Lạn Kha Truyền Thuyết
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 31: Vũ điệu Đom Đóm
Tiếng đom đóm vỗ cánh nhè nhẹ cùng tiếng gió thoảng qua mặt hồ, tạo nên một khúc nhạc không lời đầy mê hoặc. Ánh sáng của chúng chảy thành những dòng sông lấp lánh, vẽ lên bầu trời một bức tranh thần tiên. Những con người trong thôn, dù là người già hay trẻ nhỏ, ai cũng cảm nhận được sự diệu kỳ của khoảnh khắc này – một khoảnh khắc mà tất cả cùng nhau chia sẻ niềm vui, nỗi xúc động, và sự kết nối lặng lẽ nhưng vững chắc. (đọc tại Qidian-VP.com)
p/s: Cầu bình luận, đề cử, đánh giá truyện để tác có động lực.
Nhan chậm rãi đứng dậy, chẳng hỏi gì thêm, chỉ lẳng lặng theo chân mẹ. Họ đi qua những con ngõ nhỏ, những mái nhà tranh nằm im lìm dưới ánh trăng đang dần ló dạng, rồi rẽ vào con đường dẫn ra bờ hồ Sáng Nguyệt.
Khải gật đầu, trong ánh mắt hắn có chút gì đó sâu lắng, vừa chân thành vừa dịu dàng:
“Nhan, chúc mừng sinh nhật!” giọng hắn trầm ấm, như một làn gió nhẹ cuốn đi mọi nỗi buồn trong lòng cô bé.
Đúng lúc ấy, mẹ cô bé xuất hiện. Mẹ mỉm cười dịu dàng, ánh mắt ân cần như thấu hiểu mọi nỗi lòng của cô con gái bé bỏng:
Nhan tròn xoe mắt, hạnh phúc ngập tràn trong lồng ngực nhỏ bé. Cô bé không thể tin vào điều kỳ diệu mà Khải vừa hứa. Một lễ hội, chỉ dành riêng cho cô, nơi đom đóm sẽ nhảy múa, một lần nữa thắp sáng cả bầu trời vào đêm sinh nhật của cô. Nhan nắm lấy tay Khải, ánh mắt lấp lánh niềm vui:
Nhan đứng đó, đôi mắt tròn xoe mở to trong ngỡ ngàng. Làn nước mắt lặng lẽ lăn dài trên đôi má hồng hào, nhưng đôi môi cô đã sớm nở một nụ cười rạng rỡ. Cô bé không thể tin được rằng Khải và tất cả mọi người đã âm thầm chuẩn bị cho cô một bất ngờ ngọt ngào như vậy. Mọi thứ đều giản đơn, không cầu kỳ, nhưng đong đầy tình yêu thương.
Dưới màn đêm tĩnh lặng, khi đàn đom đóm bắt đầu đồng loạt tung cánh bay lên cao như pháo hoa, cả không gian tức khắc chìm vào một cõi mộng. Ánh sáng dịu dàng của chúng nhảy múa trên mặt hồ, khiến tất cả mọi người như ngừng thở, đắm chìm trong cảnh tượng đẹp tựa thiên đường này.
Khi đến gần bờ hồ, một khung cảnh bất ngờ hiện ra trước mắt. “Trạm Dừng Giữa Đường Thiên Lý” – quán ăn của Khải – sáng rực ánh đèn lồng, ánh sáng lung linh như những hạt sương mai đọng lại trên lá. Quán, vốn bình dị, nay hóa thành một góc trời huyền ảo.
Không gian lúc ấy trở nên siêu thực, như thể trời và đất không còn ranh giới. Ánh sáng của đom đóm hòa quyện với ánh trăng, với mặt hồ, với bầu trời sao, tạo thành một bức tranh mà không ngôn từ nào có thể diễn tả được. Từng nhịp vỗ cánh của đom đóm mang theo những tia sáng dịu dàng, như những câu chuyện cổ tích lặng lẽ kể lên trong đêm.
“Chú có một cách đặc biệt, nhưng không phải để giữ đom đóm lại mãi đâu, vì chúng là sinh vật tự do, như những vì sao trên trời, chỉ xuất hiện vào những đêm đặc biệt. Nhưng chú có thể biến vũ điệu này thành của riêng cháu, Nhan à.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Xung quanh, mọi người dường như cũng bị cuốn vào sự kỳ diệu ấy. Các bạn nhỏ cười vang, ngắm nhìn đom đóm bay lượn như những ngôi sao nhỏ giữa trời. Đêm ấy, bầu trời thôn Lạn Kha dường như sáng rực hơn mọi đêm khác, và trong tim cô bé Nhan, một ngọn lửa hạnh phúc đã được thắp lên, sáng mãi cùng những vì sao đom đóm.
“Mừng ngày sinh nhật của em! Mừng ngày sinh nhật của em! Mừng ngày mới em sinh ra đời…”
“Thật sao? Là của riêng cháu?”
