Lạn Kha Truyền Thuyết
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 19: Khách tới thăm
“Con cáo này... không, nó không giống cáo bình thường. Nó thật đẹp, tựa như đến từ một thế giới khác. Anh Khải, nó là thú cưng của anh sao?”
Lâm Thịnh lại thêm một miếng thịt gà vào miệng của mình, rồi quay sang Khải với ánh mắt tràn đầy ngưỡng mộ:
“Diệu Sa! Không sao! Là bạn tao, cô ấy rất yêu thích mày! Để cô ấy lại gần được chứ?”
“Đồ ăn ở đây không chỉ ngon,” Khải nói, giọng từ tốn, “mà còn giúp người ta hồi phục cả tinh thần lẫn thể chất”
Mọi người theo chân Khải vào trong nhà, bắt đầu giới thiệu lẫn nhau. Không khí của nhóm bạn từ thành phố xua tan sự yên tĩnh của buổi sớm. Tiếng cười nói vang lên, rộn rã khắp trang viên.
“Khải à, mày thật sự không cảm thấy nhàm chán khi rời bỏ tất cả để về sống ở nơi này sao? Thành phố phồn hoa với đủ thứ cám dỗ vậy mà mày lại chọn luống rau và con gà?”
"Phiền gì đâu, bọn mày đến là vui rồi! Lâu không gặp, tao còn tưởng mày quên đường về chỗ này luôn chứ."
“Trời ơi... thật sự không thể tin được! Cảm giác như tất cả hương vị tươi ngon của đất trời được cô đọng trong từng miếng thịt này vậy!”
“Anh Khải, anh có chắc không phải là bếp trưởng của một nhà hàng cao cấp nào đó? Món ăn của anh ngon thật sự, không thể tưởng tượng nổi!”
Trong lúc đám bạn mải mê nhìn ngắm Linh Hồ, Khải quay lại chuẩn bị bữa trưa. Hắn vốn độc thân nên cũng có chút tay nghề nấu ăn, kết hợp những nguyên liệu tươi ngon nhất từ vườn và đặc biệt là nước suối từ không gian thứ nguyên đã tạo nên một bữa tiệc đơn giản mà thơm ngon. Hương thơm từ các món ăn lan tỏa khắp không gian, hòa quyện cùng mùi của cỏ cây và đất trời.
Lâm Thịnh nhịn không được thò tay lấy một miếng thịt gà vừa chín tới nếm thử, vừa cắn một miếng đôi mắt lập tức mở to ngạc nhiên:
“Khải, mày nấu thế này mà không mở nhà hàng thì thật phí. Món này... ngon đến mức khó tin! Sao trước đây tao lại không phát hiện ra nhỉ? Mày còn là bạn tao à?”
Lâm Thịnh ngắt một cọng rau, đưa lên mũi ngửi rồi bật cười:
Nghe xong, cả nhóm không thể kiềm chế sự tò mò, liền lập tức chạy tới thi nhau cầm đũa thử từng món ăn trên bàn.
"Lâm Thịnh?" Khải lẩm bẩm một mình, có chút ngạc nhiên.
“Mày mà không nói, tao còn tưởng đây là nhà hàng năm sao nào đó!”
Mọi người đều rôm rả trò chuyện, không ngớt lời khen ngợi, đôi mắt sáng rực lên vì sự tươi ngon đặc biệt của đồ ăn. Giữa không gian yên bình, tiếng nhai nhẹ nhàng hòa quyện với những lời trầm trồ, tạo nên một khung cảnh thân tình, ấm áp.
Qua khu chăn nuôi, họ nhìn thấy Linh Hồ – con linh thú với bộ lông bạch kim, đôi mắt to tròn lấp lánh dưới nắng vàng đang nằm sưởi ấm trên một phiến đá. Dù đã bị Khải yêu cầu ẩn đi phần lớn hào quang kỳ ảo phát ra của mình, Linh Hồ vẫn toát ra vẻ đẹp thanh khiết, khiến Phương Huyên không thể rời mắt.
Lâm Thịnh nhíu mày, nhưng rồi lại bật cười: "Nghe như triết lý ấy nhỉ. Nhưng thật tình, sống giữa núi rừng thế này, không tiện nghi, không người qua lại, mày không cảm thấy cô độc sao?"
Hoàng Khải cúi người, đôi tay rắn chắc cắm sâu xuống lớp đất tơi xốp, cảm nhận sự mềm mịn của từng hạt bụi dưới đầu ngón tay. Ánh nắng ban mai dịu dàng rọi xuống, trải đều lên những luống rau xanh mướt, làm những giọt sương trên lá lấp lánh như những viên ngọc nhỏ. Khung cảnh buổi sáng yên bình đến tĩnh lặng, chỉ có tiếng chim hót líu lo trên cao và tiếng gió nhẹ thoảng qua những luống rau đang phất phơ.
