Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 103: Bắc hành về kinh (HOÀN CHÍNH VĂN)

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 103: Bắc hành về kinh (HOÀN CHÍNH VĂN)


“Tại ta muốn qua thăm Hàn Trầm, sợ nàng không cho nên ta mới nói vậy mà.”

, thay thế nhà

“Khổng Tước Lệnh trong tay bà ấy là giả, chỉ Nam Cương Vương các đời mới biết chỗ giấu. Và chỉ thủ lĩnh các bộ tộc mới biết cách phân biệt, cũng truyền hiểu biết này qua từng đời…”

Điều này còn đáng sợ hơn cả gào thét hay khóc lóc, nó đồng nghĩa trái tim Hàn Trầm đã tổn thương quá sâu, niềm tin cũng sụp đổ.

“Thẩm huynh không biết đó thôi, lúc mọi người ở Tây Bắc, ta cũng ở đó, còn gặp mọi người nữa.”

“Thẩm Thời Hành, ngươi thấy có giống lần trước chúng ta từ Tây Bắc về kinh thành không? Cũng chỉ có mấy người chúng ta.”

Lòng dạ Tư Mã Chiêu, người qua đường cũng biết.

.

Đã có thể rên đau, nghĩa là… cũng chẳng còn đau bao nhiêu nữa.

“Thôi ngươi nghỉ ngơi đi, vài ngày nữa ta sẽ lên đường về Nam Cương.” Hàn Trầm đứng dậy.

Xác của Tề Phong được phát hiện bên dưới vách núi ở gần đầu sạn đạo. Chuyện này không nằm ngoài dự đoán của Phùng Gia Ấu. Ông ta không muốn thi thể mình rơi vào tay truy binh Nam Cương nên dùng chút hơi tàn nhảy xuống vực sâu, không để lại bất kỳ lời nhắn nào.

“Nhưng Giám quốc không cam lòng, dẫn theo đội tinh nhuệ băng qua sạn đạo tiếp tục đuổi. Có thể là bị cây lớn mà chàng chặt trước đó chắn đường, hoặc có thể mưa lớn làm sạt lở núi… nói chung là bị cản lại một hồi nên tụt lại sau chúng ta khá xa.”

“Lúc nào? Sao ta không biết ?”

âm mưu cướp ngôi

Tấn (đọc tại Qidian-VP.com)

“Cô dùng ‘chúng ta’ không đúng rồi, lần trước Lạc huynh đâu có đi cùng.”

Thấy lang nói rằng sau này Hàn Trầm vẫn có thể cầm kiếm, nhưng không thể đạt được trình độ như trước đây, dù là phân nửa. Từ hàng bậc nhất rớt xuống tầm thường, đối với Hàn Trầm chẳng khác nào tàn phế.

Thấy hắn trầm ngâm tiếc nuối, Phùng Gia Ấu không vui, cuộn sách đánh hắn cái nữa:

là con trai của Tư Mã Ý, cha của Tư Mã Viêm – người sau này lập nên nhà

“Ờ, giống. Hồi đó cũng là lần đầu ta ra ngoài, không quen cưỡi ngựa, còn bị say, giờ thì không sao nữa.”

Phùng Gia Ấu tò mò nhìn hắn.

Ngụy

Thắp đèn lồng, treo đèn hoa

“Có thể lắm.” Phùng Gia Ấu cười, “Vậy ông ấy khuyên chàng thế nào?”

Gắn liền với ánh sáng, trí tuệ và lòng người hướng thiện.

Thẩm Thời Hành quả nhiên sửng sốt:

Bị ánh mắt tìm tòi của Thẩm Thời Hành dán chặt, Lạc Thanh Lưu cảm thấy bất an, vội vàng tìm một chủ đề khác để phân tán sự chú ý:

Xe ngựa lắc nhẹ, Tạ Lãm đột nhiên lên tiếng:

Tạ Lãm nói:

Hai ngày sau, buổi tối.

Khi tỉnh lại lần nữa, tinh thần được phục hồi quá nửa, Tạ Lãm bắt đầu có thể nói cười với Phùng Gia Ấu. Nàng không cho hắn tự tiện cử động, canh giữ hắn chằm chặp nhưng canh trộm, đến cả ăn cháo cũng phải do nàng ngồi bên giường đút từng muỗng một.

