Lạn Kha Truyền Thuyết
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 18: Trang Viên Bình Yên
Khải ngồi thẳng dậy, cảm thấy trong lòng có chút hy vọng. Hắn nhanh chóng ghi chép lại các thành phần chính cần thiết để chế tạo đan dược này. Những dược liệu trong phương thuốc đều quý hiếm và khó tìm, không biết trong không gian thứ nguyên có thể đạt được hay không.
Đêm đã buông xuống, ánh trăng nhợt nhạt phủ lên trang viên một tấm màn tĩnh lặng, chỉ còn tiếng gió xào xạc qua những hàng cây và tiếng dế kêu rả rích trong khu vườn.
Khải trầm ngâm nhìn ra cánh đồng bát ngát phía xa, giọng nhẹ nhàng: “Ngoài kia có nhiều thứ phức tạp thật, nhưng không phải ai cũng có được sự bình yên như ở nơi này. Đôi khi cháu nghĩ, sống như các bác mới thật sự là điều đáng trân trọng.” (đọc tại Qidian-VP.com)
“Ôi dào, vườn rau thì cần chi ai chăm kỹ, tự nhiên trời đất đã lo hết phần cậu rồi! Mà sáng nay cậu đã ăn sáng chưa? Tôi có nồi cháo cá đang nấu ở nhà, hay để tôi mang qua cho cậu bát nhé!”
Bà Cúc cười hóm hỉnh, nhìn ra luống rau xanh um phía xa: (đọc tại Qidian-VP.com)
Sau khi đã cẩn thận ghi chép và xem xét kỹ lưỡng, Hoàng Khải khép lại cuốn đan dược thư, đặt nó sang một bên. Rũ bỏ mọi suy nghĩ về căn bệnh bí ẩn, hắn bắt đầu tập trung vào một nhiệm vụ khác không thể bỏ qua trong ngày – tu luyện Ngọc Pháp Cảnh Giới Kinh. Đây là phần quan trọng trong hành trình tu luyện của hắn, giúp tinh thần và cơ thể đạt tới sự hợp nhất tuyệt đối.
Cả đám trẻ hò reo phấn khởi, ánh mắt long lanh. Với chúng, Khải không phải là một người lạ, mà là một phần không thể thiếu của ngôi làng nhỏ này. Hắn luôn hòa đồng, nhẹ nhàng và gần gũi.
Bên trong căn phòng nhỏ, ánh đèn dầu dịu nhẹ hắt lên từng cuốn sách cổ đặt trên bàn gỗ. Khải ngồi trầm ngâm, đôi mắt chăm chú nhìn vào quyển "Cửu Diệp Đan Dược Thư" đang mở trước mặt, nghĩ tới căn bệnh kỳ lạ của gia tộc Von Eldridge. (đọc tại Qidian-VP.com)
Ngồi khoanh chân giữa căn phòng, Khải nhắm mắt, tập trung điều hòa nhịp thở. Dòng năng lượng nội tại bắt đầu lưu chuyển qua các huyệt đạo, mỗi nhịp thở như dẫn dắt linh khí vào sâu trong cơ thể. Khí lực lan tỏa, từng tầng từng tầng, chậm rãi nhưng vững chắc, như dòng suối mát lành chảy xuyên qua các mạch huyệt.
Sau những ngày rời xa, Hoàng Khải trở về đến trang viên của mình – một mảnh đất rộng lớn nằm ẩn mình bên sườn núi, nơi những ngọn đồi xanh mướt nối tiếp nhau trải dài đến tận chân trời. Con đường mòn dẫn vào cổng trang viên được lót bằng những viên đá xám, hai bên là những hàng trúc thẳng tắp đung đưa theo gió, tạo nên một cảm giác thanh bình và tĩnh lặng.
“Thì cũng nhờ đất lành, người dân quanh đây ai cũng giỏi việc đồng áng. Cậu về, chắc bà con vui lắm, mấy bữa nay ai cũng hỏi thăm.”
“Cậu Khải về làng rồi à? Lâu lắm mới thấy cậu về, mấy hôm nay mướp ra quả đẹp lắm, cậu coi có thích không?”
“Oa... oa... oa... Ha ha...”
Tìm kiếm khá lâu, đến một đoạn, ánh mắt Khải chợt sáng lên. Một loại đan dược có tên "Huyết Nguyên Đan" hiện lên trước mặt hắn. Đây là loại đan dược có tác dụng phục hồi những cảm giác bị mất dần của cơ thể, khơi dậy các mạch máu và thần kinh đã t·ê l·iệt. Mặc dù không có trực tiếp nhắc tới căn bệnh kỳ lạ kia, nhưng tác dụng của Huyết Nguyên Đan có khả năng liên quan mật thiết.
Ông Hoa vuốt chòm râu bạc cười:
“Bác cứ để cháo cho nhà mình ăn, con còn chút việc phải làm. Tối rảnh con sang nhà bà chơi.”
Thời gian trôi qua, đêm khuya cũng tĩnh lặng hơn, chỉ có tiếng gió ngoài kia rì rào khẽ động.
Trang viên ấm áp và gần gũi với thiên nhiên. Ngôi nhà chính được xây từ gỗ, mái ngói đỏ đã có dấu ấn của thời gian, nằm giữa một khu vườn rộng lớn. Những luống rau xanh ngát, cây cối sum suê, xen lẫn những luống hoa rực rỡ sắc màu, tất cả đều do người dân trong làng chăm sóc hàng ngày.
