Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 12: Đấu trường y học

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 12: Đấu trường y học


Lại vài phút nữa trôi qua, trong sự kích động của đám đông dần tăng cao, rốt cục phép màu dần xuất hiện.

Chương 12: Đấu trường y học

“Mày đã làm được,” Winston nói bằng giọng điệu khô khan, “Mặc dù không muốn thừa nhận nhưng có vẻ như đan dược của mày có giá trị thực sự. Nhưng mày cũng nên nhớ, đây mới chỉ là bước đầu. Đấu Trường luôn cần phải vượt qua những thử thách mới.”

Con đường dẫn đến một chiếc cổng sắt nặng nề gắn với một hệ thống cơ học phức tạp, khi nó bật mở phát ra âm thanh kẽo kẹt như lời than vãn của những linh hồn bị lãng quên.. (đọc tại Qidian-VP.com)

Nói xong, Winston lại hướng về phía đám đông đang gào thét phía trên, hai tay giơ cao nói lớn:

“Thả ta ra… thả ta ra… ta muốn thử lại!”

Một tuần sau, Khải nhận được địa chỉ và thời gian gặp mặt. Đó là một bến cảng hoang tàn ở Macao, bị lãng quên từ lâu, nằm sâu trong khu ngoại ô ẩm ướt. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Hỡi các tín đồ, hôm nay sẽ lại là một kẻ điên, một kẻ giống tất cả chúng ta, đến chấp nhận thử thách của Thần. Hắn mang đến đây một viên đan dược, và khát vọng được thể hiện mình. Hãy để hắn chứng bản thân xứng đáng hay là chỉ một kẻ giả tạo, mãi mãi trầm luân trong địa ngục không lối”

Đám đông bị kích động, một vài kẻ càng là gào thét điên cuồng. Khải nhìn bọn họ, đáy mắt lóe lên một tia lạnh lùng.

“Hú... hú... hú...”

Đi ngang qua một người toàn thân đầy máu đang bị mấy tên bảo vệ lôi đi, Winston quay sang Khải, đôi mắt sắc lạnh lóe lên một ánh nhìn thách thức. "Đây là nơi mọi thứ bắt đầu. Đan dược của mày có thể chữa bệnh, nhưng chúng tao không chỉ quan tâm đến việc chữa bệnh. Mày sẽ phải chứng minh nhiều hơn thế, rằng nó có thể cứu một người khỏi bờ vực tử thần, hoặc để bản thân thay thế vị trí của kẻ đó."

“Ô... ô... là phép lạ, phép lạ của Tà Thần...”

Winston dẫn Khải lên một chiếc du thuyền sang trọng đậu tại cảng, trông nổi bật giữa khung cảnh tiêu điều. Chiếc tàu lướt nhẹ trên mặt nước tối đen như mực, hướng về một hòn đảo hoang xa xôi, nơi những cuộc thí nghiệm tàn bạo nhất của Đấu Trường Y Học diễn ra. Tất cả đều im lặng, chỉ có tiếng sóng vỗ và động cơ du thuyền vang vọng trong không gian.

“Các vị! Xem ra, tên điên này chỉ là một kẻ ảo tưởng. Viên đan của hắn chẳng khác gì một cục đất nặn của trẻ con. Hắn đã tự đẩy mình vào vực thẳm của thất bại, và giờ đây, chỉ còn cách trở thành một phần của địa ngục mà hắn nghĩ mình có thể thách thức.”

Cuối cùng, bọn họ đến trước một cánh cửa thép lớn. Winston đẩy cửa mở, để lộ một căn phòng rộng lớn, ánh sáng từ bên trong chiếu tới khiến Khải có chút chói mắt.

