Soobin chạy tới căn nhà số 23, nơi đó toang hoang bên trong tối om không có một bóng người. Nhóc quay đầu chạy tới chiến trường, ở đó có khá nhiều người, bọn họ vây vòng trong vòng ngoài đang kể lại những gì mình chứng kiến, nhưng đã biến chất thành tam sao thất bản.
“Con quái vật đó rất to, cánh của nó như cánh rồng phương tây, lỗ mũi thở ra khí vàng!”
Có người hưng phấn nói, nhìn hắn kể như thật làm bao nhiêu người nhát gan chỉ biết trốn khi gặp nguy hiểm tin sái cổ, Soobin chán nản lắc đầu. Cậu lách người vào bên trong.
“Mọi người cho hỏi tí.”
Tất cả im lặng.
“Mọi người có thấy cô bé nào trùm kín mít đứng ở đây không, cao khoảng tầm này nè.” Soobin làm dấu cho họ.
Nhưng ai cũng lắc đầu, không nhìn thấy cô bé nào như thế.
Ở nhà vẫn còn hai người, Soobin vội vàng quay trở lại. Vừa vào phòng liền chứng kiến Thái đã nghỉ ngơi xong đang chữa thương cho Anh Quân.
Thái nâng tay, lần này trạng thái cậu ta chẳng khá hơn trước. “Người này cũng b·ị t·hương nặng không kém cô gái, nên tôi cần thêm ít nhất một lần chữa trị nữa mới có thể giúp anh ta tỉnh lại. Rất có thể đêm nay tôi sẽ phải ở lại đây, hoặc mang hai người tới trạm y tế Vùng giáp trung, tôi sẽ tiến hành chữa trị cho họ.”
Người đội nón lá đứng lên. “Vậy chờ chút, tôi hỏi ý kiến người bên trên.”
Hắn đi ra khỏi phòng, vô cùng lịch sự đóng cửa lại.
Thái nhìn Soobin. “Cậu rất quan tâm hai người này?”
Soobin gật đầu. Thái khuyên: “Nhưng tôi phải nói trước với cậu, chủ nhân không dễ dàng bỏ qua cho những kẻ mang họa đến cho căn cứ, với tính cách của ngài ấy, không cần phân biệt rõ trắng đen, chỉ cần xác nhận nguy hại, họ sẽ bị đá khỏi nơi này. Đó là nhẹ, nếu nặng hơn rất có thể sẽ bị xử tử.”
Soobin cúi đầu, ngồi phịch xuống ghế. “Chị Minh Anh có ơn với tôi, tôi không muốn chị ấy c·hết.”
“Minh Anh là cô gái đó sao?”
Soobin gật đầu. Thái thở dài. “Vậy thì khó đấy, hai người họ muốn sống sót được trong làn này phải đưa ra một câu trả lời đủ thuyết phục ngài ấy.”
Thái nhìn chằm chằm cậu bạn. “Soobin, tôi khuyên cậu, dù là ân nhân nhưng nếu muốn sống yên ổn, cậu phải bơ Minh Anh đi, đừng quân tâm.”
Soobin mím môi, cậu nhớ lại lúc mình quyết định nhận Minh Anh là chủ nhân, không cam lòng.
Người đội nón lá quay lại. “Bên trên có lệnh phải đưa hai người tới Phòng thẩm vấn ở Vùng trung tâm. Còn nữa báo một tin, Xạ kích Lê Na đã biết mất không rõ nguyên nhân, đồ đạc của cô ấy vẫn đang nằm trong phòng ở khu ký túc kỵ sĩ ở Vùng trung tâm. Sự biến mất của cô ấy rất có khả năng liên quan đến quái vật.”
Hắn kéo nhẹ vành nón. “Vụ này có lẽ không thể xử nhẹ, Soobin cậu chuẩn bị tinh thần đi, đừng để mình bị kéo vào. Tôi sẽ không báo cáo chuyện cậu quen biết bọn họ lên cho chủ nhân đâu. Báo cáo đã xong tôi ra ngoài gọi xe.”
Nói lá quay lưng rời đi. Thái nhìn theo bóng hắn cười nhạt. “Thứ quái gở cứ thích đội nón lá.”
Soobin nhàn nhạt hỏi. “Hắn đến đây vì ngày 15 đúng không?”
