Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 37: Lựa chọn

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 37: Lựa chọn


"Quả thật, hôm nay là một trải nghiệm đáng nhớ. Tôi phải nói với anh rằng, Khải, không chỉ món ăn hay trà, mà cái không khí ở đây thật sự làm người ta muốn quay lại. Tôi chắc chắn lần sau sẽ dẫn theo cả gia đình và bạn bè đến!" (đọc tại Qidian-VP.com)

Khải nhấp một ngụm trà cuối cùng, ánh mắt xa xăm nhìn ra mặt hồ Sáng Nguyệt:

Khải cười nhẹ, nhưng lắc đầu dứt khoát:

Cả hai cùng bật cười, Khải vỗ nhẹ vai bạn, đôi mắt ánh lên sự đồng cảm:

“Thôi tao về đây! Khi nào rảnh tao lại lên phá quán mày.”

Mấy người Phạm Hương, Đăng Hòa cũng đã chào Khải, quay sang thúc giục. Phương Huyên tay vẫn ôm chặt Diệu Sa, đôi mắt long lanh đầy lưu luyến nhưng cuối cùng cũng chịu rời đi, nhưng không quên ngoảnh lại vẫy tay chào Diệu Sa, ánh mắt lấp lánh hy vọng một ngày trở lại.

"Ồ, quan trọng hơn ư? Tôi tưởng thưởng thức trà bên hồ đã là đỉnh cao của sự thư giãn rồi?"

"Có hai lựa chọn rõ ràng trước mắt. Một bên có tiềm lực tài chính mạnh, sẵn sàng đầu tư vốn lớn. Bên kia lại có nền tảng kỹ thuật tiên tiến, có thể mang đến những công nghệ mới mà chúng tôi đang thiếu. Chúng tôi đều biết vốn là quan trọng, nhưng kỹ thuật thì lại cần để tạo ra sự đột phá. Vậy, theo cậu, chúng tôi nên chọn ai?"

Chương 37: Lựa chọn

“Không phải mày vẫn chê tao bỏ phố về quê, sống tẻ nhạt à? Mà cần gì ước! Dọn đồ qua đây sống luôn, tao cũng đang thiếu người phụ quán. Được thì gia nhập đội đi!”

Khải bật cười, ánh mắt đầy thân thiện:

Nguyễn Xuân Phú ngẫm nghĩ rồi cười phá lên: (đọc tại Qidian-VP.com)

Lâm Thịnh, bước đến bên Khải, cười nói:

***

“Chị không muốn đi đâu, Diệu Sa ơi! Ở đây đẹp quá! Khi nào chị rảnh lại tới chơi với em nữa nhé?”

Các vị khách đều cười vang, không khí giữa họ đầy thân tình. Sau một hồi trao đổi vui vẻ, họ lần lượt lên xe, những chiếc xe lăn bánh dọc con đường rợp bóng cây, dần khuất bóng trong ánh hoàng hôn.

"Đúng, vốn rất quan trọng, nhưng nó không phải là tất cả. Vấn đề là khi anh có vốn nhưng lại không có kỹ thuật, anh sẽ gặp khó khăn trong việc tạo ra những sản phẩm có chất lượng cao. Ngược lại, nếu anh có công nghệ tiên tiến, anh có thể tạo ra những sản phẩm mà thị trường không thể bỏ qua. Và khi sản phẩm của anh đủ tốt, tiền sẽ tự tìm đến. Chúng ta đều biết thị trường luôn khao khát những thứ mới mẻ, chất lượng và sáng tạo."

Nguyễn Xuân Phú suy tư, rồi thở dài:

Nguyễn Xuân Phú nhấp một ngụm trà nóng, hương trà xanh thơm ngát hòa quyện cùng không khí mát mẻ. Ông ngả lưng ra ghế, tay vuốt nhẹ chén trà, đôi mắt dõi theo từng chuyển động nhỏ của gợn nước:

Nguyễn Xuân Phú gật đầu, tiếp lời:

"Đúng đấy, Khải. Với tiềm năng như thế này, anh có nghĩ đến việc mở thêm chi nhánh trong thành phố không? Thú thật, ở trung tâm thì có một nơi yên bình như thế này chắc chắn sẽ hút khách vô cùng."

"Anh nghĩ vậy sao? Nhưng chẳng phải vốn là yếu tố quyết định cho việc mở rộng và phát triển lớn hơn?" Nguyễn Xuân Phú hỏi lại.

Lâm Thịnh mắt sáng lên, cười khoái chí:

“Ha ha, vậy chấp nhận số phận đi. Nhưng mà này, nếu rảnh thì cứ ghé qua đây. Tao bao ăn bao uống, muốn no say cỡ nào cũng được.”

