0
Sương trắng như bông bao phủ khắp nơi không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì, chỉ duy nhất nơi họ đặt chân, đó là một vùng đất trống, chỉ toàn đất và đất, không có thực vật lẫn động vật, nhìn lên cao chẳng có mặt trời, gió thổi qua lạnh buốt lạ thường.
“Chuyện này là sao?” Anh Quân hoang mang. “Rõ ràng lúc ở trong đường hầm khi lối đi mở ra tôi ngửi được mùi hương thảo mộc kia mà, còn rất nhiều loại nữa!”
Lão Giang nhíu mày vươn tay nắm lấy vai hắn. “Đây không phải là lúc để giải quyết vấn đề đó, chúng ta không có nơi ẩn nấp.”
Hắn nhớ tới kế hoạch của họ vội vã quay đầu nhìn quanh, không một thứ gì có thể che chắn cho bọn họ lúc này, nơi này trống không, tất cả đều hiện diện trước mắt nhau.
Trước mặt bọn họ là những Chủng phàm ăn mới biến dị đang đi loanh quanh, vùng đất này nói nhỏ không nhỏ nói lớn không lớn, nó vừa đủ chứa 130 người nhưng không đủ khoảng trống để bọn họ có thể trồng cây, hay làm bất cứ việc gì khác.
“Chúng ta phải trồng cái gì ở đây vậy?”
“Trưởng phòng thẩm vấn bảo chúng ta tới đây để chăm sóc cho cái cây Thượng ngàn thượng ngọ gì đó mà.”
Tiếng than vãn vang lên khắp nơi, lát sau còn có tiếng chửi đổng.
“Thằng chó đó chơi bẩn, lừa phỉnh chúng ta vào đây để hủy diệt cả lũ!”
Ý kiến ngớ ngẩn ấy vậy mà được rất nhiều người đồng tình.
"Nhưng chúng ta đã đắc tội gì để phải bị tống tới nơi này chứ?"
"Ai mà biết được, có lẽ thấy chướng mắt chăng?"
"Chướng mắt tới hơn 100 người, hơi bị nhiều đấy!"
Không khí vốn đang bình thường bỗng sục sôi bởi những suy luận khá có lý ấy.
Anh Quân cảm nhận được linh lực xao động trong người bọn họ, hắn không thích điều này, linh lực càng xao động càng dễ đưa Chủng phàm ăn tới con đường nóng nảy mất kiểm soát cuối cùng là chuyển về hình dạng quái vật hóa hoàn toàn, mất hết tri thức, lúc đó chẳng còn thứ gì có thể kiềm chế bọn họ được nữa.
“Có ai được phát hạt giống không?” Có người lên tiếng hỏi. “Không có cây chắc cũng phải đưa cho chúng ta hạt giống hay gợi ý gì đó chứ nhỉ.”
Bọn họ bắt đầu kiểm tra khắp thân thể mình.
“Khà Khà, đuôi tao có rất nhiều vảy nhưng chẳng có hạt giống nào ẩn bên trong cả.”
Một cô gái dịu dàng vuốt ve đôi tay đã chuyển thành bộ cánh lông vũ nói: “Cánh của tôi cũng mượt mà, nhưng không có hạt giống nào ẩn bên trong.”
“Không thể trồng cây?” Anh Quân nói nhỏ. “Đất nơi này không đủ.” Nếu trồng cây thì diện tích đặt chân sẽ bị thu hẹp, trừ khi họ giải quyết được vùng mây trắng và mở rộng thêm đất.
“Mẹ nó giờ làm gì đây!”
Một vài Chủng phàm ăn bắt đầu đi xung quanh, bức xúc vung loạn tay chân.
Anh Quân bước lại gần Quách Kỳ, yêu cầu hắn: “Tôi hy vọng cậu không quên ước định của chúng ta.”
Quách Kỳ cúi gằm mặt, lạnh nhạt đáp lại. “Tôi không đảm bảo được, nếu nguy hiểm tới tính mạng của mình tôi sẽ không lo cho nhóm anh.”
“Trong mây này có gì nhỉ?”
Phía trước nhóm người bắt đầu tò mò đến khoảng không đầy mây.
“Á!!!”
Tiếng hét thảm vang lên. Anh Quân đang không biết phải nói gì với Quách Kỳ nghe tiếng kêu cũng phải bỏ lại sự khó chịu nhìn qua.
Một kẻ đang cố gắng kéo tay mình ra khỏi đám mây, nhưng sức hắn chẳng thể làm được, toàn bộ cơ thể đang dần bị tha vào bên trong.
“Cứu với, bên trong có thứ gì đó. Cứu với!!!” Hắn gân cổ gào lên môi trắng bệnh vì sợ hãi.
Phật.
“Á!”
Tiếng cắn nghe như đến từ một đôi hàm sắc bén, cùng tiếng thét như bị cắt da xẻo thịt của kẻ đó khiến toàn bộ những người đang đứng gần hắn vội lùi lại sợ vạ lây.