“Ồ? Nhớ ra rồi à?”

🧠 Ý nghĩa:

Tư Mã Chiêu (司马昭)

Huống chi mọi chuyện còn chưa rõ ràng, cớ gì phải ôm phiền muộn vào thân?

Sáng hôm sau, Hàn Trầm chủ động đến gõ cửa phòng Tạ Lãm.

Đoán chữ đố trên đèn (猜灯谜)

Nhưng vì đêm đó quân Nam Cương đã đi qua, người ta đều cho rằng ông ta c·h·ế·t dưới tay Giám quốc Nam Cương. Phía Giám quốc chẳng có bất kỳ phản ứng nào.

“Ta cũng xin lỗi người. Nếu không tại ta, ngươi đâu bị thương nặng vậy, nghe nói phải mất ít nhất nửa năm mới hồi phục hoàn toàn…”

Lạc Thanh Lưu vội vàng giải thích:

“Lòng dạ Tư Mã Chiêu – người qua đường cũng biết.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Mà là để hoàn thành tâm nguyện của chính mình.

Hắn cố gắng nhớ lại, lúc mê man hình như có mơ thấy nhị thúc, còn mơ thấy lúc nhỏ. Nhưng mơ thấy gì thì lại không nhớ nổi nữa, chỉ còn là một mảnh mơ hồ.

Thấy Hàn Trầm bước vào, Tạ Lãm ôm chăn ngồi dậy trên giường, lên tiếng xin lỗi trước:


Thượng Nguyên (上元): 15 tháng Giêng – gắn với Thiên Quan, thần ban phúc.

Hàn Trầm ngập ngừng nói:

“Tình cảm của chàng và nhị thúc chàng tốt thật đó.”

Là dịp kết thúc chuỗi lễ Tết Nguyên Đán.

“Ta nhớ ra rồi! Hình như ta thật sự từng gặp huynh! Cái người bán kẹo vừng trước cửa quân phủ Tây Bắc, có phải là huynh không?

“Thái độ này làm ta yên tâm rồi.” Tạ Lãm bắt đầu đuổi y đi.

“Ta qua thăm hắn.”

“Tây Sở Bá Vương.”

Mà Hàn Trầm lên kế hoạch việc sẽ làm chi tiết như vậy cho thấy y đã quyết tâm quay về giành lại quyền lực từ tay mẹ mình.

Phùng Gia Ấu ép hắn ngồi xuống:

Tạ Lãm “Ủa” một tiếng: “Ta nhớ Khổng Tước Lệnh nằm trong tay Giám quốc mà? Lúc ngươi mất kiểm soát, bà ấy lấy trộm?”

Nàng và Thẩm Thời Hành đều bị cảm lạnh, chỉ có Tùy Anh là không sao, nhưng lại trở thành người bận rộn nhất, hết chăm người này lại chạy sang chăm người kia.

“Ngươi thật sự không sao à?” Tạ Lãm gọi với theo, “Ta thấy ngươi hình như không ổn…”

Cho dù vậy, thảm án kho lương Điền Trung năm xưa vẫn không thể đảo ngược. Bởi dù có xuất phát từ nguyên nhân gì, tội thất trách của toàn bộ quan viên Đô Ti Điền Nam khi ấy là không thể chối cãi.

Tạ Lãm kẹt trong mộng suốt một thời gian, đến khi tỉnh dậy khỏi cơn mê man đã là vài ngày sau đó.

“Hắn không sao chứ?”

Nhìn không giống như đang ghen, vậy rốt cuộc là muốn làm gì?

Lạc Thanh Lưu vốn đã suy kiệt, suốt dọc đường chỉ cố cầm cự, vào đến Đô Ti Điền Nam thì không cầm cự tiếp được nữa.

Tạ Lãm lúc này mới hoàn toàn yên tâm, không còn sức lực để nói chuyện, uống xong nước lại nằm xuống, đầu óc vẫn mơ màng, lại sắp chìm vào giấc ngủ.

Ban đầu Tạ Lãm nhất quyết không chịu, nhưng sau mấy ngày được nàng chăm chút như thế, dần dần lại sinh ra cảm giác mê thích ngọt ngào.