Viên đan mát lạnh và tỏa ra một mùi hương nhẹ nhàng, thanh thoát. Nó gọi là “Ngọc Liên Tinh” được chế tạo từ các thành phần tinh túy của cây Lục Liên, một loại thảo dược khá phổ biến trong Không gian Thứ nguyên. (đọc tại Qidian-VP.com)

Phía sau cánh cổng là một lối vào bí mật với những bậc thang đá hẹp và uốn lượn. Bên trong không khí u ám càng dày đặc. Khải đi qua những hành lang dài, tối tăm, chỉ có vài ngọn đèn leo lắt treo trên tường chiếu sáng yếu ớt. Những tiếng động kì lạ vang lên từ các phòng kín, như tiếng kim loại v·a c·hạm, tiếng thở dốc yếu ớt của ai đó sắp kiệt sức. Mùi h·ôi t·hối của thuốc hoá chất và máu cũ ám vào không gian khá là khó chịu...

Công dụng chính của Ngọc Liên Tinh là giảm đau và ổn định trạng thái cơ thể, đồng thời thúc đẩy quá trình tự hồi phục. Nó không thể chữa lành tất cả các tổn thương ngay lập tức, nhưng sẽ giảm tình trạng khổ sở của bệnh nhân và hỗ trợ cơ thể hồi phục.

“Tôi không cần phải chứng minh điều gì cho ai ngoài chính bản thân tôi. Hãy kiên nhẫn một chút!”

"Người này," Winston nói, giọng hắn vang lên rõ ràng trong không gian âm u, "Đã trải qua nhiều thí nghiệm thất bại. Hắn đang ở ngưỡng cửa tử thần. Nếu đan dược của mày thật sự có công hiệu, đây là cơ hội để chứng minh. Cứu hắn đi, hoặc cả mày cũng sẽ phải trả giá."

Đối với Ngọc Liên Tinh mình luyện ra bản thân Khải không chắc chắn về tác dụng nhưng dù sao đây cũng là vật phẩm tới từ Thiên giới, hắn không tin lại không có chút tác động gì.

Giống như thuốc bắt đầu thấm vào tế bào và phát huy tác dụng. Một sự thay đổi tinh tế len lỏi vào cơ thể người bệnh. Những v·ết t·hương trên da từ từ se lại, máu dường như ngừng chảy. Tiếp tục thêm năm phút, nhịp tim theo điện tâm đồ thể hiện dần ổn định, hơi thở sâu và đều trở lại.

Mà lại, tới đây cũng không hoàn toàn chỉ toàn những k·ẻ b·iến t·hái, có rất nhiều người xuất hiện với những động cơ khác nhau, nếu cẩn thận quan sát có thể thấy vô số ánh mắt thèm khát và tham lam đều đang hướng về phía Khải.

Winston nhướng mày, sau lớp mặt nạ đôi môi nhếch lên thành nụ cười giễu cợt:

Winston nói xong liền ra hiệu, từ góc tối của đấu trường, hai người đàn ông lực lưỡng kéo ra một cái cáng. Trên đó là một cơ thể co quắp, gần như không còn sự sống. Đó là một người đàn ông gầy gò, với đôi mắt mờ đục, làn da tái nhợt, và những vết sẹo chằng chịt khắp người. Rõ ràng, hắn đã từng trải qua những cuộc thí nghiệm tàn bạo tại nơi này.

Khải bình tĩnh đánh giá tình hình, trong đầu cân nhắc nên dùng loại đan dược nào thích hợp. Sau hồi lâu, hắn mới từ trong hộp ngọc lấy ra một viên đan dược có màu xanh nhạt, bề mặt bóng loáng phản chiếu ánh sáng li ti.

“Mày là Khải?” Giọng Winston trầm, khô khốc vang lên, như thể hắn đang cân nhắc từng từ một. “Lãm nói về mày. Đan dược chữa bệnh? Tao đã nghe những câu chuyện tương tự từ nhiều kẻ khác. Nhưng tao hy vọng mày không phải chỉ là một gã khoa trương.”

Winston đứng bất động, đôi mắt hắn lạnh lùng quan sát từng dấu hiệu phục hồi của bệnh nhân, vẻ mặt sau lớp mặt nạ không chút biểu cảm.