Rồn rột.
Tiếng nhai phát ra từ trong đám mây rất rõ ràng, máu nhuốm đỏ một cụm mây nhỏ, cánh tay kẻ xấu số biến mất, theo sau là đỉnh đầu. Khi đầu hắn chìm hoàn toàn trong mây tiếng cầu cứu chấm dứt, sức lực trên đôi chân tiến hóa dạng chân gà chọi cứng cáp thô to với những móng vuốt nhọn mềm xuống, phần người còn lại của hắn bị lôi tọt vào bên trong một cách nhẹ nhàng. Hắn biến mất hoàn toàn, chỉ để lại một bãi máu loang lổ trên mặt đất.
Mọi người co cụm lại cùng nhau cố gắng cách xa vùng đám mây nhất có thể.
“Mây ăn thịt người!”
Không biết là ai gọi ra cái tên đó nhưng từ bây giờ đó chính là tên của đám mây này.
Minh Anh thở hắt một hơi. “Tôi có ý định sẽ chạy vào đám mây để lẩn trốn, nhưng xem ra...”
“Tụ lại cùng nhau đi, đứng gần lối ra vào nhất.” Anh Quân quay đầu nhìn lại, hắn sửng sốt, phía sau cũng là một vùng mây dày đặc chẳng thấy lối vào ở đâu.
Ong ong.
Có tiếng động lạ vọng xuống từ trên cao, nơi đó có vô số con mắt đang bay, chúng lượn một vòng trên đỉnh đầu bọn họ rồi trốn vào trong mây, mất hút.
Anh Quân âm thầm sử dụng thiên phú, “đôi mắt dược sư” đuổi theo vị trí của chúng với mong muốn có thể nhìn ra bất thường. Cảnh tượng nhìn được thông qua thiên phú khiến hắn giật mình. Một màu đen bao phủ khắp mọi nơi, từ con người cho tới đám mây, trừ bọn họ.
Lần này hắn tiện thể nhìn qua An Khê, linh lực không thuần khiến trong người hắn dày đặc chiếm tỉ lệ rất cao. “An Khê.”
An Khê nhướng mày. “Có chuyện gì?”
“Anh có cần giúp đỡ không?”
Hiện tại hoàn cảnh của nhóm hắn đang rất éo le, hắn cần lôi kéo càng nhiều người về phe mình càng tốt.
An Khê híp mắt nhìn hắn, tỏ ra vô cùng nguy hiểm.
Anh Quân cười cười. “Tôi có thể nhìn ra độ biến dị của anh, anh đã thấy tôi giúp đỡ hai người bọn họ, thì đối với trường hợp của anh, nếu muốn tôi vẫn có thể giúp.”
Hắn không ngờ mình lại nêu ra ý định này ngay trong hoàn cảnh trớ trêu như này. Ban đầu ý định của bọn họ là lôi kéo An Khê về đầu quân dưới trướng Minh Anh, vậy mà...
An Khê thẳng thắn: “Tôi nói trước, chỉ mình tôi vẫn không đủ sức chống lại cả đám phía trước đâu.”
Anh Quân biết một mình An Khê hay có thêm hai người lạ mặt kia cũng chưa chắc đã giúp họ bình an sống sót cho tới khi thoát khỏi nơi này, nhưng càng đông thì cơ hội sống sẽ càng cao hơn.
“Chắc anh đã nghe tôi nói về việc bản thân tôi biết cách tăng linh lực và sự thuần thục thiên phú rồi chứ?”
An Khê gật đầu. “Nhưng tôi chưa thấy.”
Anh Quân sửng sốt, hắn không ngờ An Khê lại nói ra những lời này. Anh Quân hắc giọng, dù rất muốn thể hiện nhưng đây không phải là lúc, quan trọng hơn hắn biết nhưng chưa tìm ra được nguyên lý hoạt động của nó nên không thể nói, giờ cần nhất là thần thần bí bí.
“Tôi không nói đùa, tôi có thể giúp đỡ anh đạt được hai điều đó.”
An Khê chậm chạp không trả lời. Anh Quân cảm thấy khó thuyết phục được người này, hắn quay mặt đi.
“Nếu cậu đề nghị vào lúc khác tôi sẽ không chần chừ gật đầu ngay, nhưng lúc này tôi không thể đảm bảo bất cứ điều gì.” An Khê nhàn nhạt đáp. “Nếu chỉ một vài người t·ấn c·ông tôi sẽ ra sức bảo vệ nhóm cậu trong khả năng của mình, nhưng nếu bọn họ t·ấn c·ông hội đồng, hoặc từng nhóm đông người một lúc tôi chắc chắn sẽ không giúp.”
