Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 102: Vậy thì đã sao

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 102: Vậy thì đã sao



“Những gì ông vừa nói… vậy thì sao chứ?” Tạ Lãm dường như thật sự không hiểu.

Tạ Lãm nhớ lại mấy câu mà Lý Tự Tu từng viết lên vạt áo trong ngày sinh nhật của Phùng Gia Ấu: “ (đọc tại Qidian-VP.com)

Hắn vận khinh công, phóng người khỏi ngựa, lướt nhanh về phía trước. Đến khi thấy người đang giao đấu với Tạ Lãm chính là Tề Phong mới ghìm bước, đứng lại ở khoảng cách xa.

Lời này khiến Tề Phong không thể không tin. Ánh mắt ông ta thoáng dao động, lẩm bẩm:

Tề Phong quả thực không tra ra được điều gì, nên mới phải hỏi thẳng.

Vậy thì sao chứ?

“Hiểu chuyện đấy.”

*

Tạ Lãm bước tới ngồi bên cạnh, cùng ông dõi nhìn về hướng ấy.

“Ta hiểu mà, so với tên vô dụng Tề Chiêm Văn, phu quân ta quả thực giống ngài hơn. Tiếc là ngài không có phúc phần đó…”

Nhưng Tạ Lãm vì căn bệnh tim của nàng mà lo lắng, ngày nào cũng giục nàng đi ngủ sớm, nhắc nhở nàng đừng suy nghĩ nhiều.

Chú thích

Thẩm Thời Hành khó tin:

“Tạ Thiên hộ bị thương, liệu có thắng được Tề Phong không?” Tùy Anh hỏi.

“Ân nhân cứu mạng của Tùy tiểu thư?”

Hắn nhớ ra, hiện tại Phùng Gia Ấu không ở kinh thành mà đang ở Đô Ti Nam Vân. Thế là xoay người, nhìn thẳng về phía Nam.

“Không rõ nữa.” Lạc Thanh Lưu bối rối, “Tề Phong có vẻ không bình thường, như đang phát cuống vậy.”

Dù là anh hùng, dù quyền cao chức trọng, dù danh lưu sử sách.

Phùng Gia Ấu ngừng nói, không còn đâm vào nỗi đau của Tề Phong nữa. Nàng nhận ra, Tề Phong vẫn còn chút nương tay với Tạ Lãm.

Để bôi một vệt đen vào cuốn sử đời ông ta.

“Sao cơ?”

“Ai dà! Đại ca đại tẩu sao còn chưa trở lại? Không lẽ đã xảy ra chuyện gì?”


“Ta biết nặng nhẹ mà.”

Vậy mà ông ta lại cố chấp muốn g·i·ế·t Phùng Gia Ấu.

“Câm miệng cho ta!”

Nhị thúc quay đầu, dùng con mắt còn lại của mình nhìn hắn, mỉm cười hỏi:

Phùng Gia Ấu khẽ lắc đầu, áp gò má lạnh lên cái trán còn vương máu của Tạ Lãm:

“Ban nãy Tạ Thiên hộ cố ý bảo chúng ta đi trước, có lẽ vì muốn nói chuyện riêng với Tề Phong. Không chừng giữa họ có hận thù sâu đậm không đội trời chung, ta nghĩ tốt nhất là đừng xen vào, để họ tự giải quyết.”

“Tiểu Gia, muội nghĩ ta sẽ nói ra sao?”

“Phải rồi, vậy mà ngài gọi đó là đôi bên đều có tình sao? May là Lục phu nhân không nói với ngài, nếu không, Tạ Lâm Khê đã bị ngài g·i·ế·t từ lâu rồi.”

Phùng Gia Ấu: “…”

“Đi thôi.” Phùng Gia Ấu cùng Tạ Lãm đi trước.

Từ khi quen biết tới nay, nàng chưa bao giờ thấy hắn bị bệnh, cũng chưa từng cảm thấy lo lắng đến vậy.

“Đúng rồi, vị huynh đài này.” Nhàn rỗi không có việc gì, Thẩm Thời Hành chắp tay chào Lạc Thanh Lưu, “Chúng ta đã cùng hoạn nạn, vậy mà ta vẫn chưa biết huynh đài là nhân vật phương nào?”