Phạm Hương, cô gái còn lại trong nhóm, cũng không kìm được. Cô hít một hơi dài, thì thầm với người bên cạnh:
Chuyện này dĩ nhiên là Khải không thể đáp ứng, hắn chỉ nói là tình cờ nhặt được Diệu Sa trong rừng, để cả nhóm nghe xong chỉ có thể âm thầm nuối tiếc.
“Chưa bao giờ tôi ăn món rau nào ngon đến thế! Đúng là những món ăn ở đây không chỉ tươi ngon mà còn có hương vị rất đặc biệt. Thật là tuyệt vời!”
"Chào mọi người! Đi xa vất vả rồi, mời mọi người vào trong nói chuyện!"
Lâm Thịnh đứng bên thềm cửa, ánh mắt không ngừng lướt qua mọi ngóc ngách trong trang viên, đầy vẻ tò mò pha lẫn thán phục. Tuy nhiên, giọng hắn vẫn giữ nét hài hước quen thuộc:
“Nó tên Diệu Sa à? Tên thật hay! Em chưa từng thấy sinh vật nào đẹp đến thế”
Khải nhìn Linh Hồ với ánh mắt trìu mến. "Không phải thú cưng. Nó là bạn đồng hành của anh. Tuy còn nhỏ, nhưng thông minh và lanh lợi lắm."
Linh Hồ nhìn trừng trừng Phương Huyên một lát, sau đó cúi đầu xuống, giống như chấp nhận lời đề nghị của Khải, yên tĩnh tiếp tục sưởi nắng.
Giữa không gian yên tĩnh ấy, tiếng động cơ xe từ xa vọng lại, xé tan màn bình yên của buổi sớm. Khải ngẩng đầu, đôi mày khẽ nhíu lại khi thấy một chiếc xe bảy chỗ đang chầm chậm tiến vào con đường đất dẫn tới cổng nhà. Chiếc xe bóng loáng với lớp bụi mỏng phủ ngoài, báo hiệu nó đã lăn bánh trên một quãng đường khá dài. Khải đưa tay lên che nắng, mắt nheo lại khi nhận ra bóng dáng quen thuộc sau tay lái.
Lâm Thịnh từng cùng Khải đi tìm nơi dựng trang viên, hiển nhiên là biết vị trí mà Khải sinh sống. Hắn bước tới vỗ vai Khải thân mật, rồi xoay người chỉ vào nhóm bạn phía sau:
Chiếc xe dừng lại ngay trước cổng, cửa xe bật mở, và Lâm Thịnh - người bạn thân lâu năm của hắn - bước xuống, dáng vẻ sảng khoái, nụ cười tươi rói như vừa trút bỏ mọi gánh nặng cuộc sống. (đọc tại Qidian-VP.com)
Cô gái ngồi xuống, nhẹ nhàng vuốt ve bộ lông mềm mại của Linh Hồ:
Khải chỉ mỉm cười nhẹ nhàng, không hé lộ bí mật đây là tác dụng của nguồn nước suối trong không gian thứ nguyên mang lại. Hắn lặng lẽ quan sát nhóm bạn từ thành phố, ánh mắt điềm đạm cất lời:
"Đúng là Khải lập dị rồi, từ ông chủ lại biến thành nông dân chân chính, nhưng mà rau ở đây tươi quá, chắc vị cũng khác lắm."
“Mùi hương này thật quyến rũ. Từng miếng đều đậm đà, rất khác với những món ăn bình thường. Anh Khải, nếu anh không mở nhà hàng thì đúng là một tổn thất lớn đấy!”
"Anh Khải, thật sự không ngờ anh lại chọn một nơi như thế này để sống. Nó yên ả và thanh bình đến lạ thường."
Khải bình thản thái rau, đôi tay thuần thục và đều đặn, không vội trả lời. Hắn nhẹ nhàng nói, giọng trầm mà sâu lắng: "Thành phố có nhiều thứ để đuổi theo, nhưng đôi khi càng theo đuổi, càng dễ mất phương hướng. Ở đây, tao mới nhận ra, không phải cái gì cũng cần phải sở hữu."
"Đây là đám bạn tao rủ từ Hà Đô đến. Ồ, đây nữa," hắn chỉ vào cô gái có gương mặt xinh đẹp đang đứng cạnh xe, "là em họ tao, Phương Huyên. Nghe nhiều về trang viên của mày nên tò mò đòi theo bằng được."
Theo sau Lâm Thịnh là một nhóm bạn từ thành phố, trong đó có vài gương mặt Khải đã từng gặp thoáng qua, nhưng cũng có những người lạ. Một luồng không khí mới mẻ, đầy náo nhiệt, nhanh chóng lan tỏa khắp khu vườn vốn dĩ bình lặng.