Anh Quân mỉm cười, hắn rất muốn nhận được sự bảo hộ tuyệt đối, nhưng điều này là không thể, đây cũng xem như là nhượng bộ mà An Khê dành cho nhóm bọn họ. Hắn hít vào một hơi. “Tôi hiểu, vậy chấp nhận thỏa thuận này.”
An Khê nói thêm. “Ngoài ra nếu như không bảo vệ nhóm các cậu, tôi cũng sẽ không chủ động t·ấn c·ông vào nhóm các cậu để c·ướp thiên phú. Yên tâm tôi nói được làm được.”
“Tôi và Phan Yến cũng sẽ làm như thế.”
Anh Quân nhìn qua hai người lạ mặt. “Nếu vậy giới thiệu chút đi, biết tên nhau để còn nhớ nhau về sau.”
“Quách kỳ, còn đây là Phan Yến, chúng tôi đến từ thành phố S.”
Những thành viên đến từ căn cứ Hy vọng đều tỏ ra ngạc nhiên, từ thành phố S đến đây nếu là thời bình dùng xe khách tuyến đường bộ cần hơn một ngày, đi máy bay cần vài tiếng, tàu hỏa cũng hơn một ngày.
“Hai người là tới đây trước khi mọi chuyện xảy ra?” Minh Anh dò hỏi.
Quách Kỳ im lặng, Phan Yên thay hắn trả lời. “Tới trước khi Tiến hóa xảy ra.”
Anh Quân không hỏi thêm vào việc, lấy dao; chính là con dao ka-bar được Quách Kỳ cho mượn, điều thiên phú ‘đường đao tinh chuẩn’ nhẹ nhàng phẫu thuật cắt bỏ tế bào bệnh độc cho An Khê.
“Được rồi đó anh thấy thế nào?”
An Khê im lặng cảm nhận những chuyển biến của cơ thể, mọi thứ đã tốt hơn. Hắn gỡ rọ chó trên miệng mình ra, để lộ khuôn mặt. “Tôi ổn rồi.”
“Mùi máu thật thơm!” Có tiếng nói trầm khàn vang lên giữa đám người. “Tao mới ngốn một bụng mực xào chua ngọt xong, giờ bỗng thấy đói.”
“Này mày làm trò chó gì đó mau thu mấy cọng bún của mày lại?”
Tiếng hét lớn gây sự chú ý cho nhóm Anh Quân, hiện tại bọn họ vẫn giữ một khoảng cách khá xa với nhóm biến dị thành Chủng phàm ăn, nhóm kia bây giờ cũng không để tâm đến họ. Ai trong nhóm Anh Quân cũng âm thầm cầu cho bọn người dị hợp hãy quên vụ c·ướp thiên phú đi.
Ở giữa nhóm người tên đầu bạch tuộc đang vươn những xúc tua trên đầu mình ra xung quanh, trên mỗi xúc tua của hắn đều gắn vô vàn con mắt, chúng chuyển động liên hồi như thể đang rà quét tìm mục tiêu.
Lạch cạch lạch cạch.
“Tao cũng có cảm giác đói khát lạ thường.”
Tên biến dị tôm càng xanh đưa cao hai càng của hắn bóp mạnh phát ra tiếng kêu gai người.
Vút.
Xúc tua bạch tuộc lao tới tóm lấy một người đàn ông gần đó, những con mắt chuyển qua dạng miệng, bên trong có vô số răng nhỏ li ti trắng hếu, chúng cắn chặt lên thân thể kẻ xấu số.
Đó là một kẻ biến dị lai trâu, lớp da được cường hóa cứng cáp, chân tay to lớn sức lực thượng thừa, nhưng khi bị xúc tua bạch tuộc tóm được hắn như cá mắc cạn cố giãy c·hết không thể làm được gì.
Xèo xèo.
“Đó là đồng đội của mày kia mà thằng Bảy!”
Không biết là ai can đảm ngăn cản quái vật dùng bữa, nhưng kẻ đó liều vô ích, bạch tuộc chẳng thèm quan tâm, cứ thế tiếp tục quá trình thưởng thức mỹ vị của mình.
Da thịt người đàn ông liên tục bị ăn mòn, thứ hợp chất màu đen chảy ra từ xúc tua bạch tuộc dần bao phủ khắp nơi trên da thịt hắn, xộc vào cả mắt mũi miệng khiến hắn không thể nào kêu than.
Người hắn giật lên vài cái rồi mềm xuống, tua bạch tuộc trên đỉnh đầu tên Bảy co lại quấn chặt kín con mồi, ngấu sạch cả xương lẫn da tóc của đối phương chỉ trong chốc lát.
Không khí lạnh lẽo đầy c·hết chóc bao trùm trên đầu tất cả những ai đang có mặt ở đây, trạng thái tinh thần họ kéo căng như dây đàn. Lúc này đây chỉ cần một cơn gió nhỏ vô tình tạt qua cũng đủ để kéo đứt bất kỳ ai.