Nhan khỏi ốm nhanh đến mức khiến cả thôn đều ngỡ ngàng. Chẳng rõ là nhờ viên đan Khải cho hay vì lòng háo hức với lời hứa về món quà đặc biệt.
Những giọng hát trong trẻo vang lên, hoà lẫn vào tiếng gió, khiến không gian như rung động. Người dân trong thôn cũng đứng quanh, nở nụ cười ấm áp.
"Nhan, con đi với mẹ nhé, mẹ có cái này muốn cho con xem."
Nhan như quên hết mọi nỗi đau đớn của trận ốm vừa mới hôm qua, tất cả đều tan biến, chỉ còn lại niềm hạnh phúc thuần khiết và tình yêu thương của mọi người xung quanh.
Cô bé Nhan, đứng giữa dòng sáng ấy, cảm thấy tim mình đập nhanh hơn bao giờ hết. Ánh mắt cô bé dõi theo từng đốm sáng nhỏ xíu đang lượn lờ, xoay tròn trước mắt mình, như đang mời gọi cô bước vào một thế giới khác. Cô bé không thể tin được rằng mình đang sống trong khoảnh khắc kỳ diệu này – một khoảnh khắc đẹp đến mức tưởng chừng chỉ có trong những giấc mơ xa xôi nhất.
Nhan mở to mắt, không thốt nên lời. Những con đom đóm bay thành từng đoàn, xoay quanh nhau, tạo thành những vòng tròn ánh sáng chậm rãi mở rộng ra, rồi bỗng chốc tan biến, chỉ để lại vệt sáng dài lơ lửng trên không trung. Rồi chúng hợp lại, như những dòng sông ánh sáng chảy quanh mặt hồ, lung linh đến mức khiến người ta tưởng như đang lạc vào một giấc mơ kỳ ảo.
Chương 31: Vũ điệu Đom Đóm
“Mỗi năm, vào ngày sinh nhật của cháu, cả thôn Lạn Kha sẽ cùng nhau ngắm nhìn vũ điệu đom đóm này. Chúng sẽ quay trở lại, lấp đầy bầu trời bằng ánh sáng của chúng, như món quà chỉ dành riêng cho cháu. Đó sẽ là lễ hội đom đóm của cháu – một lễ hội đặc biệt mà cả thôn sẽ cùng chia sẻ niềm vui.”
Cô bé khẽ đưa tay lên lau những giọt nước mắt, nhưng trong lòng đã thấy nhẹ nhàng và ấm áp hơn bao giờ hết. Chưa bao giờ cô cảm thấy được yêu thương và trân trọng như lúc này.
“Chú Khải ơi, có cách nào giữ đom đóm lại mãi không? Cháu muốn chúng ở đây mãi mãi, đêm nào cũng được ngắm chúng nhảy múa.”
Nhưng bất ngờ thực sự vẫn chưa dừng lại. Khi bữa tiệc đã đến đoạn cuối, Khải bỗng kéo tay Nhan, dẫn cô bé ra bờ hồ. Ánh trăng trên mặt hồ Sáng Nguyệt sáng lấp lánh, phản chiếu cả bầu trời đầy sao xuống làn nước phẳng lặng.
“Như đã hứa, chú có một món quà nữa cho cháu,” Khải nói, giọng nói bí ẩn và nhẹ nhàng. Hắn chỉ tay về phía mặt hồ, và ngay lập tức, hàng ngàn con đom đóm từ đâu bay lên, ánh sáng từ đôi cánh nhỏ của chúng rọi khắp không gian. Những đốm sáng li ti như những ngôi sao nhỏ lượn lờ trên mặt nước, tạo nên một vũ điệu huyễn hoặc và lộng lẫy chưa từng có.
Nhan cúi người thổi ngọn nến cắm trên chiếc bánh nhỏ trước mặt. Ánh sáng lập lòe của ngọn nến tắt lịm, để lại một chút khói bay lên trong không trung, hòa quyện cùng gió. Trong khoảnh khắc ấy, cảm xúc của mọi người như lắng đọng. Không ai nói gì, chỉ nhìn cô bé với ánh mắt ấm áp.
Nhưng với cô bé, mọi điều ấy giờ chỉ là mơ hồ, bởi cả ngày hôm nay, Khải vẫn không xuất hiện.