Thẩm Thời Hành nghĩ Tùy Anh đã biết mọi chuyện nên không nói gì thêm.

“Vậy ông ta c·h·ế·t vì nàng nói nhiều à?”


Nhìn phản ứng của người Nam Cương khi ông ta bỏ mặt nạ ở thành hoang, quả đúng như vậy.

“Ta không sao.” Tạ Lãm đáp lại, “Chỉ là nghe nàng nói ‘tự phụ’, ta lại thấy như đang bị mắng, còn ai tự phụ hơn đâu.”


Nghe giọng hắn vẫn rõ ràng, Phùng Gia Ấu mỉm cười:

“Con trai trưởng của nàng ấy vẫn còn sống, chuyện quan trọng như vậy, tại sao nàng ấy lại không nói với ta?”

Phùng Gia Ấu vừa định mở lời thì Lạc Thanh Lưu đã hỏi ngay:

Dám một thân một mình đến Nam Cương, dám giữa lúc sau lưng còn truy binh vẫn ngạo nghễ nhận con.

“Để ta.”

Phùng Gia Ấu nhướng mày:

Tạ Lãm bỗng lên tiếng:

Đao chém vào thân thể Tề Phong.

Suy cho cùng, chiến tích lẫy lừng nhất đời Tề Phong, chính là trận đại phá Nam Cương năm xưa, khiến tiên vương Nam Cương tức đến c·h·ế·t.

Phùng Gia Ấu chú ý cảm nhận từng hơi thở phả lên da mình, thấy hô hấp vẫn đều đặn mới phần nào an tâm.

Vừa đi vừa nghĩ cách làm sao chặn miệng Thẩm Thời Hành, chợt nghe tiếng binh khí giao nhau ở phía xa, tim hắn giật thót:

Nàng sợ khi Lạc Thanh Lưu tự giới thiệu, sẽ buộc phải nhắc đến hai chữ “hoạn quan”, khiến hắn khó xử. (đọc tại Qidian-VP.com)

Nàng thúc ngựa tiến đến bên Tạ Lãm, nhảy xuống đỡ lấy hắn dậy.

“Phu quân trong lòng ta đã là mái nhà rồi. Ta chỉ sợ mình với tay không tới thôi, làm sao mà thất vọng cho được?”

Ông ta cũng kịp tung một chưởng đánh trúng vai trái bị trọng thương của Tạ Lãm, làm hắn lảo đảo, lùi liền mấy bước rồi khụy xuống, một gối quỳ trên đất, đầu đao chống vào đất, gắng gượng mấy lần nhưng không thể đứng dậy nổi.

Tất cả đều vì trong lòng ông ta không thực sự xem Nam Cương là mối đe dọa.

Phùng Gia Ấu suy đoán, với sự tàn nhẫn của Tề Phong, không đời nào ông ta nương tay chỉ vì đối phương là con của người phụ nữ mình yêu. Ông ta đối xử tử tế với Tạ Lãm chỉ vì tưởng đó là con trai mình. Nếu biết Tạ Lâm Khê vẫn còn sống, ông ta sẽ diệt cỏ tận gốc.

“Sao thế, bây giờ thấy gắn bó với kinh thành rồi à?”

Lạc Thanh Lưu chậm chạp đi phía trước, lòng thấp thỏm vô cùng. Lần này xem như qua được, nhưng với thói ưa đấu khẩu giữa Thẩm Thời Hành và Tùy Anh, chẳng biết ngày nào sẽ bị lộ.

Thẩm Thời Hành nhíu mày:

“Rõ ràng là tự tay trả thù, nhưng tại sao trong lòng lại chẳng thấy thoải mái? Cũng không phải vì… chuyện của mẹ ta.”

“Sao Tạ Thiên hộ lại đánh nhau với Tề Phong?” Tùy Anh chau mày, nhìn dáng vẻ hai người kia chẳng phải đang luận võ, mà rõ ràng là lấy mạng nhau.

