Lạn Kha Truyền Thuyết
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 35: Khai Trương
“Mày đoán xem!”
“Đúng là lũ bạn không tin được tí nào mà!”
“Khải này, đây là ông Minh – Phó phòng tài nguyên huyện, bà Vân - cán bộ văn hóa, và một số anh chị từ huyện về. Họ giúp đỡ mình nhiều lắm trong việc xin giấy tờ mở quán. Hôm nay họ cũng tới ủng hộ” (đọc tại Qidian-VP.com)
“Anh Khải, anh biết rõ chúng tôi mà. Anh mà làm gì, chúng tôi phải đến ủng hộ chứ. Chưa kể, từ khi biết anh mở quán, tôi đã tò mò không biết nơi này thế nào rồi.”
“Thôn dân chú ý, hôm nay khai trương quán của cậu Khải, mọi người ra phụ một tay nào!”
“Anh Khải, em thắc mắc thật đấy. Anh mở quán ăn ngon như này, có định tuyển quản lý không? Hồi đi học em giỏi tính toán lắm đấy.” Phạm Hương nháy mắt đầy ý tứ, khiến mọi người cười phá lên.
“Rừm... rừm... rừm...”
“Em cứ đợi đấy, nếu mọi người đến đông đủ như hôm nay thì chắc cũng phải cân nhắc đấy chứ.”
Cả hai tiến đến gần Khải với sự tự tin của những người đã quen với vị thế cao trong xã hội, nhưng thái độ của họ dành cho Khải lại hoàn toàn khác. Nguyễn Xuân Phú vươn tay ra trước, giọng nói vang lên đầy thân mật:
“Thì cũng vì lời của bọn mày đấy, làm tao suy nghĩ mãi rồi quyết định thử luôn. Đúng là không có bọn mày cổ động, tao còn chưa biết mình có tố chất nấu ăn đến thế đâu!”
Đăng Hòa vỗ vai Phạm Hương, trấn an:
“Khải, không chỉ giấy tờ, mà tinh thần của cậu mới là điều đáng quý. Một người trẻ, biết suy nghĩ vì cộng đồng, vì bà con thôn làng như vậy, tôi tin rằng cậu sẽ làm được nhiều điều lớn hơn nữa.”
“Chỉ là quen biết qua công việc thôi mà, Thịnh. Có gì lớn đâu.”
Khải bắt tay ông đáp lại:
Khải gật đầu cảm ơn thầm nhủ mặc dù cơ chế nhà nước khá quan liệu nhưng mấy người này xem như cũng là cán bộ tốt.
“Cũng chỉ là tình cờ thôi, không có gì đặc biệt đâu.”
Khải cười bí ẩn, lắc đầu:
Khó tin không phải vì hắn chưa từng gặp nhân vật lớn, khó tin là điều đó lại diễn ra ở nơi này và bọn họ lại vì Khải mà tới.
Những người dân lần lượt kéo nhau ra khỏi nhà. Mấy cô, mấy bác cười nói rôm rả, tay không quên mang theo những thứ cần thiết. Người thì đem rổ rau, người xách thùng nước, người lại lôi ra cái chổi, cái ghế, mỗi người mỗi tay một việc. Đám trẻ con nông thôn thường dậy sớm, không hiểu rõ việc gì quan trọng, nhưng thấy người lớn nhộn nhịp, chúng cũng líu ríu chạy theo, mắt sáng lên đầy tò mò.
“Móa! Mày đang đùa đúng không?”
“Anh Lâm nói đúng đấy, em mà làm quản lý chắc chỉ còn cái biển quán. Bọn anh sẽ phải lập hội ‘cứu nguy cho nhà hàng’ mất.”
“Chắc chắn không chỉ là quán ăn bình thường. Tôi tin nơi này sẽ còn nhiều điều thú vị mà anh chưa nói hết.”
“Chào Anh! Tôi nghe sếp Phú nói về anh! Nay mới có dịp gặp mặt!”
Trưởng thôn Dương từ tinh mơ đã đi khắp các nhà, giọng sang sảng gọi to:
Phương Huyên đứng ngay cạnh, tinh nghịch chen vào:
Đến lúc này, Lâm Thịnh không kìm được sự tò mò nữa. Hắn ghé sát tai Khải, giọng thì thầm không giấu được sự ngạc nhiên pha lẫn tò mò:
Khải bắt tay, nhã nhặn:
“Khải, mày thật quen họ à? Tao có bỏ lỡ điều gì không?”
Nói xong liền quay sang giới thiệu mọi người làm quen với nhau. Lâm Thịnh lần lượt bắt tay mấy ông chủ lớn mà càng không thể tin nổi những điều đang diễn ra.
