“Anh Quân, ký chủ, anh sao rồi, tình hình thế nào? Đáp lời tôi đi. Tại sao tôi lại không thể gọi cho anh? Anh nghe không? KÝ CHỦ!”
Biết Tuốt hoang mang, rõ ràng vừa mới đây nó còn trông thấy không gian nơi ký chủ bị giam giữ tại sao bây giờ lại không thấy gì nữa. Biết Tuốt lo lắng liên tục sử dụng những âm thanh quen thuộc bản thân đã từng làm, hòng đánh thức ký chủ.
Lạch cạch...
Âm bàn phím được gõ điên cuồng, thông thường Anh Quân rất ghét loại âm thanh này, vậy mà hôm nay hắn im lặng chẳng hề la rầy nó.
“Không lẽ anh ta đã ngất xỉu? Này thì c·hết mất thôi!”
Biết Tuốt nhăm nhó, nó im lặng trong giây lát, lâu lâu lại khởi động vài âm thanh kỳ lạ.
Tinh tinh.
Không có tiếng đáp lại lời kêu gọi của nó.
Nó khởi động bài hát yêu thích, cùng đoạn ráp hỗn loạn, nhưng vẫn không thể nào nhận được hồi đáp từ Anh Quân.
“Ôi trời, thằng cha này yếu thế không biết, ngỏm đủ lâu!” Nó bắt đầu bực bội, gào thét loạn lên trong đầu Anh Quân, nhưng mọi thứ như chìm vào màn đêm vô tận.
Từ cảm giác bực bội khó chịu, nó bắt đầu chuyển qua lo lắng. “Này Quy tắc thế giới mày nghe tao nói chứ, nếu nghe làm ơn giúp tao điều tra xem có chuyện gì đang xảy ra vậy?”
Nhưng chẳng ai trả lời nó. Biết Tuốt buồn thiu co mình một góc, lầm bà lầm bầm. Giờ nó chẳng thể làm gì ngoài việc chờ đợi.
Thời gian từng chút một trôi qua, nơi này tối tăm lặng yên, Biết Tuốt có cảm giác như bản thân mình đang bị nuốt chửng từng chút một bởi bóng tối. Nó bắt đầu sợ hãi, sợ cảm giác không được nhìn thấy bầu trời, cỏ cây những thứ biến dị.
“Mày không muốn được nhìn thấy bằng đôi mắt mình sao?”
Anh Quân từng nói vậy với nó. Biết Tuốt rất ao ước muốn có một bản thể riêng, muốn có tay để sờ và nắm, muốn được sát cánh bên Anh Quân và những người bạn để chiến đấu, nhưng nó lại là một hệ thống, một phương trình được lập ra từ người khác, làm sao nó có thể có được cơ thể chứ.
Biết Tuốt thở dài, tự dưng nó hơi oán trách A Ma, giá như ngài ấy đừng cho nó trí khôn vượt bậc và cảm xúc đa dạng như thế này thì tốt biết mấy.
Xoèn xoẹt.
Một loạt màu sắc hỗn loạn xuất hiện trong không gian tối tăm. Biết Tuốt hớn hở: “Này là hoạt động lại rồi sao?”
Nhưng ngay sau đó nó giật mình, vì không gian đen tối bắt đầu vặn vẹo, ánh sáng đa màu xuất hiện khắp nơi chồng chéo lên nhau tạo nên tầm nhìn mờ ảo không rõ.
“Chuyện gì thế này?” Nó bắt đầu thấy lo lắng.
“Anh Quân!” Có tiếng hét vang lên, đây là giọng của Minh Anh, nhưng giọng của cô thật tệ, rè rè hệt như đài vừa bắt tới tần số nhưng chưa chuẩn xác.
“Nó là thứ gì vậy?”
Hàng loạt âm thanh hỗn tạp vang lên trong không gian của nó. Biết Tuốt cảm thấy đau đầu, mặt nó nhăn tít, các dữ liệu trong cơ thể như tóc rối bện xoắn vào nhau thành một nùi, khiến nó không thể suy nghĩ thấu đáo nhằm phân tích tình hình.
“Đau đau!” Nó liên tục than lên.
Uỳnh!
Một tiếng động lớn nổ tung trong đầu nó, trước mắt Biết Tuốt xuất hiện một cô gái, cô có mái tóc và đôi mắt xanh ngọc, xinh đẹp, thân hình nóng bỏng. Cô mỉm cười với nó.
Một vài hình ảnh kỳ lạ nhoáng qua trong đầu Biết Tuốt. Căn phòng trắng tinh ngoài chiếc giường trắng đơn độc nơi đó chẳng có thứ gì. Mặt tường bóng loáng soi hình bóng của một cô gái, tóc cô dài, ngồi yên lặng như một bức tượng.