Hai mươi năm đã trôi qua, kẻ chủ mưu và lâu la thực hiện đều đã c·h·ế·t. Vì nhiều nguyên do, vụ huyết án ở dịch quán Kinh Bắc sẽ vẫn luôn bị kết luận là do bọn cướp gây ra. Chỉ g·i·ế·t Tề Phong thôi thì quá dễ dàng cho ông ta, nghĩ lại đã thấy phẫn uất.

Còn lời lẽ đâm thẳng vào tim gan ông ta. (đọc tại Qidian-VP.com)

Nói xong hồi lâu, Phùng Gia Ấu vẫn không nghe Tạ Lãm có động tĩnh gì.

Tùy Anh vội chen lời:

Đi một nước cờ mạo hiểm, đổ tội g·i·ế·t Tề Phong lên quân Nam Cương.

Nhưng lần này bị thương lại khiến sát ý của ông ta bộc phát. Tất cả cơn giận dữ trút hết lên Tạ Lãm!

Những chuyện không nên tò mò, hắn sẽ không phí tâm suy nghĩ.

Bị hắn khơi lên sự lo lắng, Tùy Anh cũng sốt sắng đi theo.

Tạ Lãm quay đầu ngựa, trước khi rời đi, ngoảnh lại nhìn Tề Phong:

“Vậy chúng ta làm gì? Có nên xông lên giúp không?”

“Ngài luôn miệng gọi Lục Ngự sử là ‘tên vô dụng’, nhưng hãy nhìn hai con trai của ông ấy mà xem. Một người là tài tử Đất Thục, nổi danh từ thuở thiếu niên, tài năng đủ để đoạt trạng nguyên. Người kia là thiên tài võ học, xuất sắc thế nào thì không cần ta phải nói thêm, ngay cả Đại đô đốc cũng si mê đến mức muốn nhận chàng làm con trai…”

Trời tối đen, đi tới sạn đạo, Phùng Gia Ấu mới trông thấy Lạc Thanh Lưu và mọi người đứng chờ ở đó.

Tề Phong đang trong cơn hỗn loạn, chỉ sơ sẩy một chút đã bị hắn làm bị thương.

“Rốt cuộc con đã hiểu được một câu.”

“Ta sợ huynh bóng gió viết vào sách.”

Phùng Gia Ấu cầm lấy dây cương từ tay Tạ Lãm:

Đòn đánh của ông ta vừa tàn nhẫn, vừa tràn đầy bi phẫn. Tại sao Tạ Lãm lại không phải là con trai ông ta?

Với thiên phú võ học, sự can đảm và khí phách như Tạ Lãm, đáng lẽ phải là con trai ông ta mới đúng!

Phùng Gia Ấu chỉ tay vào hắn:

Cả hai cùng lúc giáng xuống, hiệu quả thật đáng kinh ngạc. Đến khi Tề Phong bình tĩnh lại, thì đã gần như không chống đỡ nổi nữa. Một nhát đao dài xuyên thẳng bụng!

Cho đến khi nhìn thấy Nhị thúc “mắt mù thọt chân” đang ngồi uống rượu một mình trên tường thành, hắn mới thở phào nhẹ nhõm, biết rằng mình chỉ đang mơ.

Tạ Lãm nghe vậy thì vui sướng, ôm chặt eo nàng hơn, vùi mặt sâu hơn, khẽ thì thầm:

Đến bây giờ Tạ Lãm mới hiểu, ánh mắt ấy đang trông về kinh thành, cố hương của ông.

Nhóm Lạc Thanh Lưu đã ra khỏi con đường núi hẹp, đứng chờ Phùng Gia Ấu và Tạ Lãm.

Dưới ánh nắng gay gắt, gió cát vàng bay đầy trời, những bức tường thành kiên cố hiện lên quen thuộc vô cùng.

Phùng Gia Ấu nhàn nhạt đáp:

“Tề Phong, ngài không thấy đời ngươi chẳng khác nào một trò cười sao?”

Vượt qua sạn đạo, xuyên qua rừng cây, không một ai dám nghỉ ngơi, ai nấy đều ướt sũng, mệt mỏi thảm thương.

“Hào quang đó khiến ông ta phớt lờ những mối nguy khác.”