Phùng Gia Ấu không ngủ sâu, nghe thấy động tĩnh liền giật mình tỉnh dậy:

Cửa phòng của Hàn Trầm bị gõ nhẹ mấy tiếng.

Tạ Lãm xốc chăn lên:

“Thật tốt, vẫn là chúng ta, chúng ta vẫn còn sống.”

Một mặt nàng thấy Tùy Anh không nên bỏ lỡ Lạc Thanh Lưu, mặt khác lại lo lắng cho tương lai của hai người.

Phùng Gia Ấu thở dài:

“Cổ độc trong người Hàn Trầm có cách giải, tình trạng đã ổn định rồi… Cũng đúng như chàng đoán, đêm đó quân đội của Giám quốc Nam Cương đuổi tới vách núi gần sạn đạo thì không tiếp tục đuổi theo nữa…”

Phùng Gia Ấu ra mở, thấy là Hàn Trầm thì sững người, vội mời vào trong, bản thân thì nhẹ nhàng bước ra ngoài.

Phùng Gia Ấu hơi sững sờ, ngượng ngùng cuộn sách lại, gõ nhẹ lên trán hắn:

Trung Nguyên (中元): 15 tháng Bảy – lễ cúng cô hồn, xá tội vong nhân.

“Sao lại nói vậy?”

“Ngươi đi Tây Bắc điều tra ta?”

“Là ai?”

Tạ Lãm nhận ra nàng đang nói với giọng mũi nghèn nghẹt.

Phùng Giai Ấu chẳng thấy ngạc nhiên, Tạ Lãm mê Tây Sở Bá Vương là chuyện rất hợp lẽ.

Tạ Lãm lắc đầu:

Tạ Lãm nheo mắt nhìn Lạc Thanh Lưu:

Khi đó Hàn Trầm vô cùng chán ghét hoàng tộc, cho rằng quyền lực không hiểu tình thân. Giờ y mới hiểu, mình mới là người không hiểu quyền lực.

Tạ Lãm lo lắng cho tinh thần của Hàn Trầm.

Tùy Anh đột nhiên cao giọng:

Giờ hắn đã hiểu, tất cả những điều hắn làm không phải vì ai khác.

Ăn bánh Nguyên Tiêu (bánh trôi nhân ngọt, tròn đầy)

Tạ Lãm kéo rèm xe ngựa lên:

Mặt Hàn Trầm vốn đã gầy gò, giờ lại càng hao mòn hốc hác, mắt nàng không kìm được mà đỏ hoe.

Dù vậy, vấn đề không lớn, nếu không, Ông Nhược Di sẽ không sốt ruột muốn đưa Hàn Trầm quay về.

“Vậy các ngươi dự định khi nào về kinh?”


Phùng Gia Ấu trừng mắt:

“Lúc Giám quốc rút lui, suýt nữa bị quân ta đuổi kịp. Người thủ lĩnh bên cạnh bà ta liều c·h·ế·t chặn hậu, kiệt sức bỏ mạng.”

Tùy Anh tiếp tục hỏi:

Tạ Lãm: “……”

“Hàn Trầm tỉnh rồi.”

“Đừng cử động!”

Bị nàng ấy nhìn thấu, Phùng Gia Ấu ngượng ngùng: “Tại ta tự làm mình rối rắm…”

:

Thế nhưng trên đời này, có núi cao… thì cũng có khe sâu.

Chương 103: Bắc hành về kinh (HOÀN CHÍNH VĂN)

Phùng Gia Ấu nói:

“Ý gì hả, chàng nghĩ ta không làm được?”

Nghỉ ngơi một thời gian ở Đô Ti Điền Nam, cuối tháng mười hai, Tạ Lãm và mọi người bắt đầu lên đường về kinh.

Phùng Gia Ấu nhận ra mình hiểu lầm, xấu hổ không thôi, sợ bị hắn trêu bèn nhanh miệng hỏi:

Hắn cố gắng mở mắt, ánh sáng chói lóa đâm vào mắt nhức nhối, bèn nhắm tịt lại. Song chỉ trong thoáng mở mắt ấy, hắn kịp nhận ra đang là giữa trưa và bản thân đang nằm trong phòng ở quân doanh.

