĩnh đáp lại. “Thật ra tôi tới đây vốn để khám bệnh tại trạm y tế đối diện, không ngờ lại gặp ngay anh ấy đang cần tìm người.”
Trưởng phòng vẫn chưa bị thuyết phục. “Cậu bị gì sao lại phải tới phòng y tế Vùng trung tâm?”
“Tối qua tôi đứng khá gần nơi xảy ra cuộc chiến.” Soobin cúi mặt, trông có vẻ khá khó chịu. “Lúc trở về tôi phát hiện cơ thể hơi có vấn đề, nên mới được bạn làm cùng đề nghị tới đây kiểm tra vì e sợ quái vật đêm qua sẽ làm ảnh hưởng tới độ biến dị của tôi.”
Trưởng phòng thả lỏng người, có vẻ đã chấp nhận lý do này. “Vậy cậu nên đi phòng y tế trước.”
“Tôi vẫn có thể giúp đỡ được.” Soobin đứng thẳng cố tỏ ra là mình ổn.
Trưởng phòng đứng lên, tiếng ghế trượt ra sau vang lên. “Vậy đi theo tôi, chúng ta sẽ làm nhanh để cậu được qua trạm y tế khám.”
Soobin đi theo trưởng phòng vào một phòng riêng, được cách âm khá tốt, bên trong chỉ có một người đang ngồi, đó là Anh Quân hắn trông khá bơ phờ, và như thể một kẻ không còn thiết tha gì với cuộc sống này.
“Kiểm tra hắn đi.” Trưởng phòng ngồi xuống đối diện Anh Quân.
Soobin đi lại gần Anh Quân, hắng giọng để thu hút sự chú ý nhưng hắn có vẻ chẳng để tâm, tầm mắt nhìn về phía Trưởng phòng nhưng trong con ngươi lại không có hình bóng hắn ta. Có vẻ như tâm trí của Anh Quân đã trôi về một nơi nào đó.
Không lẽ Minh Anh đ·ã c·hết? Cái c·hết của con gái khiến hắn không còn thiết sống nữa? Soobin âm thầm nghĩ, cảm thấy đau lòng khi nghĩ tới việc chủ nhân cuẩ cậu lúc tỉnh lại và nhớ tới đoạn ký ức đau thương ấy. Cậu không muốn ân nhân của mình gặp phải chuyện như vậy, cậu muốn người đó phải sống, sống thật tốt.
“Trưởng phòng anh đặt câu hỏi, tôi sẽ xác nhận, đây là cách thiên phú của tôi hoạt động.” Soobin đề nghị.
Trưởng phòng nhìn thẳng vào cậu. “Nhớ những gì cậu nghe và xác nhận được trong hôm nay phải được giữ bí mật, nếu không...”
Hắn bỏ lửng câu hỏi, nhưng với một cậu bé có quá khứ về gia đình đau thương, cùng những tháng ngày lăn lộn trong Kỷ tiến hóa dù không nhiều nhưng vẫn đủ để Soobin biết câu trả lời cho ý lấp lửng của trưởng phòng.
“Tôi biết, mọi thứ đều phải bí mật, tôi sẽ không hé răng nửa lời mang theo nó xuống mồ.”
“Tốt. Chúng ta bắt đầu.” Trưởng phòng đặt câu hỏi, vẫn là những câu.
“Vì sao anh lại tới đó?”
“Anh chắc trong số năm quái vật có Xạ kích Lê Na?”
“Anh chắc mình chỉ bị hại?”
“Vì sao anh có thể sống sót được trước quái vật có độ linh lực cao như thế?”
Anh Quân nhất nhất trả lời như trước.
“Tôi tới để giúp đỡ cô bé mình thuê dẫn đường, vì nghĩ cô bé bị người lạ lừa.”
“Xạ kích Lê Na có trong số đó, cô ta gọi người trong căn nhà đó là thủ lĩnh.”
“Tôi là người bị hại.”
“Tôi chạy trốn, cố né chiêu của nó, sau đó nó bỗng tan đi mất.”
Trưởng phòng nhíu mày, câu trả lời của Anh Quân không khác gì những câu đã nói với hắn trước đó. Ánh mắt sắc bén của trưởng phòng hướng về phía Soobin, ý muốn cậu xác nhận tất cả.
Soobin đặt tay lên vai Anh Quân, nhắm mắt lại. “Hiểu đúng.”
Thiên phú tiến hành kiểm tra đưa cậu quay lại ký ức của trận chiến, nó khốc liệt hơn những gì cậu tưởng trong đó có hình ảnh một cô gái lạ tóc xanh xuất hiện.
“Á!” Soobin rên nhẹ một tiếng.
Trưởng phòng lo lắng nhìn hai người.
Bên trong ý thức của Anh Quân đang cố gắng chống lại sự xâm nhập của ‘hiểu đúng’ với thiên phú nhỉnh hơi Soobin nên Anh Quân có thể chống cự đôi chút. Nhưng đó chỉ là đôi chút, trời sinh cho thiên phú ‘hiểu đúng’ đạt được công năng tuyệt đối của nó, là bóc mẽ tất cả mọi sự thật mặc cho người đó là ai mang trong mình nồng độ linh lực như thế nào. Muốn chống lại được thiên phú này, người bị thi phú phải là người có độ linh lực vượt xa gấp mấy lần kẻ thi triển mới mong có thể khóa chặt sự thật trước ‘hiểu đúng’.