Khải ngồi lặng lẽ bên cạnh, đôi môi khẽ nhếch lên thành một nụ cười nhỏ. Hắn quan sát nhóm bạn mình, ánh mắt ấm áp và thỏa mãn khi thấy họ đang tận hưởng khoảnh khắc hiếm hoi không phải lo toan gì ngoài việc thưởng thức món ăn ngon.
Chương 19: Khách tới thăm
“Đây là vườn rau tôi trồng,” Khải chỉ tay về phía những luống cà chua, rau cải đang đong đưa dưới nắng. “Tất cả đều được tưới bằng nước suối từ núi, không hóa chất, không phân bón. Mọi thứ hoàn toàn tự nhiên.”
Khi miếng thịt gà đầu tiên được đưa vào miệng, vị ngọt thanh của thịt hòa quyện cùng lớp da giòn rụm, nước sốt thấm đẫm từng sớ thịt khiến vị giác như bùng nổ. Phương Huyên bị đồ ăn hấp dẫn, đã bỏ rơi Linh Hồ, cô là người thứ hai thử, nhắm mắt lại, gương mặt ngạc nhiên, không kiềm chế được cảm xúc:
Khải gật đầu chào, ánh mắt lướt qua từng người một cách thân thiện:
"Khải! Lâu lắm rồi mới thấy mày?" Lâm Thịnh cười lớn, giọng nói rộn ràng phá tan sự im ắng của buổi sáng. "Tụi tao bất ngờ ghé qua, không báo trước, mày không phiền chứ?"
Có khách từ xa tới, hiển nhiên phải làm cơm đãi khách, nhưng chỗ này thôn quê không có sẵn nhà hàng nên Khải phải tự mình xuống bếp.
Không riêng gì Phương Huyên, mấy người bạn đi cùng cũng không ngừng xuýt xoa khen ngợi, muốn vươn tay sờ thử, nhưng ngoài Phương Huyên thì Linh Hồ không cho bất kỳ ai lại gần, nhe hàm răng sữa sáng bóng ra đe dọa.
Linh Hồ giống như hiểu tiếng người, lập tức cảnh giác lên, nó ngẩng đầu, ánh mắt đầy thăm dò nhìn về phía cô gái trẻ.
“Thật ghê gớm đáng yêu a!” (đọc tại Qidian-VP.com)
Khải khẽ mỉm cười, ánh mắt xa xăm nhưng yên bình: "Cô độc? Đôi khi sự tĩnh lặng mới giúp con người tìm lại bản thân. Khi hiểu rõ mình cần gì, mọi thứ xung quanh sẽ tự khắc trở nên nhẹ nhàng hơn."
“Em có thể chạm vào nó được không?”
Phương Huyên tiếp tục ca ngợi, ánh mắt tràn ngập vẻ sùng bái:
Căn bếp nhỏ nằm giữa vườn rau xanh tươi, bao quanh là mùi hương nhẹ nhàng của cỏ cây, đất ẩm, và tiếng chim líu lo xa xa, tạo nên bức tranh yên ả. Ánh nắng rơi nhẹ lên từng phiến lá, mang theo sắc vàng dịu ngọt của buổi sớm mai. (đọc tại Qidian-VP.com)
Phương Huyên thận trọng lại gần, say mê vuốt ve linh hồ, cảm giác như đang chạm vào một thứ gì đó không thuộc về thế giới này:
Một đêm yên ả trôi qua, ngày mới lại tới, (đọc tại Qidian-VP.com)
Có người mặc dù bị Diệu Sa ghét bỏ nhưng vẫn không kìm được yêu thích, quay sang dò hỏi Khải tìm được con cáo nhỏ này ở đâu, có thể tìm giúp bọn họ một con được không.
Đồng thời, Đăng Hòa, một người bạn khác, đang thưởng thức miếng rau xào, mắt lim dim khen ngợi:
“Ờ, mới tới một lần nên cũng lạc đường một chút! Chỗ này đường khó đi bỏ mẹ!”
Khải chỉ cười nhẹ, không tranh luận. Hắn dẫn cả nhóm đi dạo quanh trang viên, giới thiệu về từng khu vực một cách giản dị nhưng không kém phần chăm chút.
Khải mỉm cười, đứng thẳng dậy, phủi vội đôi bàn tay lấm đất vào quần: (đọc tại Qidian-VP.com)
Khải gật đầu, dẫn cả nhóm bước ra ngoài vườn. Dưới ánh chiều vàng, những luống rau xanh tươi trải dài trước mắt họ, từng cơn gió nhẹ lùa qua, mang theo mùi hương của thiên nhiên. Tiếng chim ríu rít trên cao, xen lẫn tiếng nước chảy róc rách từ con suối nhỏ nơi chân núi, tạo nên khung cảnh thanh bình hiếm có.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.