Tạ Lãm ngạc nhiên:

“Ta thấy huynh ấy không được tốt lắm, tỉnh táo rồi nhưng không thể hiện chút cảm xúc nào. Ta kể cho huynh ấy nghe chuyện xảy ra ở thành hoang hôm đó nhưng huynh ấy chỉ im lặng.” (đọc tại Qidian-VP.com)

của Ngụy đế. Âm mưu này quá rõ ràng, đến mức khiến người đương thời phải thốt lên:

Lần này Tạ Lãm ngủ suốt hai ngày, thức dậy vì đói đến cồn cào. Ăn một bát cháo loãng, tỉnh táo chốc lát thì tiếp tục ngủ thêm một ngày.

“Còn Tề Phong…”

“Nhưng chàng đi an ủi liệu có tốt hơn không? Chàng đâu có giỏi an ủi ai, lần nào chẳng chọc Hàn Trầm tức điên lên? Giờ huynh ấy đã đau lòng lắm rồi, nếu thật sự muốn tốt cho huynh ấy thì chàng cứ để huynh ấy yên đi.”

“Chúng ta không gặp được mấy lần, nhưng ta lại cảm thấy thân quen với cô. Có đoạn thời gian ta còn hay so sánh hai chúng ta.”

Nàng bất giác nhận ra, nàng đâu chỉ tự rối lòng vì chuyện của Liễu Doanh Doanh.

Thẩm Thời Hành cũng vung roi ngựa:

“Đã đoán được.”

“Cảm ơn… Lúc tỉnh lại, nếu không biết ngươi đã liều mạng bảo vệ hai tay cho ta, có lẽ ta gục ngã thật rồi…”

“司马昭之心,路人皆知

Bỗng nhiên nàng than thở:

Nói rồi lại nằm xuống, há miệng chờ ăn cháo, nào ngờ Phùng Gia Ấu đưa muỗng cho hắn.

Người đó đúng là dũng tướng, đã trúng kim châm do nàng b.ắn ra nhưng vẫn có thể lấy một địch trăm. Nghe nói trước lúc c·h·ế·t, ông ta đã quay mặt về hướng Đô Ti Điền Nam quỳ rạp xuống dập đầu. Hẳn là lòng ôm nỗi hổ thẹn vì không bảo vệ được người vốn nên bảo vệ.

Tạ Lãm ôm lấy trán, khó hiểu hỏi:

Mới ra đến quan đạo, vẫn đi chậm, Tùy Anh vung roi ngựa:

Tạ Lãm yếu ớt thò một tay ra khỏi chăn. Phùng Gia Ấu hiểu ý, liền nắm chặt lấy. Bấy giờ hắn mới dần an tĩnh lại.

“Ngủ đi, ta ở đây canh chừng cho chàng.”

Câu này do

“Chờ vết thương của ta lành thêm chút nữa đã, nhưng cũng không thể kéo dài lâu quá. Chắc không kịp về kinh mừng năm mới, ít nhất cũng sẽ kịp đón Tiết Thượng Nguyên…”

“À thì người có tài thì gánh vác nhiều hơn thôi.”

“Người thực sự cứu ngươi là chính ngươi, muốn cảm ơn thì cảm ơn bản thân mình đi.” Tạ Lãm nói thật lòng, “Ngươi dùng chân thành đối đãi ta, cảnh báo nguy hiểm cho ta biết, nếu không, ngươi biết tính ta rồi đấy, ta đâu quan tâm ngươi có thành tàn phế hay không?”

“Không cần.” Nhắc đến mẹ mình, Hàn Trầm rũ mắt, “Bà ấy không thể lay chuyển truyền thừa ‘Nam Cương Vương’ của ta được đâu. Huống chi trong tay ta còn giữ Khổng Tước Lệnh… Có lệnh bài này, thủ lĩnh các bộ tộc đều sẽ đứng về phía ta. Các ngươi là người nước khác, nhúng tay vào trái lại sẽ có hại cho ta.”

Thành ngữ này xuất phát từ thời Tam Quốc.

“Vậy thì chúng ta coi như hòa nhau.” Hàn Trầm khoanh tay, “Ta đến đây để nói với ngươi, khi về Nam Cương, lấy lại được quyền lực, ta sẽ viết quốc thư nhận trách nhiệm ám sát Tào Tung và thần phục Đại Ngụy.”