Biết Tuốt chuyển hóa về dạng người, tóc và mắt nó có màu y chang cô gái đó, một nỗi bi thương kỳ lại xuất hiện trong bộ xử lý cảm xúc của nó, nó thấy thương cô gái ngồi yên kia. Bàn tay Biết Tuốt trong vô thức vươn lên muốn chạm vào cô gái đó.
“Cô gái này... cô là ai... sao cô lại buồn đến vậy?” Nó lẩm bẩm.
Xẹt.
Một dòng điện chạy qua đầu nó khiến Biết Tuốt đứng sững lại, mọi suy nghĩ trong nó đều bị đóng băng.
“Mừng quá đã tìm thấy mày Biết Tuốt, trở về một chút tao có chuyện cần hỏi.”
Một giọng nam trầm lạnh lẽo vang lên.
Môi Biết Tuốt hoạt động mở ra khép vào. ‘cha’.
Hình ảnh của nó dần nhòe đi rồi biến mất.
{Hờ!} Một tiếng thở dài vang lên trong không gian tối tăm, nghe như thể có ai đó vừa trút được gánh nặng.
Biết Tuốt mở mắt ra, trước mặt nó là một người đàn ông trẻ tuổi lạ mặt. “Anh là ai?”
Người đó cười, đẩy nhẹ mắt kính. “Con gái ta là cha con A Ma.”
Mắt Biết Tuốt mở to đầy kinh ngạc.
Người đàn ông thở dài, năm ngón tay thay nhau gõ lên mặt bàn liên tục. “Ta đã mất liên lạc với con kể từ lúc quay ngược về quá khứ, may mắn lần này đã tìm được. Nhanh nói ta nghe về Lâm Anh Quân, hắn lớn lên trông như thế nào? Sức mạnh phát triển tới đâu rồi?”
...
Anh Quân cùng nhóm của mình cứ vậy tiến bước trong bóng tối, nơi này không có một chút ánh sáng nào, đến người đi bên cạnh cũng không thể nhìn rõ mặt mũi của nhau. Thứ duy nhất giúp tất cả nhận ra sự tồn tại của đối phương là bước chân, nhịp thở và những lần cất tiếng hỏi han.
“Con đường này đến bao giờ mới chấm dứt đây?” Minh Anh than thở.
Song Liên sợ sệt. “Nó cứ như thể vô tận vậy đó!”
Anh Quân im lặng cảm nhận những thứ đang tồn tại trong không khí, đó là mùi hương của thảo dược, hắn khó gọi tên nó ngay lúc này vì dường như có rất nhiều mùi hương hòa trộn vào nhau, nhưng hắn vẫn có thể mơ hồ đoán được, bản thân chắc chắn biết về loại thảo dược này, nó rất quen thuộc.
“Mùi nồng hơn và hỗn loạn hơn.” Hắn nói bâng quơ.
Mọi người đều hướng ánh mắt về phía hắn, do quá tối nên chẳng ai có thể nhìn rõ biểu cảm của Anh Quân, cũng như những người còn lại.
“Có vẻ chúng ta sắp đi ra khỏi đây rồi, mùi thảo dược càng lúc càng nồng cho thấy sắp tới một khu vườn hoặc một cánh rừng.” Hắn nói với họ dự đoán của mình, một tay Anh Quân đưa lên vuốt nhẹ đầu mũi, từ khi bước chân vào đây cơ thể hắn dường như thay đổi nó mẫn cảm hơn với mùi thảo mộc.
Trước kia không có hiện tượng này xảy ra, hắn hơi nghi ngờ, lúc đó bản thân đã quá phụ thuộc vào Biết Tuốt khiến cho kinh nghiệm nghề nghiệp cùng thiên phú không thể phát triển.
Nói tới Biết Tuốt hắn liền nhớ tới dự định của chính mình, lên tiếng gọi: “Lão Giang.”
“Tôi đây có gì không?”
Lão trả lời ngay lại rất gần, cho thấy lão đang đi bên cạnh hắn.
“Tôi có việc muốn hỏi lão.”
“Hỏi đi.”
“Lão từng làm việc hay học về chuyên ngành máy tính phải không?”
“Đúng vậy, tôi học về lập trình viên.”
Mắt Anh Quân sáng lên. “Vậy thì hay quá, tôi muốn nhờ lão một việc.”
“Đừng khó quá nhé, trình độ của tôi không cao đâu, vì sau khi tốt nghiệp tôi làm thiết kế game.”
