Lạn Kha Truyền Thuyết
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 27: Tài Phiệt Tụ Hội
Ánh đèn dịu nhẹ t·ừ t·rần nhà chiếu xuống, hòa quyện cùng sự tĩnh lặng như thấm đẫm một bầu không khí trang nghiêm. Căn phòng rộng lớn với các bức tường bằng kính trong suốt, mở ra khung cảnh bao quát toàn bộ thành phố, nơi những tòa nhà chọc trời tựa như khẳng định vị thế của con người trước thiên nhiên. (đọc tại Qidian-VP.com)
Dù đã từng gặp gỡ Phạm Nhật Cường nhiều lần, nhưng chưa bao giờ ông cảm nhận được sự bí ẩn và gấp gáp như hôm nay. Một dự cảm lạ lùng len lỏi trong tâm trí ông, báo hiệu cuộc gặp này sẽ không chỉ là một buổi thảo luận thông thường.
Nguyễn Xuân Phú bước vào phòng chờ tại tầng cao nhất của tòa tháp Vincorp, đôi mắt dõi theo từng chi tiết trong không gian xa hoa nhưng lại mang đậm dấu ấn công nghệ hiện đại.
"Anh đoán đúng, chuyện hôm nay không liên quan đến sân cỏ, nhưng cũng là một cuộc chơi lớn. Tôi muốn biết, Sunhouse có sẵn sàng bước vào một cuộc chơi mà mọi người sẽ nhớ đến không?"
"Anh Long, thật tình cờ khi cả hai chúng ta được gọi đến cùng lúc. Dù tôi chưa biết chính xác chuyện gì, nhưng chắc chắn đây không phải là cuộc gặp ngẫu nhiên."
“Nhưng tôi biết cậu không quan tâm đến những lời đề nghị đó,” ông nói, nụ cười nhẹ lướt qua môi. “Cậu muốn giữ công nghệ này cho Việt Nam. Phải không?”
Trần Đình Long bật cười lớn:
Khải ngồi xuống, ánh mắt bình thản nhìn thẳng vào vị chủ tịch Vincorp, chờ đợi. (đọc tại Qidian-VP.com)
"Anh nói nghe hấp dẫn đấy. Nhưng mà, anh định cho tôi nắm tay đùa với hổ sao? Với Vincorp, bọn tôi chỉ là cá nhỏ trong ao làng."
Trần Đình Long, với vóc dáng cao lớn và đôi mắt sáng quắc, khẽ mỉm cười khi bắt gặp ánh mắt của Nguyễn Xuân Phú. Một nụ cười như chứa đựng cả những điều không nói ra, đầy hàm ý:
Phạm Nhật Cường bước tới, bắt tay Khải, không nhanh không chậm, nhưng lực nắm chắc chắn.
Phạm Nhật Cường ngồi thẳng lên, ánh mắt sắc như dao:
Cuộc trò chuyện khép lại với sự hào hứng không chỉ ở đầu dây bên kia, mà ngay cả trong lòng Phạm Nhật Cường.
"Cơ hội? Anh Cường, anh luôn là người biết cách gây hứng thú cho người khác. Tôi đã bị kéo vào rồi, xin đừng làm tôi tò mò nữa. Tôi không phải kiểu người giỏi chịu đựng"
Chương 27: Tài Phiệt Tụ Hội
“Anh ngồi đi!”
Nguyễn Xuân Phú im lặng. Trong tâm trí ông, từng mảnh ghép của một bức tranh lớn dần được hình thành, nhưng vẫn còn quá nhiều điều mờ mịt. Tại sao lại là ông và Long? Tại sao không phải những người khác trong giới? Và Phạm Nhật Cường rốt cuộc đang nắm giữ điều gì khiến hai người như họ phải hồi hộp đợi chờ?
*** (đọc tại Qidian-VP.com)
"Anh Cường! Tôi nghe nói về sản phẩm mới của Vincorp. Chúc mừng anh, lại thêm một bước tiến nữa."
Phạm Nhật Cường cười nhẹ:
"Anh Cường, không ngờ anh có khiếu nói chuyện thế! Anh nói thì tôi phải nghe rồi. Được, tôi sẵn sàng lắng nghe. Lần này là cá bơi hay hổ săn mồi đây?"
Trong văn phòng tại tầng cao nhất, Phạm Nhật Cường ngồi lặng lẽ quan sát dòng người bên dưới. Bàn tay vuốt nhẹ cằm, ánh mắt xa xăm như đang cân nhắc một điều gì đó sâu sắc.
Ngay lúc đó, cánh cửa lớn của căn phòng khẽ mở ra. Những bước chân nhẹ nhàng vang lên, kéo theo sự xuất hiện của một người đàn ông, ăn mặc trang nhã nhưng đầy quyền lực. Phạm Nhật Cường, với ánh mắt sắc bén, bước vào giữa không gian yên ắng, nơi mọi sự chú ý đều đổ dồn về phía ông.