Phùng Gia Ấu thầm vui trong bụng, môi hồng khẽ nhếch lên, nhưng không vạch trần hắn. Nàng lẳng lặng ngồi xuống ghế, tiếp tục đút hắn ăn cháo.

Sao nàng lại tự cho mình quyền phán xét, rằng Lý phu nhân của Từ Tông Hiến nhất định là bài học cần né tránh?

“Giờ nghĩ lại, chắc vì vậy mà nhị thúc suốt ngày sợ ta tạo phản.”

Liễu Doanh Doanh đến gần, chậm rãi ngồi quỳ trước mặt hắn.

Liễu Doanh Doanh đi vào trong, rồi đưa tay khép cửa lại.

Khi Hàn Trầm trở lại Nam Cương, thủ lĩnh của các bộ tộc sẽ giúp hắn tìm cách phá giải. Bởi Nam Cương vốn là nơi tập trung của cao thủ cổ độc.

“Không sao, có kết quả là tốt rồi.”

Thẩm Thời Hành nhìn Lạc Thanh Lưu ở ghế đánh xe bên cạnh:

Trương Xuân Hoa (vợ Tào Mao)

*Lòng dạ Tư Mã Chiêu, người qua đường cũng biết

“Nhưng nàng không thể trở thành Ngu Cơ.”

“Vậy rốt cuộc huynh từng xuất hiện quanh bọn ta bao nhiêu lần nữa?”

Tùy Anh ngẩng đầu nhìn bầu trời trong sáng sau mưa, thở dài:

“Ta biết nàng sẽ làm được.”

Tạ Lãm và Phùng Gia Ấu ngồi xe ngựa, Lạc Thanh Lưu như thường lệ thành người đánh xe. Tùy Anh và Thẩm Thời Hành chọn cưỡi ngựa.

Không biết đã bao lâu, gương mặt ấy dần dao động, đôi mắt từ từ đỏ lên, cuối cùng, hắn khom người, gục lên vai nàng. (đọc tại Qidian-VP.com)

Hắn muốn ngồi dậy uống nước, nhưng vừa nhúc nhích, cả người đau đớn như bị dỡ từng khúc xương, nhịn không được mà run rẩy.

“Ngươi bận rộn quá nhỉ, đang trông chừng Hành Vương ở Giang Nam, còn phải bớt thời giờ đi Tây Bắc điều tra Mười Tám Trại?”

“Xin lỗi, lúc đó ta thật sự không còn cách nào khác.”

Là một tên gọi khác của Tết Nguyên Tiêu, tức rằm tháng giêng âm lịch. Tiết Thượng Nguyên là một trong ba tiết lớn theo truyền thống Đạo giáo Trung Hoa:

Xe ngựa bắc tiến, hướng đến kinh thành phủ đầy tuyết trắng.

Bên trong không có động tĩnh, một bàn tay thon nhỏ đẩy nhẹ cánh cửa chưa khóa mà bước vào.

“Nhưng ta sẽ không nhận cái c·h·ế·t của Tề Phong trong quốc thư. Dù sao ông ta cũng là Đại đô đốc của Đại Ngụy, tội g·i·ế·t ông ta quá lớn… Nhưng dù gì bên ngoài bây giờ ai ai cũng đều cho rằng Tề Phong c·h·ế·t trong tay người Nam Cương, không nghi ngờ đến ngươi.”

Có người muốn vươn l*n đ*nh cao chói lọi, cũng có người thích cuộc sống bình lặng, nhẹ nhàng.

“Không phải do nàng, mà vì ta không thể làm Hạng Vũ, ta sợ có kết cục như ông ấy… Cũng từ lúc hai chúng ta chạy trốn, ta mới nhận ra mình là kẻ tham sống sợ c·h·ế·t… Ta chỉ mong được cùng nàng thoát thân an toàn, rồi bạc đầu bên nhau.”

Sự hi sinh của Tạ Lãm, ít nhất khiến y tin rằng trên đời này còn có ‘chân tình’.

Hoàn hồn khỏi dòng suy nghĩ, mới phát hiện Tạ Lãm đang nhìn mình — ánh mắt vừa cháy bỏng vừa chăm chú.