“Chúc mừng khai trương! Cậu Khải, quán đẹp thế này, lại mở giữa cảnh hồ, chắc chắn sẽ thu hút khách du lịch đến đây.” Ông Minh nhìn quanh, mặc dù không thể hiểu nổi cách nghĩ của người thanh niên trước mặt nhưng vẫn nói vài lời tỏ vẻ ấn tượng. (đọc tại Qidian-VP.com)
Sự xuất hiện của họ làm cả làng xôn xao. Lâm Thịnh cũng không giấu nổi sự ngạc nhiên:
Khải chỉ cười nhẹ, đáp lại:
Ông ra hiệu cho một người đàn ông cao lớn, tóc hơi hoa râm, khuôn mặt nghiêm nghị nhưng ánh mắt sắc sảo.
Khải cười chân thành, mặc dù bản thân đã có sắp xếp từ trước nhưng mọi người nhiệt tình nên hắn không nỡ từ chối.
“Chào anh! Chào mừng anh đến góp vui với chúng tôi!”
“Khải! Lần trước tao còn nói đùa là mày không làm đầu bếp hơi phí. Không ngờ lần này mày làm thật đấy! Nhưng vì sao lại mở quán ở chỗ xa xôi này?” Lâm Thịnh bước tới trước mặt Khải, mắt đầy tò mò lẫn ngạc nhiên.
“Dạ, nhờ có sự giúp đỡ của các bác ở huyện, chứ một mình cháu chắc không làm được. Cảm ơn mọi người đã tới.”
Tại sân quán “Trạm Dừng giữa đường thiên lý,” Khải đã đứng sẵn đó, thấy mọi người tới giúp thì có chút cảm động trước tình người nồng ấm.
Khải biết Ông Minh là anh họ của ông Dương, nói lời vừa rồi cũng chỉ là có ý động viên mình, cười khiêm tốn:
Trưởng thôn Dương bước lại gần, vỗ vai Khải, giọng thân tình:
“Đây là anh Hoàng, chuyên gia tư vấn chiến lược kinh doanh trong tập đoàn, tuy tôi là chủ tịch nhưng thật ra tôi thì nghe lời anh ấy còn nhiều hơn là anh ta nghe lời tôi.”
Hắn nhìn quanh, thấy bà con đã bắt đầu chia nhau công việc, mỗi người một việc. Mấy cô bác phụ nữ cẩn thận lau dọn bàn ghế, sắp xếp mấy chậu cây xanh trang trí quanh quán. Trẻ con theo đuôi cô bé Nhan, hăng hái quét dọn sân. Những mẩu lá khô, cành rơi được gom gọn, bọn trẻ vừa làm vừa cười khúc khích, chẳng khác nào đang chơi trò chơi.
Không khí tiếp đó càng trở nên náo nhiệt từ lúc đoàn xe của nhóm bạn Khải tiến vào. Lâm Thịnh, vẫn cái dáng vẻ phóng khoáng, dẫn đầu nhóm xuống xe, cười tươi rói.
Khải hiểu ý, rồi quay sang mời tất cả vào trong:
“Anh Phú đánh giá hẳn không sai, thực sự thì tôi cũng từng thấy chị trên tivi rồi!”
Bà Vân cười hiền hậu, thêm vào:
“Anh Khải, chúc mừng! Nơi này thật là xinh đẹp!”
Cả đám phá lên cười, trong khi Phạm Hương làm bộ mặt oan ức:
“Khải, mấy người này tới đây làm gì? Không phải để dự lễ khai trương đấy chứ?”
“Cậu Khải, làng mình ít khi có dịp vui như thế này. Quán của cậu mở ra là để giúp mọi người, bà con ai cũng biết ơn cậu.”
“Mày nói thật đi, Khải. Mày định làm gì với mấy người này? Đùa sao mà lại có cả tập đoàn bất động sản, chuyên gia chiến lược tới đây?”
“Anh Thịnh nói đùa mà anh Khải làm thật! Thế lần tới, anh bảo anh Khải mở thêm quán ở thành phố, anh ấy cũng làm thật luôn không? Em còn phải đi học, không thể lúc nào thèm ăn lại chạy xa như thế này được”
Phương Huyên lời này cũng là thật, kể từ lần trước hưởng qua tay nghề của Khải, về lại thành phố lòng vẫn nhớ nhung không thôi, ăn cái gì cũng thấy không đủ vị.
Nguyễn Xuân Phú cũng góp lời, nụ cười của ông có chút ẩn ý:
Khải đáp lại, miệng treo lên ý cười.
Phan Tùng ở gần đó nghe vậy cười lớn:
Lâm Thịnh là người biết rõ về quá khứ của Khải, hắn rất thắc mắc, vì trước giờ Khải vốn không có quan hệ rộng, cha mẹ cậu ta cũng đã mất sớm, chỉ để lại gia tài và cửa hàng đá quý, nhưng nhân mạch thì gần như trống không.