“Chú Khải, chú có thích hoa cúc vàng không? Tụi cháu hái ở bờ suối đem về cho chú đấy!” (đọc tại Qidian-VP.com)
“Cậu Khải, dạo này cậu đi đâu lâu thế? Ở nhà không có cậu, mấy vườn rau cũng buồn hẳn đi!”
Một người đàn ông lớn tuổi trong làng, ông Ba, rít một hơi thuốc lào rồi khẽ nói: “Cậu Khải này, cuộc sống ngoài kia hẳn phải nhộn nhịp, bon chen lắm. Chứ như bọn tôi ở đây, ngày nào cũng chỉ có đồng ruộng, cây cỏ...”
Khải cúi xuống, cẩn thận xem từng quả mướp dài trĩu trên giàn, rồi gật đầu hài lòng:
Trong lòng Khải, một cảm giác quân bình, thanh tịnh dần lan tỏa. Những cảnh máu me, tàn khốc của Đấu trường Y học dường như trở thành một ký ức xa xăm, bị xoa dịu bởi cuộc sống bình dị nơi đây.
Khải ngồi xuống, cười tươi, xoa đầu Nhan:
“Cảm ơn bác và mọi người đã luôn giúp đỡ. Con đi cũng không lâu, mà thấy nhớ chốn này quá. Chắc chỉ có ở đây, lòng người mới được bình yên thật sự.”
Căn bệnh này là một ẩn số, đến y học hiện đại còn chưa tìm hiểu được nguyên do. Khải lật từng trang sách, cẩn thận đọc từng chữ, không để sót bất cứ chi tiết nào. Cửu Diệp Đan Dược Thư ẩn chứa vô số tri thức cổ xưa, rất có thể có một manh mối nào cho căn bệnh này.
Bà Cúc, người phụ nữ lớn tuổi sống trong làng, bước lại gần, tay cầm chiếc nón lá vẫy nhẹ:
Ông Ba phì cười, khẽ vỗ vai Khải: “Ấy, cậu đừng nói thế! Người trẻ như cậu phải ra ngoài kia trải nghiệm, còn bọn già như chúng tôi thì chỉ cần một ngày an lành, một bữa cơm đủ no là mãn nguyện rồi.”
Chương 18: Trang Viên Bình Yên
Ánh sáng trong phòng dịu dần, chỉ còn lại một vầng khí nhàn nhạt bao quanh hắn, như thể cả thiên địa đang hòa quyện vào cơ thể. (đọc tại Qidian-VP.com)
***
Khải cười nhẹ, giọng trầm ấm: “Con đi có chút việc ở xa, giờ về rồi, chắc không đi đâu nữa một thời gian dài đâu bác ạ. Ở nhà có bà con chăm sóc vườn rau như thế này là con yên tâm rồi.”
Cách đó không xa, ông Hòa, người nông dân đã gắn bó với trang viên từ những ngày đầu, đang chăm sóc những giàn mướp xanh mướt. Thấy Khải tiến lại gần, ông Hòa dừng tay, ngẩng đầu lên, nở nụ cười hiền hậu:
“Hoa cúc này đẹp lắm. Các cháu hái tận bờ suối về à? Mai chú sẽ dẫn các cháu ra ngoài đó chơi nhé, bắt cá làm bữa trưa cho cả nhóm”
Buổi sáng, không khí trong lành, sương sớm còn vương trên lá, Khải đứng ở hiên nhà nhìn ra xa. Trong sân, một nhóm người dân đang tấp nập làm việc, tiếng nói cười vang vọng khắp trang viên.
Khi mặt trời bắt đầu đứng bóng, trang viên trở nên sôi động hơn. Người dân trong làng lần lượt đi tới, có người còn mang đến những món quà nhỏ như nải chuối, mớ rau, túi lạc. Họ ngồi lại ở sân, trò chuyện rôm rả về mùa màng, về con nước, về những chuyện nhỏ nhặt trong cuộc sống hàng ngày. Khải ngồi giữa, nghe từng câu chuyện giản dị ấy mà lòng cảm thấy thanh thản hơn bao giờ hết.
Khải lắc đầu, lòng cảm thấy ấm áp trước sự chân thành của người dân làng quê này:
Khải im lặng một lúc, rồi gật đầu đồng ý. “Chắc là vậy. Nhưng cháu nghĩ, con người đến độ tuổi nào đó cũng thèm được như các bác, sống một cuộc đời giản dị, không bon chen, không toan tính.”
Khải tới đây cũng hay giúp đỡ mọi người, nhân duyên tính tương đối tốt nên lời này không tính là đãi môi. Ngồi xuống bên ông Hòa, tay nhẹ vuốt ve những quả mướp nói:
Những câu chuyện tiếp tục kéo dài cho đến khi ánh mặt trời dần buông xuống sau rặng núi xa. Khung cảnh trang viên chìm trong ánh hoàng hôn rực rỡ, màu vàng cam nhuộm cả cánh đồng và ngôi nhà gỗ. Người dân lần lượt ra về, chỉ còn lại Khải đứng bên hiên nhà, lặng lẽ nhìn ra khoảng không bao la. Hắn hít một hơi thật sâu, cảm nhận không khí trong lành và bình yên đến lạ thường.
“Quả đẹp lắm, bác ạ. Bác chăm sóc khéo thật, mướp thế này chắc ăn ngon lắm đây.”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.