Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 30: Nhan - Cánh Hoa Bên Suối

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 30: Nhan - Cánh Hoa Bên Suối


"Chú... Khải?" Giọng nói của cô bé đứt quãng, như thể từng lời phải gắng sức lắm mới thốt ra được.

Nhan nhăn mày, mắt thoáng chút nghi ngờ. Cô bé lắc đầu:

"Ngọt thật..."

Khải thoáng khựng lại. Cô bé Nhan, đứa trẻ luôn tươi cười và đầy năng lượng như ánh nắng ban mai, nay lại ốm? Khải không nói gì thêm, nhưng đôi mắt hắn lặng lẽ hướng về phía ngôi nhà nhỏ nơi cuối làng, nơi cô bé đang nằm.

"Chú Khải à, con bé Nhan nó ốm mấy ngày nay rồi. Từ hôm ấy chẳng thấy nó cùng bọn trẻ ra ngoài nữa."

Hắn khẽ chạm tay vào tay Nhan, cảm nhận sự lạnh lẽo từ làn da yếu đuối của cô. Suy nghĩ trong hắn lặng lẽ, không có bất kỳ sự gấp gáp nào, chỉ có sự an yên và lòng thương cảm.

Cô bé mỉm cười, dù đôi môi khô ráp và khuôn mặt mệt mỏi. Nhan luôn là một cô bé vui vẻ, nhưng nụ cười hôm nay không còn tràn đầy sinh khí như trước nữa. Cô bé thều thào, đôi mắt lấp lánh một nỗi buồn sâu kín:

Hắn chỉ cười nhẹ, đặt tay lên trán cô bé lần nữa, dịu dàng nói: (đọc tại Qidian-VP.com)

Khải rời khỏi ngôi nhà nhỏ của Nhan, bước chân thong thả nhưng dứt khoát, như thể đã có một kế hoạch định hình sẵn trong đầu. Ánh chiều tà phủ lên ngôi làng một màu vàng nhạt, những tia nắng cuối cùng len qua tán lá, tạo nên một khung cảnh tĩnh mịch, an yên.

Đom đóm luôn là thứ Nhan yêu thích, nhưng mùa này hay mưa nên cô bé rất ít gặp.

"Được ạ... Cháu sẽ uống."

"Chú đừng lừa cháu. Thuốc đắng lắm, cháu không thích." (đọc tại Qidian-VP.com)

Khải khẽ gật đầu, đôi mắt ánh lên vẻ dịu dàng và chân thành:

Ánh mắt của cô bé sáng lên, đầy sự hiếu kỳ và hy vọng:

Hắn đã ở đây nhiều lần, nhưng lần này có một mục tiêu khác rõ ràng hơn. Hắn nhớ rõ, trong một lần đi sâu vào không gian này, hắn đã bắt gặp một đàn đom đóm kỳ lạ, bay lượn như những linh hồn phát sáng, mang theo vẻ đẹp mà không một loài sinh vật nào ở phàm giới có thể sánh được.

"Nhan này, cháu bị ốm thế này đã mấy ngày rồi, có thấy đau ở đâu không?" Khải hỏi, giọng vẫn ấm áp và dịu dàng như dòng suối chảy.

"Cháu muốn… mà không ra ngoài được. Cháu sẽ tặng chú Khải thật nhiều hoa khi cháu khỏe lại…”

"Cháu Nhan sao rồi?" Khải hỏi, giọng quan tâm.

Khải bật cười nhẹ, không một chút giận dữ hay nôn nóng. Hắn biết rõ tính cách của Nhan - cô bé bướng bỉnh và rất sợ thuốc, nhưng cũng là một đứa trẻ hay tin vào những câu chuyện ngọt ngào.

Cô bé lắc đầu yếu ớt, đôi mắt đen láy nhìn hắn:

"Chú Khải đâu có lừa Nhan bao giờ đâu," hắn nhẹ nhàng dỗ dành. "Cháu thử uống đi, nếu không ngọt như kẹo, chú sẽ không bao giờ bắt cháu uống thuốc nữa. Được không?"

Chiều hôm ấy, Khải trở về làng sau những ngày bận rộn. Gió thổi nhè nhẹ, mang theo hương thơm của hoa cỏ dại, và con suối nhỏ nơi đám trẻ thường nô đùa vẫn vang lên những âm thanh róc rách quen thuộc.