Trần Đình Long, với bản lĩnh của người đứng đầu Hòa Phát, không phải người dễ bị cuốn theo lời nói, nhưng câu hỏi thẳng thắn của Phạm Nhật Cường khiến ông phải ngừng lại:
Apple thậm chí đưa ra đề xuất muốn chúng ta chuyển giao công nghệ, tiền không phải là vấn đề. Sharp, Samsung, Panasonic, Sony, LG và nhiều hãng khác muốn mua bản quyền cho các thiết bị điện tử của bọn họ.”
Nguyễn Xuân Phú cười lớn:
Phạm Nhật Cường nhướng mày, giọng anh thấp hơn, chậm rãi hơn nhưng đầy sức hút:
"Anh Cường! Thật không dám tin... Chủ tịch Vincorp đích thân gọi điện thế này, chắc không phải để rủ tôi đi chơi golf rồi, đúng không?" Nguyễn Xuân Phú cười, giọng nhẹ nhàng nhưng có chút bất ngờ lẫn tò mò.
Khải hơi gật đầu, đôi môi khẽ nhếch lên, ánh mắt lóe lên một tia đồng thuận:
Trần Đình Long hơi nghiêng đầu, mắt vẫn không rời khỏi ánh chiều tà bên ngoài cửa sổ:
Nguyễn Xuân Phú ngừng lại một chút, đủ để Phạm Nhật Cường nghe thấy tiếng nuốt khan từ đầu dây bên kia:
"Tôi không hứa là sẽ dễ dàng. Nhưng nếu chúng ta đi đúng hướng, những gì Hòa Phát làm sẽ không chỉ là xây dựng và cơ điện nữa, mà là xây cả một tương lai. Anh có sẵn sàng biến một ý tưởng thành điều vĩ đại không?"
Khải nghe xong, hai đan hai tay vào nhau, rồi nghiêng người về phía trước, đôi mắt thâm thuý:
"Tôi tin là thế. Tôi sẽ sắp xếp một buổi gặp mặt sớm nhất. Đến lúc đó, tôi sẽ kể cho anh nghe về cuộc chơi mà chỉ những kẻ can đảm nhất mới dám tham gia."
Thư ký mở cửa đi vào, phía sau là vị khách quý mà Phạm Nhật Cường đang chờ-Hoàng Khải.
P/s: Cầu đề cử, bình luận, đánh giá để Tác có động lực ra chương
"Anh Phú, chào anh! Chắc là khi thấy tôi gọi, anh sẽ không bất ngờ đâu nhỉ?" Giọng Phạm Nhật Cường vui vẻ, nhưng vẫn giữ sự kín đáo.
Hai ngày sau,
Đừng lo lắng về năng lực hiện tại của Sunhouse hay Hoà Phát… tôi thấy họ ổn đó, hãy bố trí một buổi gặp mặt, tôi muốn nghe suy nghĩ từ bọn họ”
"Cảm ơn anh Long. Tôi gọi anh hôm nay không chỉ để nghe lời chúc đâu. Tôi có một cơ hội. Lớn. Nhưng chỉ muốn hỏi, anh có muốn nắm lấy không?" (đọc tại Qidian-VP.com)
“Anh Khải, chắc anh cũng nghe rồi,” Phạm Nhật Cường mở lời, chậm rãi nhưng đầy chắc chắn. “Công nghệ pin không dây đã làm rung chuyển cả thế giới. Apple, Tesla, Samsung… tất cả họ đều bày tỏ mức độ quan tâm lớn nhất tới chúng ta.
Người thanh niên này vẫn như mọi khi, không khoa trương, không ồn ào, mà nhẹ nhàng như một cơn gió thoảng. Tuy vậy, ẩn dưới sự điềm tĩnh ấy là một sự bí ẩn đầy mê hoặc – như thể anh đang nắm giữ những lá bài quan trọng mà không ai thấy rõ. (đọc tại Qidian-VP.com)
Trần Đình Long ngồi xuống đối diện Nguyễn Xuân Phú, tay chống cằm nhìn về phía cửa sổ, nơi ánh nắng chiều đang dần tắt sau những tòa nhà cao tầng. Một khoảng lặng kéo dài, đủ để mỗi người chìm vào suy nghĩ riêng của mình.
Những lời nói như những mũi kim găm vào suy nghĩ của đối phương, mỗi câu đều có trọng lượng và khiến họ phải dấn thân.
Nhìn Khải ngồi lặng lẽ phía đối diện, Phạm Nhật Cường chỉ khẽ nhếch mép. "Đại bàng," ông nói nhỏ đủ để Khải nghe, "mỗi con đại bàng đều cần một bầu trời xứng đáng."
“Việt Nam hiện tại, thực sự mà nói, chưa có nhiều doanh nghiệp mạnh về công nghệ cao. Nhưng chúng ta có những hạt giống tốt. Nguyễn Xuân Phú – Sunhouse, một thương hiệu gia dụng hàng đầu, có khả năng sản xuất lớn. Họ có thể là đối tác tiềm năng cho việc phát triển các thiết bị gia dụng ứng dụng công nghệ pin không dây."
"Một công nghệ mới, một thứ mà tôi cho là vượt ngoài sức tưởng tượng của chúng ta... có lẽ hôm nay anh Cường sẽ tiết lộ điều đó."