Anh Quân tầm này không có cửa, chỉ một chút thoáng qua mọi sự thật đều hiển hiện trong mắt Soobin lúc này cậu cũng chứng kiến những gì Minh Tiêu gặp phải, bản thể của Minh Anh và điều đặc biệt hơn là thiên phú của họ.
Soobin vô cùng kinh ngạc nhưng điều đó không khiến cậu giận ngược lại cậu vui mừng vì chủ nhân của mình lại mạnh đến vậy, còn mạnh hơn cả ngọn lửa phừng phực nuốt chửng tất cả của Minh Tiêu trước đó cậu đã từng được chứng kiến.
Soobin mở mắt, đưa tay xuống khỏi vai Anh Quân. “Tôi đã xem xong, anh ta nói không sai, ngoài ra còn một điều đau lòng khác mà anh ta chưa nói ra. Đó là mục đích của tổ chức mà Lê Na tham gia là để c·ướp đoạt thiên phú đưa cho người không có thiên phú, con gái của anh ta b·ị b·ắt làm con tim, sau đó đã bị quái vật g·iết c·hết.”
Người Anh Quân run lên, đầu cúi xuống, tay siết chặt. Biểu cảm của hắn càng tăng thêm lòng tin cho Trưởng phòng. Hắn đứng lên. “Cảm ơn cậu, phiền cậu đi tới phòng thứ hai.”
Cả hai bọn họ bước ra ngoài cửa khóa lại, bên ngoài có hai người canh chừng, trông khá cẩn mật.
“Chuyện lần này chủ nhân căn cứ rất quan tâm, chúng ta không thể lơ là.” Trưởng phòng nói.
Soobin nghiêm túc đáp: “Vâng.”
Họ vào phòng Minh Anh, cô có vẻ tỉnh táo hơn, ánh mắt nhìn về phía Trưởng phòng hơi đề phòng, khi liếc qua Soobin cô cũng không tỏ vẻ gì là ngạc nhiên, khá bình tĩnh.
Soobin rất hài lòng với biểu cảm này của chủ nhân.
Trưởng phòng bắt đầu đặt các câu hỏi, Minh Anh trả lời gần khớp với Anh Quân, chỉ sai vài chi tiết. Dựa vào câu trả lời của hai người, Soobin dùng thiên phú giả vờ kiểm tra sau đó nói lại với trưởng phòng.
“Cô ấy chờ tới buổi tối không thấy chồng và con về nên đi tìm sau đó thì bị cuốn vào cuộc chiến, không có chi tiết nào sai.”
Minh Anh nhìn Soobin trong con mắt vẫn không có biểu cảm gì, cho tới khi hướng tầm nhìn về phía trưởng phòng: “Tôi muốn gặp chồng và con tôi.”
Trưởng phòng nhàn nhạt đáp: “Có lẽ cô chưa biết tin, con gái cô đ·ã c·hết rồi.”
“Anh nói gì?” Minh Anh đứng bật lên, người run rẩy, mắt mở to như muốn đục thủng đầu Trưởng phòng moi ra thông tin chính xác nhất.
Hắn khá bình tĩnh, nói: “Ý trên mặt chữ, người đã mất xin chớ quá đau lòng.”
Hắn đứng lên mang Soobin ra khỏi phòng. “Cậu qua trạm y tế khám đi, rồi trở về Hội tiến hóa giả.”
“Vậy hai người kia thì sao?”
Trưởng phòng liếc ánh mắt cá c·hết qua cho cậu. “Chuyện đó có liên quan đến nhóc sao?”
Soobin giật mình, lắc đầu. “Không.”
“Vậy thì về đi.”
Soobin rời khỏi đó, chờ bóng người dần khuất, Trưởng phòng liền di chuyển hướng tới ngôi biệt thự kiểu pháp được xây dựng vô cùng bề thế, dát vàng bóng loáng. Hắn đưa thẻ thân phận liền được người dẫn vào bên trong.
...
Soobin vô cùng vui vẻ khi đã giúp được chủ nhân, cậu tan làm theo khung giờ quen thuộc, sáu giờ tối. Lúc về tới cổng ký túc xá, cậu bị hai người đàn ông chặn lại, bọn họ đội nón lá, đây chính là thói quen của đội vận chuyển trong căn cứ.
Soobin hơi lo lắng lùi lại. “Xin hỏi các anh cần gì?”
Một trong số chúng nhìn vào tờ giấy cầm trên tay. “Soobin 12 tuổi, nhân viên giao nhận nhiệm vụ tại Hội tiến hóa giả, thiên phú ‘hiểu đúng’ linh lực 2000, độ biến dị 10. Đúng không?”
Soobin cảnh giác không trả lời. Kẻ vận chuyển cũng không cần câu xác nhận đúng hoàn toàn từ Soobin.
“Không trả lời là xem như đồng ý nhé cậu nhóc.” Một tên nháy mắt với cậu.
Soobin càng sợ hơn, bước chân lùi về sau, quay người bỏ chạy.
Vút.
“Nặng như sơn.”
Thiên phú vừa hô vang, cả người Soobin liền bị đè ép trên mặt đất, không thể cử động.
Hai kẻ lạ mặt tiến tới, một người cầm một kim tiêm, đặt lên cổ Soobin.
“Không... đừng... tôi xin ngài...”
“Những kẻ được chọn làm bề tôi trung thành không có quyền được từ chối, Soobin à!”
0