Lạn Kha Truyền Thuyết
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 26: Trạm Dừng Giữa Đường Thiên Lý
Trong không gian thoáng đãng của khu vườn lớn, Hoàng Khải ngồi dưới gốc cây cổ thụ. Ánh nắng chiều nhẹ nhàng rọi xuống, loang lổ trên nền cỏ xanh, len lỏi qua tán lá tạo nên những vệt sáng tối đan xen, tựa như những mảnh ghép của một bức tranh thiên nhiên kỳ bí. Trước mặt hắn là một bàn gỗ lớn, trên đó bày la liệt bản phác thảo, không phải là đan phương thảo dược hay hoa văn trận đồ, mà là bản vẽ cho một quán ăn nhỏ – công trình mà Khải đang xây dựng để giúp đỡ khó khăn cho bà con trong thôn.
Rau “Ngọn Suối Mát Lành”: Rau cải ngọt xào tỏi với màu xanh tươi mát và hương vị thanh khiết như một ngọn suối trong lành. Món rau giúp làm mới tinh thần và làm dịu cơn khát, mang lại cảm giác trong lành và sự sảng khoái cần thiết cho hành trình.
Bên ngoài, thế giới bừng bừng sóng gió với sự ra mắt của dòng xe điện VF10, sản phẩm của Vinfinity khuấy động mọi ngóc ngách từ Âu sang Á, những bản tin liên tục ca ngợi công nghệ tiên phong, những cuộc họp báo dồn dập và các đối thủ cạnh tranh chạy đua không ngừng để tìm cách ứng phó.
“Trong thôn này, toàn người làm nông, không ai có kinh nghiệm quản lý cả. Nhưng thực ra, tôi cũng không bận rộn lắm. Nếu cậu cần, tôi có thể giúp cậu vài hôm”
Ông Dương nhăn mặt, suy nghĩ một hồi rồi lắc đầu:
“Cái này chắc bác phải nhờ ai đó làm thay rồi, hoặc là đem bán cả đi! Bác yên tâm, tới chỗ cháu làm đảm bảo thu nhập không ít hơn làm mấy chuyện đó” (đọc tại Qidian-VP.com)
Ông Lâm, một người trong số đó, ngại ngùng hỏi:
Bà Lan nghe xong vẫn có phần lưỡng lự, chỉ là nghĩ tới Khải là người thành phố, cách nghĩ hẳn là hơn nông dân quanh năm cuốc đất như mình, công việc cậu ta cho bản thân hẳn là một cơ hội tốt. Cân nhắc một chút, bà Lan cũng không thắc mắc gì thêm.
Ngẩng đầu lên, Khải nhìn thấy tấm bảng thực đơn đã được treo trang trọng trên tường. Dù số lượng món ăn không nhiều, chỉ có bảy món đồng quê và một loại rượu đế, nhưng mỗi món đều mang một ý nghĩa đặc biệt.
“Cậu Khải, chúng tôi chỉ quen nấu ăn cho gia đình và bà con trong thôn thôi. Chứ làm việc ở nhà hàng thì chúng tôi chưa thử bao giờ. Sợ rằng mình không đủ khả năng…”
Gỏi “Ngọn Gió Đường Xa”: Hoa chuối bóp thịt tôm, với vị chua ngọt hài hòa, gợi nhớ đến những làn gió mát rượi thổi qua. Món gỏi giúp lữ khách thư thái, lấy lại sức lực và cảm nhận được sự tươi mới trong từng miếng ăn.
Khải nhẹ nhàng thêm:
“Khải, đây là mấy người nấu ăn giỏi nhất trong thôn. Họ đều quen với việc nấu nướng cỗ bàn trong thôn. Tôi nghĩ họ sẽ làm tốt công việc này.”
Canh “Giếng Xanh Đầu Làng”: Một bát canh bầu thanh mát, với tôm đồng tươi ngon như những giọt nước trong lành từ giếng làng. Hương vị nhẹ nhàng, tươi mới của canh như xua tan mọi mệt nhọc sau chặng đường dài, mang lại cảm giác dễ chịu và làm mới tinh thần.
Chương 26: Trạm Dừng Giữa Đường Thiên Lý
Khải thấy mọi người không thắc mắc gì thêm liền dẫn họ vào khu vực bếp, giới thiệu các công việc cần thiết và cách sắp xếp món ăn.
“Chúng tôi không muốn làm hỏng việc của cậu. Nếu như không làm tốt thì sao…”
Thế nhưng, ở một nơi khác, cách xa những ánh đèn hào nhoáng và tiếng ồn ào của thị trường, Hoàng Khải lại an nhàn như thể hắn chẳng hề liên quan gì đến tất cả. Hắn thả mình giữa trang viên yên bình, nhẹ nhàng như một vị khách lạ đang dạo bước trong khu vườn của chính mình.
Trưởng thôn Dương lên tiếng, Khải nghe xong mỉm cười, gật đầu chào, mấy người này hắn đều quen thuộc.