Phùng Gia Ấu biết hắn đã cạn kiệt sức lực từ lâu, nhưng không ngờ hắn lại ngã thẳng từ lưng ngựa xuống.

Đêm tối mịt mùng, Thẩm Thời Hành nhoài người quan sát kỹ hơn:

Nghe nói khi người ta c·h·ế·t, linh hồn sẽ trở về quê hương, chẳng lẽ hồn hắn đã trôi dạt về đây?

Luôn miệng chê hắn ngang ngược vô lý, nhưng giờ nghĩ lại, chính nàng mới thật sự ngang ngược.

“Đại tẩu, người vừa rồi là ai? Sao ta chừng từng gặp bao giờ?”

Tề Phong ngẩng gương mặt tái nhợt lên.

“Phu quân?!” Nàng hoảng hốt vương tay giữ lại, chỉ kịp túm được ống tay áo của hắn.

Tạ Lãm:

“Xảy ra chuyện gì vậy?” Tùy Anh và Thẩm Thời Hành kéo theo ngựa của Lạc Thanh Lưu tiến lên, vừa nhìn thấy cảnh tượng phía trước, cũng không khỏi kinh ngạc.

Từ bé đến lớn, Tạ Lãm đã quen với cảnh này – Nhị thúc ngồi ở đó, tay cầm bầu rượu nhỏ, nhìn về hướng Đông Nam xa xem, lặng lẽ uống rượu.

Nhị thúc kinh ngạc:

Phùng Gia Ấu như đoán được Tề Phong đang nghĩ gì, kéo cương ngựa đi vòng quanh, khóe môi nhếch lên một nụ cười chế giễu, giọng điệu mỉa mai:

Tạ Lãm cố gắng giữ mình tỉnh táo, thầm đếm nhịp, không để mình nhắm mắt quá mười nhịp. Khi đếm đến “mười,” hắn lại cố hết sức mở đôi mắt nặng trĩu như cánh cửa sắt.

“Đừng lo, nếu nàng với không tới… ta sẽ tự ngã xuống.”


Phùng Gia Ấu quyết định, khi Tề Phong bị đả kích tinh thần là cơ hội tốt để ra tay. Nàng ra hiệu bằng mắt với Tạ Lãm, hãy mau chóng kết thúc.

Phùng Gia Ấu giẫm đúng chỗ đau khiến Tề Phong phát điên, xoay người định g·i·ế·t nàng.

Không muốn nàng thương hại mình.

Tạ Lãm từ lâu đã khát khao báo thù cho gia đình, lúc này nỗi căm hận ấy dâng trào mãnh liệt hơn bao giờ hết. Hắn dốc toàn lực ra tay với Tề Phong.

“À… hóa ra là cái người mười năm trước trong cung…”

Chỉ khi Lạc Thanh Lưu chạy tới, nói một câu: “Đại ca kiệt sức mà ngất đi thôi,” nàng mới nguôi ngoai phần nào.

“Tiểu Sơn, chẳng lẽ con đã hiểu được chân lý của câu “bốn bể là nhà” rồi sao? Đi một chuyến đến Nam Cương, quê con giờ thành Nam Cương?”

Dù có đến giúp hẳn cũng sẽ bị Tạ Lãm đuổi đi, bảo bớt lo chuyện bao đồng. Lạc Thanh Lưu lại nói:

Tại sao chứ?

Nhưng làm sao giữ nổi, chính nàng cũng bị hắn kéo theo ngã xuống, cả người đè lên ngực hắn.

“Ta có là trò cười thì cũng chỉ trong mắt các ngươi thôi. Còn với thế nhân, ta vẫn là anh hùng từng lập đại công cứu nguy nơi chiến trường Nam Cương. Tên của ta vẫn sẽ mãi lưu trong sử sách.”

“Không đúng.”

Tạ Lãm lập tức chiếm thế thượng phong, nhanh hơn một bước lao đến trước ngựa của Phùng Gia Ấu, xoay người giáng xuống một nhát đao dữ dội.

Lạc Thanh Lưu chăm chú nhìn một lúc:

Mọi lời lẽ hao tâm tổn sức vừa rồi đều nhằm mục đích đánh gục tinh thần ông ta trước.