Phạm Nhật Cường cười:
“Anh hiểu rõ ý tôi. Tôi không muốn bán linh hồn của đất nước cho nước ngoài. Nhưng vấn đề là, chúng ta cần đối tác trong nước phù hợp. Nếu không thể hợp tác với các tập đoàn quốc tế, tôi cần anh giới thiệu những cái tên đủ năng lực.”
“Chúng ta chưa phải là một cường quốc công nghiệp. Nhưng nền móng của một quốc gia không nằm ở những tập đoàn lớn, mà ở những cá nhân dám hành động.
Phạm Nhật Cường là kiểu người hành động, vừa nghe liền nhấc lên di động, ngón tay lướt qua một vài cái tên. Anh chọn Nguyễn Xuân Phú đầu tiên.
"Anh Phú, xem ra không chỉ tôi cảm nhận được sự quan trọng của cuộc gặp này," Trần Đình Long lên tiếng trước, giọng trầm nhưng vang vọng, tạo cảm giác vững chãi như chính hình ảnh của ông trong giới doanh nhân.
Hà Đô,
"Ý anh là gì?"
Ngồi xuống ghế, Nguyễn Xuân Phú cẩn thận chỉnh lại chiếc cà vạt, ánh mắt thoáng chút đăm chiêu. Là một người dày dạn kinh nghiệm trên thương trường, ông nhận ra điều khác thường trong lời mời lần này.
Khải đáp lại bằng một cái nhìn sâu thẳm, nhưng thay vì trả lời, anh chỉ gật đầu, tỏ vẻ đồng thuận mà không cần nhiều lời. Thời cơ của Việt Nam đã đến, và mọi thứ đang đi đúng hướng.
Anh ngừng lại, đôi mắt dõi theo phản ứng của Khải, rồi tiếp tục:
Nguyễn Xuân Phú khẽ gật đầu, đôi mắt tinh tế không bỏ lỡ chút biến chuyển nào trên gương mặt người đồng nghiệp:
Trần Đình Long cất giọng, lần này có phần trầm ngâm hơn:
"Anh Cường, anh mà không làm chủ tịch thì có thể làm diễn giả đấy! Được rồi, tôi đã hứng thú rồi. Còn về ý tưởng vĩ đại, tôi vẫn luôn sẵn sàng thử."
Dù cùng thời đại và cùng chinh chiến trên thương trường, nhưng Nguyễn Xuân Phú và Trần Đình Long ít khi gặp nhau ngoài những sự kiện lớn. Việc cả hai cùng xuất hiện trong một buổi gặp mặt kín đáo với Phạm Nhật Cường, chủ tịch của tập đoàn Vincorp, chỉ càng làm tăng thêm sự tò mò của Nguyễn Xuân Phú.
Phạm Nhật Cường cười nhẹ. "Không phải cá, không phải hổ. Là đại bàng."
Phạm Nhật Cường dừng lại, nhìn thẳng vào Khải, đôi mắt ánh lên sự tinh tường và quyền lực của một nhà lãnh đạo đã từng trải qua hàng trăm thương vụ lớn nhỏ:
Không khí bỗng trở nên đậm đặc, như thể mọi thứ xung quanh đang ngừng lại chờ đợi một điều gì đó.
Phạm Nhật Cường dựa lưng vào ghế, tay vuốt nhẹ viền bàn thể hiện một sự điềm đạm cần thiết khi đưa ra ý kiến quan trọng.
Nguyễn Xuân Phú nhíu mày, nhìn về phía Long với vẻ ngạc nhiên:
Phạm Nhật Cường bật cười, gật gù dù biết Nguyễn Xuân Phú không thấy:
"Vincorp gần đây phát triển thần tốc, đặc biệt trong lĩnh vực công nghệ. Nhưng tôi nghĩ rằng, anh Cường còn có những nước cờ lớn hơn... Những thứ mà chúng ta chưa hề được biết."
Chúng ta không thể cạnh tranh với Apple, Tesla ngay bây giờ. Nhưng tạo cơ hội hợp tác cho những doanh nghiệp nội địa có tầm nhìn, có sức mạnh phát triển là con đường đúng. Nếu không xây dựng từ những nền tảng đó, chúng ta sẽ mãi chỉ là người phụ thuộc.
"Còn Trần Đình Long của Hòa Phát, một trong những người có tầm nhìn xa và sự kiên định. Họ có thế mạnh về cơ điện lạnh và ngành công nghiệp nặng, nhưng tôi tin ông ấy có khả năng mở rộng sang các lĩnh vực công nghệ mới, nếu chúng ta hợp tác đúng cách."
Cuộc trò chuyện kết thúc nhanh gọn, và không lâu sau, Trần Đình Long bắt máy.
Cửa phòng khẽ bật mở, và Trần Đình Long bước vào. Gương mặt ông điềm tĩnh, phong thái mạnh mẽ nhưng không kém phần lạnh lùng thường thấy.
"Cá nhỏ à? Tôi nghĩ những con cá biết cách bơi xa mới chính là kẻ sẽ vượt biển. Anh có muốn là kẻ đứng nhìn hay người cùng bơi không?"
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.