Chỉnh lại chiếc mặt nạ vừa bị gió thổi nghiêng, hắn tiến đến một nhóm người đang đứng chờ, tất cả đều che kín khuôn mặt, chỉ để lộ những cặp mắt sắc như dao, lạnh lùng quan sát Khải từ đầu đến chân. Dẫn đầu nhóm là một kẻ gọi là Winston, có bề ngoài lịch lãm nhưng ẩn chứa sự nguy hiểm c·hết chóc.

Khải không chút dao động, cũng chẳng buồn ngó tới đám đông. Hắn vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, đôi mắt tập trung không rời khỏi cơ thể người bệnh. Dù tình hình có vẻ tuyệt vọng, hắn không cảm thấy bản thân cần phải căng thẳng chút nào:

“Sống rồi! Sống rồi! Thật không ngờ, hắn thật có thể cứu sống!” (đọc tại Qidian-VP.com)

Ngược với sự vô cảm của Winston, đám đông xung quanh lại phấn khích điên cuồng, đã rất lâu rồi bọn họ lại mới có thể xem tới một kẻ vượt qua thách đấu, trở thành một hội viên danh dự mới của Đấu trường.

Âm thanh ồn ào để Khải có ấn tượng nơi này tập trung rất đông người, khi hắn nhìn rõ hơn mọi vật, liền kinh ngạc phát hiện vậy mà lại là một khán đài ngầm với khu vực hình tròn ở giữa, giống như một đấu trường thu nhỏ. Bên trên khán đài, vô số những kẻ giàu có, quyền lực nhưng đầy điên cuồng đang ngồi quan sát, lạnh lùng dán mắt xuống phía dưới. Họ chính là khán giả của những trò chơi sinh tử tàn khốc diễn ra nơi đây. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Hừ... hừ... đúng thế, đúng thế. Hãy để hắn trở thành một phần của địa ngục” đám đông lập tức trở nên náo loạn.

Đem viên đan dược lặng lẽ đặt vào miệng người bệnh nhân đang nằm thoi thóp trên cáng. Ánh mắt Khải không rời khỏi từng chuyển động nhỏ nhất của cơ thể n·ạn n·hân. Cả khán trường lúc này lại trở nên yên tĩnh đến rợn người, không một âm thanh nào ngoài tiếng thở đứt quãng của người bệnh.

Chừng năm phút thời gian, không có gì xảy ra, bệnh nhân vẫn bất động, nhịp thở càng yếu đi, gần như sắp ngừng hẳn.

Khải không đáp lời, chỉ lặng lẽ mở hộp gỗ nhỏ trong tay, để lộ viên đan dược phát ra hương thơm nhè nhẹ. Winston khẽ nhếch môi cúi người xuống gần viên đan dược, nụ cười ẩn hiện dưới lớp mặt nạ. “Mùi rất ấn tượng,” hắn nói, nhưng giọng điệu lạnh lùng không đổi. “Tao cần thấy kết quả. Đấu Trường không tin vào lời nói. Đi thôi, có vài người đang đợi mày”

“Rì rào... rì rào...”

Bầu trời đêm phủ kín bởi mây đen, chỉ có ánh đèn đường mờ ảo hắt xuống vài chiếc xe tải đậu rải rác trong bóng tối. Khải bước ra khỏi chiếc xe cũ kỹ, ánh mắt sắc bén quét qua khung cảnh vắng lặng. Gió biển thổi lạnh buốt, mang theo mùi tanh nồng khó chịu, hòa quyện với hương vị của biển khơi đang trong cơn mưa giông.

Khi tàu cập bến, Khải theo Winston vào một hang động ẩn mình dưới mặt đất, nằm sâu bên trong đảo hoang. Bọn họ di chuyển qua một con đường nhỏ hẹp, hai bên phủ đầy dây leo khô khốc.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 12: Đấu trường y học