Hắn biết Thẩm Thời Hành là người thông tỏ đủ chuyện thâm cung bí sử, chắc chắn đã đoán được hắn chính là kẻ trộm bị bắt trong cung mười năm trước.

Tùy Anh nhíu mày:

“Canh chừng Nam Cương Vương cho kỹ!”

Lạc Thanh Lưu vội vàng lớn tiếng ngắt lời:

Tề Phong không tin nổi:

Cơn mưa lớn tích tụ từ lâu cuối cùng cũng đổ xuống. Vì bị Tề Phong làm chậm trễ, bọn họ không dám trú mưa, cứ thế mò mẫm trong màn đêm, dầm mưa đi tiếp.

Không biết là vì còn lưu luyến, hay vì áy náy.

Phùng Gia Ấu cảm nhận được hơi nóng từ cơ thể Tạ Lãm áp sát sau cổ mình, biết rằng hắn đang sốt.

Tạ Lãm sợ hãi tột độ, tưởng tượng ra cảnh Phùng Gia Ấu khóc đến ngất lịm bên thi thể mình.

Tề Phong dày dạn sa trường, dù tinh thần hỗn loạn, phản xạ vẫn cực kỳ nhanh nhạy.

Nàng và Tạ Lãm đều có cùng suy nghĩ: dù phía sau có quân Nam Cương truy đuổi, nhưng đây cũng là thời cơ tốt để g·i·ế·t Tề Phong. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Có cơ hội thắng, và còn không nhỏ. Nhưng nếu g·i·ế·t được Tề Phong, e rằng chính hắn cũng phải nằm liệt giường mấy tháng.”

Nói rồi liền quay đầu:

Lạc Thanh Lưu thật sự không muốn Tùy Anh biết quá nhiều.

“Giờ nàng cứ khen ta mãi, làm ta còn áp lực hơn cả lúc bị mắng, sợ mình làm sai gì đó khiến nàng thất vọng.”

Lạc Thanh Lưu cũng thấy khó xử:

Lúc này, thực lực của Tề Phong và Tạ Lãm tương đương nhau. Tạ Lãm đang bị trọng thương. Còn Tề Phong thì dù thể lực không vấn đề gì, nhưng tinh thần đã chịu đả kích nặng nề.

Tạ Lãm vung đao không ngừng, miệng Phùng Giai Ấu cũng không nghỉ lấy một khắc.

Tạ Lãm bật cười:

Sau đó về nhà, hắn đã cố gắng nghiên cứu bài từ đó, và nhớ kỹ câu cuối cùng:

Phùng Gia Ấu biết ông ta nói không sai, cũng chính vì thế nàng mới liều lĩnh g·i·ế·t ông ta tại đây.

Nàng chưa bao giờ để tâm, thậm chí còn cho rằng hắn chuyện bé xé to. Nhớ lại có lần, nàng giả vờ phát bệnh để dọa hắn, khiến hắn sợ đến phát run, còn nàng thì cười nhạo hắn.

Hầu như theo bản năng mà né được, nhưng ngay lập tức lại bị Tạ Lãm đánh tới tấp.

Câu hỏi ngược cũng khiến Tề Phong bối rối.

“Ông ta vẫn luôn cho rằng mình là cơn ác mộng khắc sâu tận xương tủy của người Nam Cương, rằng chỉ cần thấy mặt ông ta thôi, truy binh cũng sẽ run sợ đến mất hết tinh thần chiến đấu.”

Tề Phong cũng không đứng lên được, cũng nửa quỳ trên đất giống Tạ Lãm. Máy từ bụng chảy không ngừng, lấy tay bịt cũng không cầm nổi, ông ta cười lạnh:

Nàng để Tạ Lãm tựa vào vai mình như trước.

Danh vọng cả đời của Đại đô đốc bắt đầu từ Nam Cương. Vậy thì để ông ta bị hủy diệt tại Nam Cương, cũng coi như có đầu có cuối.