Hôm nay khi đang được đút ăn như thường lệ, Phùng Gia Ấu bỗng nói:

“Chứ sao?” Phùng Gia Ấu nheo mắt nhìn hắn, “Chẳng phải chàng mới nói chàng không yếu ớt như ta nghĩ à?”

Vừa nói hắn vừa nghĩ bụng, anh chàng này cũng thật kỳ lạ, mỗi lần mình và Tùy Anh nói chuyện, anh ta đều thẳng người, vô thức nghiêng người lại gần.

Tạ Lãm suýt cắn trúng muỗng:


Đi tiếp là xâm nhập sâu vào lãnh thổ Đại Ngụy, bọn họ buộc phải rút lui.

Làn da nàng xanh xao, quầng thâm dưới mắt đậm màu, gương mặt trắng như sứ phủ đầy nét mệt mỏi.

Tượng trưng cho sự đoàn viên, viên mãn, cầu chúc một năm mới an lành, may mắn.


“Sau đó ta sẽ dùng thân phận vương gia ngoại tộc, đích thân đến kinh thành tố cáo Phó Mân, làm chứng ông ta cấu kết với mẹ ta nhiều năm… Tội danh p·h·ả·n· ·q·u·ố·c chắc chắn lật được ông ta.”

Phùng Gia Ấu chào hỏi nàng, mỉm cười nói:

“Thôi đi, đại phu nói tình trạng của chàng bây giờ còn tệ hơn huynh ấy, mau nằm xuống nghỉ ngơi đi.”

Tạ Lãm gật đầu.

Phùng Gia Ấu bật cười:

Đang nghĩ ngợi thì bỗng thấy má mình nóng bừng.

“Doanh Doanh sẽ đến?” Tạ Lãm cuối cùng nở nụ cười, khen, “Vẫn là nàng nghĩ chu đáo nhất.”

Tạ Lãm phất tay:

Phùng Gia Ấu đoán rằng bà ta sẽ không thừa nhận cũng không phủ nhận chuyện này.

“Muốn khóc thì cứ khóc ra đi…”

Nghe bực thật đấy, nhưng nghĩ kỹ lại thì… cũng đúng.

“Vậy chàng đang nghĩ gì?”

Kể từ khi thoát về, cả Tạ Lãm và Hàn Trầm đều trọng thương rơi vào hôn mê. (đọc tại Qidian-VP.com)

Hàn Trầm bực mình liếc hắn:

“Không ổn chỗ nào? Bị đả kích lớn như vậy, ngươi nghĩ ta còn nhảy nhót được sao?”

Nói xong, hắn không nhìn vẻ mặt Phùng Gia Ấu, thẳng tay kéo nàng vào lòng và gục đầu lên vai nàng. Hệt như hồi chạy trốn, nương tựa vào bờ vai mảnh khảnh của nàng.

Rất nhiều chuyện, đều như thế cả.

Cha y đã bắt y thề không được nói cho bất kỳ ai biết nơi giấu Khổng Tước Lệnh. Kể cả mẹ y.

Hàn Trầm đi vào phòng, thấy trên giường có quần áo phụ nữ, y không tiến lại gần mà tựa vào khung cửa nói:

Tạ Lãm làm ra vẻ thần bí:

Hồi đó Tạ Lãm còn lơ ngơ, cảm thấy người vợ hoàn mỹ nhất trên đời hẳn là người như Ngu Cơ, nguyện sống c·h·ế·t cùng người yêu.

“Chàng yên tâm, vừa về tới quân doanh là ta đã nhờ Bùi Nghiên Chiêu liên lạc với ám vệ Huyền Ảnh Ti, gọi Liễu Doanh Doanh tới rồi. Ta đoán một hai ngày nữa cô ấy sẽ tới nơi.”

“Thảo nào lần trước để chàng đi uy h**p Trấn Quốc Công, chàng mang chuyện Hạng Vũ và Lưu Bang ra làm gương.”

Tạ Lãm ôm ngực kêu “Ôi” một tiếng, yếu ớt dựa vào gối mềm, liên tục rê.n rỉ “Đau… Đau quá…”.

Liễu Doanh Doanh vỗ về lưng hắn:

Hồi ấy hắn nói thực hùng hồn, nhưng thật ra đến chữ “truyền kỳ” có nghĩa gì còn không hiểu.