Mặt Thái sa sầm, tay siết thành đấm. “Không, cậu nên sửa lời. Phải nói là hắn trở về vì ngày 15 đúng không. Hắn vốn là người vận chuyển mà.”
Cộc cộc.
Tiếng bước chân vang lên, người đội nón lá quay trở lại. “Hỗ trợ mang người ra ngoài giúp tôi.”
Soobin cùng Thái hỗ trợ dìu hai người ra khỏi ký túc xá. Bên ngoài có một người đánh xe trâu đang đợi.
“Nâng hộ đi.” Người đội nón lá yêu cầu.
Lái xe trâu là một người đàn ông khá lớn tuổi, nhưng thân thể vẫn còn rất vạm vỡ, mái tóc hơi điểm bạc. Con trâu chở xe đã biến dị, chân trâu là chân ngựa thon gọn và trông rất nhanh nhẹ, đầu có sừng trâu thêm một cặp sừng nai sắc nhọn cong v·út, kích cỡ nhỏ hơn trâu bình thường, thân trâu có vài lốc xoáy màu trắng trên làn da màu đen vô cùng nổi bật.
Thái tranh thủ trèo lên ngồi vững trên buồng xe.
Người đàn ông nhảy xuống một tay xách một người ném lên xe trâu, chân đạp đất nhún nhẹ hạ xuống càng, ra lệnh. “Đi thôi Đại ngưu.”
Trâu trắng nân chân lên, bước từng bước nhịp nhàng nhưng tốc độ vực xa xe trâu bình thường, ngang với ngựa chạy hết công suất.
Người đội nón lá không đi theo họ, hắn rẽ một hướng khác, lối đó chinh là đường dẫn ra Vùng ngoài rìa.
Thái nhìn hút theo bóng hắn, vài giây sau liền quay mặt đi, cằn nhằn: “Ngưu Bá, bác bảo Đại Ngưu đi chậm thôi, tốc độ này hơi nhanh rồi.”
“Hừ!” Ngưu Bá không hài lòng. “Đừng khiến cho con ta xấu hổ, đây là tốc độ chậm nhất của nó rồi, nếu cậu bảo nó chậm hơn tức là đang bắt nó đi cày ruộng đấy. Hay là cậu muốn Đại Ngưu cày nát con đường lát bê tông quý hóa này!”
Thái cười ngượng, thôi không than vãn vấn đề này nữa, cúi mặt cố gắng dằn lại cơn say xe khó chịu của mình.
Tốc độ của Đại Ngưu rất nhanh liền mang bọn họ băng qua cổng Vùng trung tâm, đi tới phòng thẩm vấn, nơi này khá rộng. Sau khi giao người, Ngưu Bá giục con trai của mình tăng tốc, chỉ thấy một lớp bụi mù kéo dài mất hút trong màn đêm. Tốc độ này đúng là vượt xa loài trâu bình thường.
Bên trong có người đợi sẵn, là hai người đàn ông khá trẻ tuổi, khuôn mặt nghiêm nghị. Lão bá một tay một người xách Minh Anh và Anh Quân ném xuống trước cánh cửa lớn của Phòng thẩm vấn, liếc xéo Thái: “Mau cút, muốn ngồi tới khi nào?”
Thái xua tay: “Cháu không thèm.”
Thái nhảy xuống xe.
Lộc cộc…
Xe trâu của Ngưu Bá tăng tốc độ nhanh chóng biết mất khỏi tầm mắt bọn họ.
Nhân viên Phòng phỏng vấn không mấy hài lòng khi nhận người vào buổi tối, bọn họ chia nhau mỗi người một tay đưa người vào trong.
“Nhóc đi vào luôn đi.” Một trong hai tên nói.
Thái theo vào, bên trong đèn đuốc vẫn còn sáng trưng, hôm nay dù đã sắp tới giờ cắt điện nhưng vẫn còn khá nhiều người tụ tập trong phòng phỏng vấn.
Lúc đi qua một khúc cua, Thái vô tình nghe thấy hai người lạ mặt nói chuyện.
“Không còn kí túc xá nào chứa chúng ta, sao lại ném vào tòa nhà này kia chứ? Chán c·hết đi được.”