“Chàng tự phụ, nhưng đâu giống ông ta. Ông ta tự phụ vì không nhìn rõ bản thân, còn chàng là vì thấu tỏ mà dám ngẩng đầu.”

“Phu quân?” Nàng khẽ gọi.

Trừ việc lo lắng cho tình trạng của Tạ Lãm, nàng cảm thấy nhẹ nhõm không ít vì cuối cùng cũng loại trừ được mối họa Tề Phong. Về phần triều đình sẽ dấy lên phong ba gì, nàng không còn sức bận tâm nữa.

“Ta đi xem sao.”

“Bởi vì vị Tạ tài tử đó chính là đại ca của phu quân ta, Tạ Lâm Khê, con trai trưởng của Lục Ngự sử và Lục phu nhân. Huynh ấy còn sống, hơn nữa sống rất tốt.”

Lại nhớ đến khi nãy Lạc Thanh Lưu nói thích trộm xác đêm mưa với Tạ Lãm, trong đầu lóe lên liền hiểu ngay:

Khoảnh khắc đó, Phùng Gia Ấu tưởng hắn đã c·h·ế·t. Quên cả việc kiểm tra hơi thở hay nhịp tim, chỉ biết khóc òa trong hoảng loạn.

Hắn tựa vào vai nàng, mặt vùi vào cổ nàng, bất động.

Thẩm Thời Hành cạn lời:

Bởi trong mơ, hắn lại trở về thành Hắc Thủy.

Phùng Gia Ấu: “…”

“Đám si mê võ nghệ như bọn họ, có mấy ai không điên?”

“Ta hiểu cảm giác này, thù càng nặng, càng muốn tự tay báo, nếu không sẽ thấy khó chịu trong lòng.”

“Ông ta c·h·ế·t vì tự phụ.”

“Vậy thì sao?”

Tạ Lãm nói:

Lạc Thanh Lưu toát mồ hôi lạnh.

Cho đến khi nhìn thấy một góc tường của Đô Ti Điền Nam, hắn mới thôi chống chọi, đôi mắt ấy cuối cùng khép lại hoàn toàn.


“Thật kỳ lạ.”

“Sao có thể như thế…?”

“Bởi vì Tề Phong không hoàn toàn c·h·ế·t dưới tay chàng.”

Phùng Gia Ấu hiểu nguyên do:

Phùng Gia Ấu gật đầu: “Ừ.”

“Ông ta không sống nổi nữa đâu.” Tạ Lãm khó nhọc đặt chân lên bàn đạp leo lên ngựa, rồi kéo Phùng Gia Ấu lên theo, “Đi thôi, lần này chúng ta không thể trì hoãn được nữa.”

“Huynh ấy tên là Lạc Thanh Lưu, ân nhân cứu mạng của ta.”

Ánh mắt nàng lướt qua Tùy Anh, người kín miệng nhất, rồi dừng lại ở Thẩm Thời Hành.

Bây giờ mới hiểu, chỉ cần cảm nhận được tâm ý trong đó thì câu nào cũng thành mật ngọt.

Tạ Lãm cũng tưởng mình c·h·ế·t thật rồi.

Thế gian ngưỡng mộ chàng như ngọc sáng, trời khéo thương ban nàng tựa phấn ngà.”

“Nơi lòng an yên, chính là quê nhà.”

Nàng bật cười thành tiếng. Trước kia luôn cảm thấy lời hắn nói thật càn quấy, luôn khiến nàng tức đến nghẹn lời.

“Có gì mà không thể?” Thời gian gấp rút, Phùng Gia Ấu nói nhanh, “Ta nghĩ ngài cũng như các thế lực khác trong triều, đều đã phái người tới Thục điều tra thân thế của phu quân ta. Ai nấy đều biết với võ công của chàng, không thể nào là Tạ tài tử ở Thục, nhưng so sánh dung mạo lại không tìm ra điểm sơ hở nào.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Chương 102: Vậy thì đã sao

Tạ Lãm bất giác nhíu mày lẩm bẩm:

Tên vô dụng họ Lục kia có tư cách gì?!

Ngay lúc này, hắn rốt cuộc đã hiểu thấu ý nghĩa của câu ấy.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 102: Vậy thì đã sao