Rượu “Sương Núi Về Đêm”: Rượu trái cây ngâm từ những loại quả tươi mọng của núi rừng, như sương đêm tụ lại sau chặng hành trình dài. Vị ngọt dịu và thơm mát của rượu như từng hơi sương mỏng đọng lại, giúp người uống thư giãn và thả lỏng sau những ngày rong ruổi
Khải hiểu suy nghĩ của bọn họ, bước tới gần, trấn an:
“Được, mai tôi có việc lên huyện! Tôi sẽ chuyển lời của cậu tới bọn họ!”
Cơm “Hạt Ngọc Quê Hương”: Hạt gạo lứt kết hợp cùng hạt sen, đơn giản mà tinh tế. Món cơm này mang vị ngọt bùi của những hạt ngọc quê, mỗi hạt cơm và hạt sen đều là thành quả từ sự chăm sóc tận tâm của đất và người. Đó là một sự bình yên và no đủ, giúp thực khách tìm lại cảm giác thư thái như đang trở về quê hương.
“Ha ha, các bác đừng lo lắng quá. Mình đều là người trong thôn cả, cháu đi ăn cỗ mấy lần rồi, biết rõ tay nghề của các bác. Các bác cứ làm theo cách mình đã quen, cháu tin chắc mọi thứ sẽ ổn.”
Cá “Nắng Vàng Ruộng Cạn”: Cá rô đồng chiên giòn, ngọt đậm đà như cá vừa từ sông suối nhảy lên, sẵn sàng chào đón những lữ khách đường xa. Lớp vỏ giòn rụm và thịt cá thơm ngọt, ăn kèm với rau sống và nước chấm chua cay, đem đến trải nghiệm vị giác đầy hứng khởi. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Cứ làm như mọi ngày thôi, không cần phải căng thẳng. Khải đã tin tưởng thì có lý do của cậu ấy. Chúng ta chỉ cần làm tốt công việc của mình.”
Ông Dương cũng cười, vỗ vai từng người và khích lệ:
Khải cảm thấy phương án này không phải lý tưởng nhất, nhưng nơi này hẻo lánh, việc tìm người từ bên ngoài cũng không dễ dàng. Hắn đành chấp nhận, nghĩ rằng sẽ xem xét lại khi công việc kinh doanh đã ổn định hơn.
Ông Dương là người thật thà nhưng dù sao cũng là trưởng thôn, lập tức hiểu ý của Khải, vui vẻ nhận lời: (đọc tại Qidian-VP.com)
“Nhưng còn công việc của chúng tôi ở nhà thì sao? Mảnh vườn, con gà con lợn cũng còn phải có người chăm” bà Lan có phần khó xử.
Xong xuôi, ông Dương đang định dẫn mọi người trở lại thôn thì bị Khải gọi giật lại: (đọc tại Qidian-VP.com)
Khải đứng lên khỏi bàn làm việc, bước chầm chậm qua từng gian nhà, quan sát các bác thợ đang hoàn thiện từng chi tiết cuối cùng. Những người thợ này đều được trưởng thôn Dương lựa chọn kỹ càng, không chỉ đến từ người trong thôn mà mời cả những thôn bên cạnh nên tay nghề khá tốt, làm việc lại tỉ mỉ cẩn thận để Khải rất hài lòng.
Khải đang chú ý bảng thực đơn thì trưởng thôn Dương bước vào, dẫn theo một nhóm người nông dân vừa làm đồng trở về. Tay chân họ còn dính đầy bùn đất, quần áo lấm lem, bộ dáng tất tả.
“Thực ra, bí quyết lớn nhất để làm nên những món ăn đặc biệt không chỉ nằm ở kỹ năng nấu nướng. Nhà cháu có tổ truyền một dạng nước gia vị đặc biệt để chế biến món ăn. Nhưng đó là một bí mật nhỏ, cháu vẫn cần các bác tập trung vào việc làm tốt nhất những gì mình có thể.”
Bà Lan đứng bên cạnh, cũng lo lắng: (đọc tại Qidian-VP.com)
Đậu “Mây Về Sau Núi”: Đậu hũ hấp lá chuối mềm mại, như đám mây lững lờ trôi qua ngọn núi, thấm đẫm hương thơm thanh khiết của lá chuối. Món đậu này gợi cảm giác nhẹ nhàng, thư thái, như đang ôm trọn cả bầu trời thanh bình.
“À, cháu còn cần một người quản lý nhà hàng, cháu sau này còn có việc, không thể suốt ngày ở đây được. Bác xem ai phù hợp giới thiệu giúp cháu!”
“Bác Dương, nhà hàng tới đầu tháng sau sẽ khai trương, bác có người quen nào thì mời xuống nhé. Nhất là mấy vị giúp chúng ta xin giấy phép xây dựng và thuê đất, cháu còn chưa có dịp cảm ơn!”
Thịt “Lửa Ấm Đồng Quê”: Món thịt gà hoặc vịt rang nướng, đậm đà và ấm cúng, như ngọn lửa sưởi ấm nơi đồng quê. Những món thịt này không chỉ khiến lữ khách cảm thấy được chào đón mà còn mang đến sự ấm áp và sự vui vẻ sau một hành trình dài.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.