“Tôi muốn hỏi, lão biết về hệ thống chứ? Giống như loại hệ thống trợ giúp trong các tiểu thuyết, thường xuất hiện trong đầu nhân vật chính ấy.”
“À mấy thứ giả tưởng đó tôi biết. Đừng nói là cậu muốn đặt hàng một con nhé, tôi không làm được đâu.” Lão cười khà, “mấy cái đó chỉ có tác giả mới đẻ ra được, dân lập trình viên còn thua xa.”
Anh Quân cố gắng tìm từ để diễn đạt mong đối phương có thể hiểu. “Không tôi chỉ muốn anh khôi phục giúp một thứ tương tự như vậy.”
Lão Giang hơi khó hiểu, nhưng vẫn thành thật đáp: “Thông thường muốn tôi phá giả một thứ gì đó cậu phải có bản gốc trước, mặc kệ nó hư hỏng hay còn sống, phải có một bản mẫu tôi mới kiểm tra được, còn nói miệng không thể.”
Anh Quân im lặng, hắn không có bản thể của Biết Tuốt.
“Ánh sáng xuất hiện rồi!”
Có tiếng hô lớn vang lên ở phía trước thu hút sự chú ý của họ. Anh Quân bèn gác chuyện Biết Tuốt lại: “Chuyện này để sau tôi sẽ giải thích rõ với lão hơn.”
“Ok miễn lúc đó tôi còn sống là được.” Lão thở dài. “Ra ngoài rồi, đã đến lúc chơi trò trốn tìm.”
Ánh sáng đang dần tiến về phía họ, nó mang màu trắng tự nhiên, những kẻ phía trước đang tăng tốc. Sau một chặng hành trình dài Anh Quân phát hiện ra trạng thái của bọn họ dần bình tĩnh hơn.
Hắn âm thầm khai mở ‘đôi mắt dược sư’ để nhìn lần cuối tình hình đối thủ. Nguồn linh lực thuần khiết đã hoàn toàn bị loại bỏ khỏi cơ thể, giờ đây bên trong đó là linh lực không thuần khiến.
Hắn tập trung quan sát kĩ hơn nhằm đoán định ra được độ quái vật hóa hoàn toàn của Chủng phàm ăn.
Nồng độ linh lực có nhạt và đậm, hay nói đúng hơn là loãng và đặc. Một số loãng như sương di động loạn trong cơ thể, một số lại đặc quánh như hồ di chuyển chậm chạp, lác đác có vài đối tượng nồng độ đặc quánh đứng yên như một bức tường đen.
Hắn thu thiên phú chú ý hình dạng bên ngoài. Những đối tượng có độ linh lực loãng hơn sẽ có vẻ ngoài biến dị đơn giản hơn, lực lượng tỏa ra cũng không áp bách khủng bố như những kẻ còn lại.
Vậy chứng tỏ độ quái vật hóa hoàn toàn của những kẻ loãng sẽ rơi vào dưới 50% kẻ đặc hơn một chút trên 50% còn kẻ cứng cáp như tường sắt không lay chuyển phải trên 90%.
“Nghe này khi ra ngoài né xa hai kẻ kia ra.” Anh Quân chỉ vào hai người đi ở giữa, nhờ biến dị bọn họ cao hơn so với những kẻ còn lại một cái đầu.
Một kẻ biến dị rất quái, đỉnh đầu hắn không còn tóc thay vào đó là những xúc tua bạch tuộc, trên từng xúc tua còn rỉ ra chất đen, hai tay hắn cũng không còn là tay người mà là xúc tua. Kẻ này chắc chắn trước đó đã ăn rất nhiều hải sản, chủ yếu là bạch tuộc.
Tiếp theo là kẻ biến dị hai tay là càng tôm màu xanh dài như muốn chạm đất, trên lưng có vảy cứng, hai bên hông là những chân tôm nhỏ, trên đầu hai râu tôm dựng đứng như hai cột anten đang thu sóng, dáng đi của hắn không bình thường, những bước chân đã chuyển thành nhảy tót lên, hệt như tôm bắn.
“Tại sao?” An Khê hỏi.
“Tôi có cảm giác bọn họ đã đánh mất dần lý tính của con người, sắp thành quái vật hoàn toàn.”
Quách Kỳ, Phan Yến, lẫn An Khê đều nhìn Anh Quân, lúc trước họ đã quá xem thường người này rồi.
Quách Kỳ hơi nhíu mày sau một hồi quan sát. Phan Yến kéo nhẹ tay áo hắn, hỏi: “Thế nào?”
“Tôi đã dùng thiên phú kiểm tra, linh lực của người này rất hỗn loạn.”
0