“Không sao. Ngươi không cần coi Tề Phong quan trọng như vậy, ngoài đồng minh trong triều của ông ta là Từ Tông Hiến, chắc chẳng ai mong ông ta sống.”

“Vì lần nào nghe xong chuyện ta đều nói tương lai ta sẽ trở thành truyền kỳ như Tây Sở Bá Vương. Chắc vì vậy mà nhị thúc sợ ta có dã tâm xưng bá thiên hạ nên mới thấp thỏm lo âu.”

Hạ Nguyên (下元): 15 tháng Mười – lễ tạ ơn đất trời.

Liễu Doanh Doanh mỉm cười: “Có phải vì tôi từng được Phùng tiên sinh phái đến bên cạnh đại ca không?”

Lạc Thanh Lưu đắc ý nháy mắt với nàng:

Tạ Lãm nhớ lại cảnh ở thành hoang, mưa bụi giăng đầy, nàng một thân một ngựa quay trở lại. Đẹp đến nghẹt thở, khắc sâu tận tâm can.

Tạ Lãm lại ngớ ra, chẳng hiểu sao nàng lại nhắc đến nhị thúc.

“Nàng hỏi ta vì sao lúc mê man lại gọi nhị thúc, gần đây có thời gian là ta lại cố nhớ xem mình đã mơ thấy gì.”

“Vì ta không đẹp như Ngu Cơ trong tưởng tượng của chàng chứ gì?”

Phùng Gia Ấu ngồi trong xe ngựa đọc sách, nghe tiếng trò chuyện bên ngoài.

Tạ Lãm nói:

“Thương thế mới đỡ một chút, đừng có suy nghĩ linh tinh.”

Nàng đứng dậy rót nước, mang đến cho hắn.

“Tại dầm mưa đấy! Đại phu đã khám rồi, cũng đã uống thuốc rồi, chàng đừng lo.”

Hình như rất quan tâm mình và Tùy Anh đang nói gì.

Nhiều nơi còn tổ chức múa lân, múa rồng, rước đèn.

Lạc Thanh Lưu cười cười, coi như thừa nhận.

“Ta tự ăn hả?”

“Ngươi về Nam Cương làm việc, cần bọn ta giúp đỡ không?”

Tạ Lãm nhớ ra:

Không nói một lời, chỉ ngẩng đầu, lặng lẽ nhìn thẳng vào gương mặt hắn.

“Ổn định Nam Cương xong, khi đến kinh thành gặp hoàng đế Đại Ngụy, ta sẽ mời ngươi uống rượu.”

Tư Mã Chiêu là quyền thần, nắm toàn bộ triều chính nước Ngụy, và

Nhìn ánh mắt kia, hẳn là liên quan đến nàng.

“Ta đi điều tra người nhận chiêu an ‘Tạ Tiểu Sơn’. Khi đó gặp đại ca ở Tây Bắc cứ tưởng đại ca là người do Huyễn Ảnh Ti phái đến, cũng để điều tra chuyện này.”

“Sao có thể chứ?”

Giám quân đã c·h·ế·t, họ không cần phải tiếp tục theo đoàn, có thể hành động độc lập.

Lạc Thanh Lưu cười gượng:

Hàn Trầm vừa dợm bước ra khỏi phòng, lại dừng bước, trầm mặc một lúc rồi quay lại nói:

Vừa đứng dậy liền hoa mắt choáng váng, suýt ngã lăn xuống.

“Ta chỉ bị thương thân thể, đâu phải bị thương đầu như Hàn Trầm, sao lại không được nghĩ?”

Sao Tạ Lãm chịu nằm yên, hiện giờ trong Đô Ti Điền Nam chỉ có hắn là người thân thiết với Hàn Trầm, có thể an ủi được:

Phùng Gia Ấu bưng nước tới, đưa tay luồn dưới cổ Tạ Lãm giúp nâng đầu hắn lên cao chút, đỡ hắn uống nước.