Nhan vừa ngỡ ngàng chưa kịp thốt nên lời thì từ trong quán, Khải cùng những cậu nhóc trong xóm nâng một chiếc bánh kem lớn bước ra, đồng thanh cất lên bài hát mừng sinh nhật cô bé:
Nhan ngước nhìn, ánh sáng của những đom đóm như vương vào đôi mắt trong veo ấy. Cô bé cười khúc khích, rồi bất chợt quay sang Khải, giọng đầy tò mò:
Khải tiến đến, gương mặt rạng ngời dưới ánh trăng, ánh mắt chứa đựng sự trìu mến vô hạn:
Những thanh niên nam nữ trong làng, vốn đã quen với những đêm yên ả, nay cũng không thể kiềm lòng trước vẻ đẹp tuyệt diệu. Họ trao nhau ánh nhìn dịu dàng, ánh mắt họ phản chiếu ánh sáng lung linh của đàn đom đóm, khiến bầu không khí thêm phần lãng mạn. Những bàn tay lặng lẽ tìm đến nhau trong vô thức, những cái chạm nhẹ đầy tình cảm nhưng lại mang trong mình một sự chân thành khó tả. Không khí lúc này không chỉ là sự ngạc nhiên hay vui mừng, mà còn là sự kết nối sâu sắc giữa con người với thiên nhiên, giữa những trái tim đang rung động với nhịp điệu của đêm huyền diệu. (đọc tại Qidian-VP.com)
Hôm nay, ngày cô bé tròn mười tuổi, sinh nhật của cô, nhưng không có bóng dáng người mà cô trông đợi nhất. Từ sáng sớm, Nhan đã đứng ở bậc cửa ngóng chờ, mắt dõi khắp con đường làng. Nhưng cả ngày dài, chỉ có những cơn gió lướt qua, mang theo những chiếc lá khô xoay xoay trong ánh nắng vàng.
Ánh mắt Nhan sáng lên, cô bé ngạc nhiên hỏi lại:
Nhan mỉm cười rạng rỡ, niềm vui trong tim cô bé như vỡ òa. Cô bé tưởng chừng như đang sống trong một giấc mơ tuyệt diệu. Ánh sáng của đom đóm, tiếng gió thổi nhẹ nhàng, và lời hứa của Khải tất cả đều như những mảnh ghép hoàn hảo tạo nên một đêm huyền diệu mà cô sẽ không bao giờ quên.
Mặt nước hồ phẳng lặng, phản chiếu bầu trời đầy sao như một tấm gương khổng lồ. Mỗi bước đi của Nhan như chìm vào một không gian mờ ảo, nơi mọi thứ trở nên dịu dàng, mộng mị. (đọc tại Qidian-VP.com)
Chiều buông xuống, khi sắc trời nhuốm màu tím nhạt, trái tim nhỏ của Nhan cũng trĩu nặng nỗi buồn. Cô bé thu mình lại bên góc nhà, đôi mắt trong veo thường ngày giờ ánh lên chút ướt át, nhưng Nhan không khóc. (đọc tại Qidian-VP.com)
Những đôi mắt tròn xoe của lũ trẻ sáng lên lấp lánh, tay chúng nắm chặt lấy nhau, nụ cười rạng rỡ hiện trên môi. Không một lời nào được nói ra, chỉ có những tiếng thở nhẹ nhàng và những cái chỉ tay ngỡ ngàng trước khung cảnh huyền ảo.
Khải đứng bên cạnh, lặng lẽ quan sát. Hắn nhìn Nhan – cô bé mà hắn xem như người thân, và lòng trào dâng một cảm giác ấm áp khó tả. Niềm vui của Nhan là niềm vui của hắn, và chính giây phút này, hắn biết rằng món quà của mình đã thực sự chạm đến trái tim cô bé. Hắn mỉm cười nhẹ nhàng, không nói gì thêm, chỉ lặng im để thưởng thức khoảnh khắc kỳ diệu này cùng với mọi người.
Nhan đứng lặng người, cô bé không thể tin được Khải và mọi người đã âm thầm chuẩn bị điều bất ngờ này cho mình. Bữa tiệc sinh nhật giản đơn nhưng đong đầy tình yêu thương. Ánh đèn lồng, hương bánh ngọt thoang thoảng trong không gian, tiếng cười rộn rã của những người xung quanh, tất cả như hòa vào nhau tạo nên một đêm huyền diệu.
Dù buồn, cô vẫn luôn tin rằng Khải sẽ không thất hứa. Nhưng giờ, khi bóng tối dần phủ lên từng mái nhà, lòng tin ấy bỗng chốc lung lay.
Khải cúi xuống, ánh mắt hắn đầy trìu mến nhìn cô bé. Hắn biết Nhan đang mê đắm trong khoảnh khắc tuyệt diệu này, một khoảnh khắc mà trái tim non nớt của cô bé sẽ giữ mãi. Khải khẽ vuốt mái tóc mềm của Nhan, rồi cười:
Khải mỉm cười, ánh sáng từ đom đóm hắt lên gương mặt hắn, làm cho nụ cười ấy càng thêm huyền ảo. Giọng hắn trầm ấm, như tiếng gió nhẹ nhàng thủ thỉ với cây cỏ:
“Chú thật sự sẽ làm điều đó cho cháu ạ?”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.