Gần 10 giờ sáng, nắng đã lên cao, xuyên qua những tán cây, rọi xuống sân. Sương đã tan hẳn, để lại những giọt nước lấp lánh trên lá cỏ như từng chuỗi ngọc. Không khí trong lành, thoang thoảng hương đồng nội, hòa với tiếng trò chuyện râm ran của bà con trong thôn, tạo nên một khung cảnh rộn ràng, sẵn sàng cho ngày khai trương.
Khải xoa đầu Phương Huyên, cười đùa:
“À, quên chưa giới thiệu. Đây là mấy người bạn của tôi, mạn phép tới đây chung vui!”
Khải cười cười, vỗ vai bạn:
“Được rồi, mời mọi người vào thưởng thức cảnh hồ trước khi bắt đầu buổi tiệc. Đảm bảo nhà hàng sẽ không để mọi người thất vọng đâu.”
“Yên tâm, cậu là khách quen mà, có gì anh Khải giảm giá đặc biệt.”
Khải chỉ mỉm cười, vẻ bí ẩn vẫn không thay đổi:
Hoàng bắt tay Khải, giọng trầm nhưng thân thiện:
Đoàn xe dừng lại trước cổng quán, và từ trong xe bước ra những nhân vật nổi tiếng: Nguyễn Xuân Phú, Trần Đình Long – những ông trùm sản xuất công nghiệp trong nước, và những người bạn của họ, vừa nhìn qua đều thấy được là những nhân vật không tầm thường.
“Cảm ơn mọi người đã đến đây!”
Ông Minh bắt tay Khải, nở nụ cười tươi:
Nguyễn Xuân Phú thấy mấy vị cán bộ có ý lôi kéo làm quen, quay lại nhóm bạn mình, buông lời tự giải vây:
“Còn đây là chị Lan, giám đốc một tập đoàn lớn chuyên về bất động sản và năng lượng tái tạo. Anh Khải, có lẽ anh đã sớm nghe tên chị ấy nhiều hơn trong lĩnh vực này.”
Phạm Hương, lúc này đứng ở một góc, đang nhìn quanh quán với vẻ trầm tư, đột nhiên chen ngang:
“Cũng đáng để suy nghĩ đấy, nhưng mà anh sợ mày quản lý một thời gian lại ăn hết quán thì hơi căng.”
“Dạ vâng, tới ngay đây ông trưởng thôn!”
“Mà hôm nay đừng nói chuyện công việc. Chúng ta đến để thưởng thức buổi tiệc khai trương của anh Khải mà.”
Cùng tâm trạng không chỉ có Lâm Thịnh, thôn dân ít tiếp xúc thông tin đại chúng có thể không nhận ra nhóm người Nguyễn Xuân Phú nhưng mấy vị cán bộ Huyện sao có thể thiếu nhận thức. Cái nhìn sau đó đối với Khải đã hoàn toàn thay đổi so với trước, xem ra cậu thanh niên này bối cảnh không hề đơn giản.
Đang trò chuyện, bầu không khí bỗng có chút thay đổi khi từ xa, một đoàn xe sang trọng khác bất ngờ tiến vào thôn. Những chiếc xe bóng loáng, mang biển số của thành phố lớn, từ từ tiến vào, khiến dân làng ai nấy đều tròn mắt nhìn theo.
Trong khi cả đám đang cười đùa vui vẻ, thì từ phía xa, đoàn xe của mấy vị cán bộ huyện tiến tới. Trưởng thôn Dương nhanh chóng tiến ra, nhiệt tình chào đón, rồi quay lại giới thiệu với Khải:
Chương 35: Khai Trương
Nguyễn Xuân Phú lại quay sang một người phụ nữ mặc vest chỉnh chu, phong thái tự tin:
Khải đứng đó, lặng nhìn cảnh tượng ấy mà lòng ấm áp. Không khí trong lành, gió nhẹ lướt qua, mang theo hương thơm của đồng ruộng, hòa vào tiếng chim hót xa xa, tạo nên một buổi sáng thanh bình và ấm cúng. (đọc tại Qidian-VP.com)
Trần Đình Long bước tới, cười khẽ:
Nữ doanh nhân Lan bắt tay Khải, đôi mắt của bà lóe lên vẻ sắc sảo:
Lâm Thịnh nghe xong giả vờ nghiêm túc, chống tay lên cằm, như suy nghĩ thật sự:
“Anh Khải, anh Phú quá lời rồi, so với Sunhouse, chúng tôi thật không có gì nổi bật”
Tiếng ông Dương vừa dứt, từ trong những ngôi nhà mái ngói rêu phong, tiếng trả lời vang lên đồng loạt: (đọc tại Qidian-VP.com)
Sáng sớm, sương vẫn còn đọng trên những ngọn cỏ, mờ ảo bao phủ con đường chính của làng. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nguyễn Xuân Phú cười sảng khoái, quay sang chỉ tay về phía những người vừa bước xuống từ xe cùng mình, giới thiệu với mọi người xung quanh.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.