Bên trong không gian thứ nguyên, mọi thứ vẫn như thường lệ: bầu trời không có màu sắc rõ ràng, nhưng sáng rực một cách huyền ảo. Những ngọn núi lơ lửng trên không trung, những dòng sông bạc chảy ngược và những cánh đồng hoa kỳ lạ nở rộ dưới chân. Cảnh vật xung quanh mang một vẻ đẹp siêu thực, không thuộc về bất kỳ quy luật nào của phàm giới.

Khải gật đầu, ánh mắt dịu dàng nhưng sắc bén. Hắn bước tới bên giường, nơi Nhan đang nằm. Cô bé nhỏ nhắn, thân hình gầy gò, đôi mắt nhắm nghiền như đang chiến đấu với cơn sốt. Mái tóc đen bết lại, làn da vốn trắng hồng giờ nhợt nhạt như tờ giấy.

Những con đom đóm tỏa ra ánh sáng lung linh như hàng nghìn vì sao nhỏ. Mỗi con đom đóm mang theo một quầng sáng rực rỡ, không chỉ đơn thuần là màu xanh lục, mà là một tổ hợp của màu sắc cầu vồng pha lẫn với những vệt sáng tinh khiết như ngọc. Chúng di chuyển trong không khí, tạo nên những đường nét hoa mỹ, xoay vòng và uốn lượn như những vũ công đang biểu diễn giữa trời đêm huyền diệu.

Khải đứng lặng ngắm nhìn chúng trong chốc lát, đôi mắt ánh lên vẻ bình yên. Hắn không vội vã, chỉ chờ đợi, như một người nhạc trưởng đang chờ khoảnh khắc phù hợp để ra hiệu lệnh.

***

"Nghỉ ngơi đi, rồi chúng ta sẽ gặp lại nhau ở bờ suối, nơi cháu vẫn thường tặng hoa cho chú."

Khải nở một nụ cười dịu dàng: “Ừ, chú đây. Nhan của chú sao rồi, hôm nay không ra suối hái hoa tặng chú à?”

Hôm nay, thế mà không có một bóng dáng nào xuất hiện. Không có Nhan.

Rồi, khi đàn đom đóm lượn vòng lại gần, Khải giơ tay, khẽ tạo ra một làn sóng năng lượng nhỏ. Một vài con đom đóm chao liệng quanh hắn, như cảm nhận được một sức mạnh hòa hợp với chúng. Hắn mỉm cười nhẹ, rồi thu những con đom đóm vào trong một chiếc bình đặc biệt – một kết giới trận văn không gian, trong suốt như pha lê, để giữ gìn vẻ đẹp tinh khiết của chúng mà không làm tổn hại.

***

“Món quà gì vậy chú? Cháu sẽ được thấy đom đóm sao?”

Ngôi nhà của Nhan không lớn, cũ kỹ và nằm ẩn mình giữa vườn cây xanh mát. Khải bước đến, nhịp chân nhẹ nhàng như không muốn làm chấn động không khí yên tĩnh xung quanh. Cánh cửa gỗ nhỏ mở ra, mẹ của Nhan, với gương mặt phờ phạc và đôi mắt thâm quầng, ngước nhìn khi thấy hắn bước vào.

Chương 30: Nhan - Cánh Hoa Bên Suối

Khải ngồi xuống cạnh giường, nhẹ nhàng đặt tay lên trán cô bé. Nhan khẽ rùng mình, đôi mắt từ từ mở ra, yếu ớt nhưng vẫn nhận ra người quen thuộc.

Khải ngồi bên cạnh giường, đôi mắt chăm chú nhìn cô bé nhỏ nhắn.

Hôm nay, Khải muốn tìm lại đàn đom đóm đó.

Khải dừng lại dưới tán cây lớn, đôi mắt trầm tư hướng về phía con đường dẫn vào làng. Hắn bắt gặp bà Lụa, người vẫn thường ngồi bên bờ suối khâu vá. Bà cũng yên lặng hơn mọi khi, gương mặt già nua ẩn hiện chút lo lắng.

"Cháu chỉ thấy mệt lắm, chú Khải ơi… Mẹ cháu bảo cháu phải ăn, nhưng cháu chẳng ăn nổi nữa... Thuốc cũng đắng lắm..."

"Bọn trẻ hôm nay đâu cả rồi hả bà?" Khải hỏi, giọng hơi thiếu vẻ điềm nhiên thường có.