Một giọng khác buồn buồn nói: “Lần này lại có một người vận chuyển phát điên, năm nay nghe nói yêu cầu đã cao hơn, trên mười tuổi, phải có linh lực.”
Thái cúi gằm mặt đi theo hai nhân viên vào một căn phòng, đóng cửa lại mọi âm thanh bên ngoài đều được ngăn cách.
…
Soobin không thể tới phòng thẩm vấn khi chưa có lệnh, đêm đó cậu nhóc mất ngủ nguyên đêm. Cũng trong đêm này Thái ở lại chữa trị cho mỗi người thêm hai lần, đến khi bình minh ló dạng, cả hai mới có chuyển biến tốt. Thái nằm vật ra giường bên cạnh ngủ ngon lành, chờ tới khi cậu thức giấc hai bệnh nhân đã đi đâu mất.
Vừa bước ra ngoài, cậu liền nghe thấy vài nhân viên nữ đứng trong phòng trà nước nói với nhau. “Trưởng phòng ác thật chứ, người vừa tỉnh liền kéo đi phỏng vấn ngay, đã qua ba mươi phút rồi không biết có moi được thông tin gì không?”
Hôm nay Phòng thẩm vấn có vẻ vắng người hơn, không còn thấy những gương mặt xa lạ như hôm qua nữa.
“Này ba cô.”
Có tiếng quát lớn. “Đừng đó làm gì, mau giúp đỡ dọn hành lý của nhóm Vận chuyển tới ký túc xá của họ nhanh nào.”
Hai cô gái không được vui. “Sao lại sai sửa chúng ta chứ. Năm nay nhóm kỵ sĩ làm việc tệ quá, người vận chuyển từ bên kia tới không lo chuẩn bị phòng ở trước đi lại nhét vào chỗ chúng ta một đêm, chật chội.”
"Hình như là do một kỵ sĩ m·ất t·ích, người này chịu trách nhiệm sắp xếp nơi ở cho người vận chuyển, cô ta vẫn chưa giao lại vị trí nơi đã dọn đón người, nên mới loạn lên thế đó."
“Nói nhỏ thôi, để người khác nghe thấy là căng đấy, dù gì họ cũng là người quan trọng với chủ nhân.”
Thái biết phòng phỏng vấn t·ội p·hạm ở đâu nên quyết định đi qua đó xem tình hình.
Minh Anh và Anh Quân được tách ra hai phòng khác nhau, trên tay hắn vẫn là viên ngọc màu xanh được An Ngọc để lại, nói cho hắn biết những chuyện xảy ra không phải là một giấc mơ.
“Tôi hỏi cậu lại một lần nữa?” Người thẩm vẫn gõ nhẹ bút bi xuống mặt bàn lấy lại sự chú ý của hắn. “Có đúng Xạ kích Lê Na là một trong những cô gái hóa quái vật không?”
Anh Quân gật đầu. “Đúng vậy, như tôi đã nói, chúng tôi bị dụ vào tròng. Nếu các vị kỹ hơn có thể tìm dưới đ·ống đ·ổ n·át sẽ thấy có xương người, họ chính là những Tiến hóa giả bị lừa trước đó.”
Người thẩm vấn vẫn không tin lắm. “Sao Lê Na lại phải hợp tác với các cô gái đó để bắt Tiến hóa giả?”
Anh Quân nhìn người thẩm vấn. “Sao tôi biết, lúc tôi b·ị b·ắn tới bọn họ bảo muốn dùng tôi làm nguồn lương thực dự trữ, sau đó tôi và họ đánh nhau, lát sau vì không thể trụ nổi nên họ đã hóa thành quái vật.”
Anh Quân không muốn khai quá kỹ mọi chuyện như vậy sẽ lộ ra những điều hắn muốn giấu. Ví dụ như sức mạnh thật sự của hắn và An Ngọc.
Người thẩm vấn không hài lòng lắm, hắn vẫn chưa biết được rõ nhóm các cô gái này là ai?
“Tôi hỏi câu cuối?” Hắn gõ bút lên mặt bàn có vẻ đã hết kiên nhẫn. “Vì sao cậu ép được họ biến thành quái vật. Tôi không tin với độ linh lực 2000 của cậu có thể làm được việc đó. Riêng Lê Na độ linh lực của cô ấy đã là cấp B 6800, cao gấp mấy lần cậu. Một người có linh lực kém như cậu sao đủ sức ép một kỵ sĩ thất thế. Đừng có nói dối!”