🎉 Phong tục làm trong ngày này:

Tạ Lãm ngớ ra:

“Nhị thúc bảo, dù ta có sức nhấc núi lật trời cũng chẳng thể thành truyền kỳ như Hạng Vũ được. Ta hỏi lý do, ông ấy nói trong câu chuyện của Hạng Vũ còn có cả nàng Ngu Cơ… Anh hùng và mỹ nhân cùng đường bí lối, tự sát ở Ô Giang, bao nhiêu yếu tố hòa trộn vào nhau mới tạo nên câu chuyện khiến hậu thế nhắc hoài không chán.”

“Chờ ngươi.”

Tạ Lãm tìm tư thế thoải mái:

“Đúng vậy, gọi cả chục lần, mà không gọi ta lần nào hết.”

Phùng Gia Ấu biết hắn đã mệt, bèn nghiêng đầu dựa trán mình vào trán hắn, để hai người cùng nương tựa vào nhau, đỡ lấy nhau.

Mong thiên hạ thái bình an yên.

Hàn Trầm nói:

Hiếm khi hắn lộ vẻ tinh nghịch như vậy trước mặt Tùy Anh, hàng mi dài rung khẽ theo cái nháy mắt ấy. Tùy Anh bỗng thấy tim mình tựa như cánh bướm, cũng khẽ khàng rung rinh.

”, đây là thành ngữ dùng khi nói ai đó có mưu đồ, ý định, mục đích riêng mà thể hiện quá lộ liễu, ai nhìn cũng đoán ra.

Phùng Gia Ấu thấy hắn mí mắt giật liên hồi tựa như đang vật lộn:

Sau khi thích nghi dần, Tạ Lãm mở mắt lần nữa, xoay đầu, nhìn thấy Phùng Gia Ấu ngồi trên chiếc ghế thấp sát giường, gối đầu lên tay, thiếp đi bên mép giường.

*Tiết Thượng Nguyên 🏮:

Đi chơi hội

“Ta gọi nhị thúc thật hả?”


“Đại tiểu thư không ngại thì thử nhớ lại xem, xem cô có thể tìm ra bao nhiêu lần.”

Liễu Doanh Doanh đỡ Hàn Trầm đến, sau khi hắn vào phòng, nàng ấy đứng chờ bên ngoài.

Phùng Gia Ấu vội vàng đỡ lấy:

Phùng Gia Ấu vừa rót nước vừa nói:

Hắn và nàng – cũng là một phần của thiên hạ ấy.

Ở đất Điền Nam này, thầy lang thông thạo cổ độc rất nhiều, Trấn Quốc Công đã tìm đến không ít người, cuối cùng kiềm chế được cổ độc trong đầu Hàn Trầm. Nhưng vì bị trúng độc quá lâu, chỉ có thể tạm thời ức chế, không thể hoàn toàn giải trừ.

“Hồi nhỏ nhị thúc hay kể chuyện cho ta nghe lắm, nàng đoán xem ta thích ai nhất?”

Trong phòng không đốt đèn, nhưng hôm nay gần đến rằm, ánh trăng vằng vặc xuyên qua lớp cửa sổ bằng vải thô của doanh trại, đủ để nhìn rõ mọi thứ trong phòng, cùng bóng người đang ngồi lặng thinh nơi mép giường.

Nguyên văn:

“Chưa.” Tạ Lãm nhún vai, “Nhưng lại nhớ ra chuyện khác, chuyện về nhị thúc, thành Hắc Thủy và tuổi thơ của ta.”

“司马昭之心,路人皆知。”

Hàn Trầm ngẩn người, sau đó cười nhẹ:

Tuy chờ đợi phía trước là gió rét lạnh căm, nhưng lòng lại đầy ánh dương ấm áp.

nói ra để chỉ sự dã tâm quá lộ liễu của Tư Mã Chiêu.

“Ta không yếu như nàng nghĩ đâu, mấy ngày nay nàng chăm sóc ta kỹ càng, uống không biết bao nhiêu thuốc, giờ đã gần bình phục rồi. Tại nằm lâu quá nên đầu hơi choáng thôi.”

Ban đầu hắn không nhìn nàng, cũng để mặc nàng nhìn mình.

Biết hắn lo lắng điều gì, nàng an ủi:

“Đêm đầu tiên chàng mê man, cứ liên tục gọi ‘nhị thúc’.”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 103: Bắc hành về kinh (HOÀN CHÍNH VĂN)