Khải cười nhẹ, một nụ cười điềm nhiên nhưng đầy thấu hiểu. Hắn đưa tay vào túi áo choàng, lấy ra một viên đan nhỏ, màu xanh ngọc sáng lấp lánh trong ánh sáng yếu ớt của căn phòng. Viên đan trông như một viên kẹo ngọt, và khi hắn đưa tới trước mặt Nhan, cô bé tò mò nhìn nó.

Hắn tiếp tục bước đi, băng qua những dãy núi lơ lửng và những dòng sông bạc. Không gian bao quanh hắn dần thay đổi, từ những mảng sáng đến những khu vực tối mờ ảo, nơi ánh sáng của những sinh vật kỳ lạ chỉ đủ để làm lấp lánh không gian trước mắt. Và rồi quả nhiên, hắn nhìn thấy chúng.

Khải cảm nhận luồng linh khí trong không gian này đang dần trở nên quen thuộc với cơ thể mình. Mỗi bước đi, hắn cảm thấy sự tiến bộ rõ rệt trong khả năng điều khiển năng lượng.

Người mẹ thở dài, đôi mắt thoáng u sầu: “Nó yếu lắm, mấy hôm nay chẳng ăn uống gì được, sốt cao mãi mà không đỡ.”

Cô bé vẫn còn do dự, đôi mắt đen láy mở to. Dường như những lời nói của Khải chưa đủ sức thuyết phục. Khải nghĩ một chút, rồi ghé gần hơn, giọng hắn thấp xuống như đang kể cho Nhan nghe một bí mật.

Khải dịu dàng đặt viên đan vào tay Nhan, nhìn cô bé chậm rãi đặt nó vào miệng. Viên thuốc tan ra một cách êm ái, vị ngọt lan tỏa, khiến Nhan ngạc nhiên và mỉm cười: (đọc tại Qidian-VP.com)

Ánh sáng của đom đóm không chớp tắt từng đợt, mà liên tục lan tỏa, hòa vào không gian, tựa như dòng chảy của ánh sáng đang thấm nhuần vào thế giới xung quanh. Mỗi khi chúng bay qua, không khí rung lên nhẹ nhàng, tạo ra những gợn sóng lấp lánh.

"Đây là thuốc cảm đấy, nhưng không đắng đâu. Thậm chí còn ngọt nữa cơ," Khải trêu đùa, đôi mắt hắn ánh lên vẻ dịu dàng như muốn xoa dịu cô bé.

Bước vào nhà, Khải nhẹ nhàng đóng cửa, lấy ra Mạn Đà La Xá Bích, đi vào không gian thứ nguyên.

“Không chỉ thấy đâu, cháu sẽ được chơi đùa cùng chúng. Chú sẽ đưa cháu tới một nơi đặc biệt, nơi mà đom đóm sẽ bay quanh như những ngôi sao lấp lánh trong đêm. Nhưng điều kiện là, cháu phải khỏe lại đã. Đồng ý không?”

Nhưng có điều gì đó hơi lạ, hôm nay con suối nhỏ vắng lặng khác thường. Khải đi dọc bờ suối, đôi chân bước chầm chậm trên nền cỏ ướt, cảm nhận sự thiếu vắng của những tiếng cười giòn tan từ đám trẻ con. Hắn thường thấy bọn chúng nô đùa, chơi trò đuổi bắt bên bờ suối, và lúc nào cũng có bóng dáng bé Nhan, cô bé nhỏ nhắn với mái tóc ngắn ngang vai, nhặt nhạnh những bông hoa dại và tặng chúng cho hắn, như một thói quen.

Nhan nhắm mắt lại, một nụ cười nhỏ vẫn còn vương trên môi. Khải đứng dậy, đôi mắt hắn vẫn bình thản, nhưng bên trong, một cảm giác ấm áp lan tỏa. (đọc tại Qidian-VP.com)

"Con bé hẳn sẽ thích lắm," Khải thầm nghĩ, ánh mắt hắn dịu dàng khi nghĩ tới món quà này sẽ dành cho cô bé hay tặng hoa cho hắn.

Bà Lụa ngước lên nhìn hắn, đôi mắt nhăn nheo ánh lên sự thương cảm:

"Nhan này, nếu cháu uống viên thuốc này, chú hứa khi cháu khỏe lại, chú sẽ tặng cháu một món quà đặc biệt. Một món quà mà chỉ có Nhan mới xứng đáng được nhận." (đọc tại Qidian-VP.com)

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 30: Nhan - Cánh Hoa Bên Suối