Anh Quân đáp nhạt thếch: “Tôi không biết.”
Hắn bực mình đứng lên, đẩy ghế phát ra âm thanh vang vọng trong căn phòng kín. “Được rồi tôi sẽ tìm người đến để phỏng vấn các cậu.”
Hắn đi ra ngoài, nói với người đang đứng chờ lệnh bên ngoài. “Mượn thiên phú ‘hiểu đúng’ hoặc ‘nói thật’ lại đây.”
Người nhận lệnh gật đầu, xoay người rời đi ngay. Thái thấy người đã đi liền quay lưng vội vã chạy ra ngoài tìm một góc vắng lấy thẻ thân phận ra, liên hệ với Soobin. “Bên này đã bắt đầu tiến hành thẩm vấn.”
Soobin vui vẻ. “Vậy là họ đã tỉnh?”
Thái gật đầu. “Nhưng cuộc thẩm vấn không được suôn sẻ, bây giờ đang cho người đi tìm thiên phú ‘hiểu đúng’ và ‘nói thật’ cậu nhanh chân tranh đi, ‘nói thật’ ở gần hơn cậu đấy.”
Soobin gật đầu. “Cảm ơn Thái, tôi nợ cậu lần này.”
“À.” Thái nhấp môi.
“Có chuyện gì vậy?”
“Đợt này bọn họ muốn người có linh lực, trên mười tuổi. Chúng ta!”
“Không!” Soobin cắt lời Thái. “Chúng ta là người có giá trị, bọn họ sẽ không mang chúng ta đi đâu.”
Thái cười nhạt, không tin lắm, nhưng vẫn nói: “Ờ, mong là vậy. Cậu đi đi.”
Dứt lời Soobin tắt kết nối, chạy tới tìm Bảo Nhi. “Chị em xin phép nghỉ nửa buổi sáng, em cảm thấy cơ thể không tốt.”
Bảo Nhi lo lắng. “Em ổn chứ? Bị gì? Có cần đến trạm y tế không?”
Trạm y tế Vùng giáp trung nằm gần đây, nhưng nếu bị bệnh có liên quan đến linh lực hay độ biến dị sẽ được chuyển tới trạm y tế Vùng trung tâm, nơi đó vừa hay đối diện phòng thẩm vấn.
Mặt Soobin tái đi nhanh chóng, tay ôm lấy bụng mình, khổ sở nói: “Đêm qua sau khi em trở về từ nơi gần với trận đánh, bụng cứ quặn lên từng cơn, người nóng bất thường. Em rất bất an, cảm giác này như thể độ biến dị đang có vấn đề vậy đó.”
“Thế sao, vậy em mau vào trạm y tế Vùng trung tâm đi, để công việc đây chị lo cho, dù sao chị cũng rảnh.”
Soobin vội cảm ơn Bảo Nhi nhanh chóng chạy đi, vừa tới gần trạm y tế, Soobin liền nghe thấy có người gọi tên mình, người đó chính là nhân viên phòng thẩm vấn.
“May quá gặp được em, anh khỏi phải ra Vùng giáp trung. Em mau tới phòng thẩm vấn, trưởng phòng có việc cần đến thiên phú của em.”
Soobin gật đầu, đi theo hắn, đôi mắt cậu ánh lên ý cười. Quả nhiên như cậu đoán, người chuyên sống trong Vùng trung tâm luôn xem mình là kẻ ưu việt hơn, bọn họ rất ái ngại khi phải đi sang vùng khác làm nhiệm vụ, dù đó là Vùng giáp trung. May mắn hai thiên phú tìm hiểu về sự thật lại nằm ngoài Vùng trung tâm, chính vì lẽ đó chỉ cần cậu xuất hiện trước mặt nhân viên Phòng phỏng vấn trước cậu sẽ được chọn.
Cửa Phòng thẩm vấn xuất hiện trước mặt, Soobin hít sâu một hơi, lẩm bẩm: “Chủ nhân tôi sẽ chứng minh thực lực của bản thân, xin hãy chờ tôi!”
0