"Nhưng liệu kỹ thuật tiên tiến có đủ để dẫn dắt một doanh nghiệp phát triển lâu dài? Chúng tôi đã có lần gặp thất bại khi không đủ tiềm lực tài chính để duy trì nghiên cứu và phát triển, cuối cùng đánh mất quyền phát triển dự án tiềm năng đó vào tay người khác"

Khải mỉm cười nói đùa:

Khải khẽ thở dài, nhưng trên môi nụ cười vẫn không tắt. Hắn hiểu, Lâm Thịnh mà không lấy được mấy chai rượu thì sẽ không chịu bỏ qua, theo đó mới gật đầu, giọng đầy sự chấp nhận:

“Không được đâu! Mai ở công ty của ông già có cuộc họp lớn, bắt tao phải tham gia cùng. Haizz... ước gì được thoải mái như mày, ngày ngày hưởng không khí này.”

Nguyễn Xuân Phú gật đầu, giọng trầm trầm:

"Quả nhiên không dấu được anh! Phải rồi! Câu hỏi đặt ra là, liệu chúng tôi nên chọn ai để hợp tác? Sunhouse của Phú thì mạnh về đồ gia dụng, còn Hòa Phát thì chuyên về cơ điện và thép. Nhưng cả hai đều cần công nghệ tiên tiến để tiến xa hơn."

"Nhưng tôi cảnh báo trước nhé, nếu anh không mở thêm chi nhánh, chắc chắn khách khứa sẽ xếp hàng dài trước cửa nhà hàng này thôi. Đến lúc đó, muốn tìm sự yên tĩnh e rằng cũng khó."

Trần Đình Long cũng đứng lên, cài lại khuy áo vest, giọng nói pha chút tinh nghịch:

Lâm Thịnh thở dài, lắc đầu:

Khi nhân viên mang rượu ra, Lâm Thịnh nắm lấy túi đựng, cảm giác như vừa trúng một món hời. Hắn vội vàng ôm vào lòng, chạy thẳng ra xe như sợ bị lấy lại, nhưng vẫn không quên vẫy tay chào lần cuối:

Nguyễn Xuân Phú cười nhẹ, nghiêng đầu nhìn Khải:

“À này... tao đang nghĩ... không biết liệu có thể xin mày mấy chai rượu mang về được không? Ông già nhà tao chắc chắn sẽ khoái rượu ở đây lắm. Tao biếu ông ấy ít làm quà, biết đâu rượu ngon, sau có trốn việc cũng dễ”

"Anh nói có lý. Có lẽ sự độc đáo chính là ở cái chất riêng biệt này. Vậy tôi phải tranh thủ đến trước khi quá nhiều người phát hiện ra bí mật này!"

"Phải nói, cảnh này cũng tuyệt diệu như món ăn lúc nãy đấy, anh Khải!"

"Việc của các anh bây giờ là tập trung vào sản phẩm. Khi có được công nghệ mới kết hợp với kỹ thuật điện không dây, nhà phân phối sẽ tự nối nhau xếp hàng trước cửa" (đọc tại Qidian-VP.com)

"Thành phố đông đúc, ồn ào quá, không hợp với phong cách của tôi. Nơi này là một góc riêng biệt, dành cho những ai muốn thoát khỏi cuộc sống bận rộn, tìm về sự tĩnh lặng. Nếu mở rộng ra nhiều nơi, e rằng sẽ mất đi cái hồn ban đầu."

Nguyễn Xuân Phú đứng dậy đầu tiên, đôi tay mở rộng như thể để ôm trọn khung cảnh xung quanh, khuôn mặt rạng rỡ:

Khải nhấp một ngụm trà, ánh mắt khẽ sáng lên trong giây lát, rồi nhẹ nhàng đặt tách trà xuống, nói bằng giọng trầm tư, điềm đạm:

“Biết rồi, biết rồi! Nhưng mà lần này ngoại lệ đi. Chẳng phải tao là khách VIP của mày sao? Một lần thôi mà!”

Lâm Thịnh cười to, rồi bỗng ánh mắt lóe lên như nghĩ ra điều gì, hắn nghiêng đầu nhìn Khải với vẻ nài nỉ:

Lâm Thịnh cười phá lên, vỗ vai Khải:

"Rất vui vì anh thích nơi này. Đó chính là điều tôi mong muốn—một nơi mà mọi người có thể thư giãn, tạm xa rời cuộc sống xô bồ."

Trần Đình Long ngả người ra sau, cười khẽ:

“Nhanh nào, Phương Huyên! Muộn lắm rồi!”

"Cậu có cách nhìn khác hẳn chúng tôi. Thường thì chúng tôi cứ lo nghĩ đến vốn và thị trường trước, nhưng cậu lại chỉ ra rằng, kỹ thuật mới là thứ cốt lõi. Nếu sản phẩm đủ tốt, nhà đầu tư sẽ tự tìm đến."

Khải đứng trên bậc thềm, dõi theo mọi người rời đi, gương mặt vẫn giữ nụ cười nhẹ nhàng. Gió nhẹ từ mặt hồ thổi qua, mang theo chút mát mẻ cuối ngày. Ánh hoàng hôn phủ lên cảnh vật một lớp ánh sáng vàng dịu dàng, khiến khung cảnh càng thêm phần yên bình.

"Cảnh đẹp là nhờ thiên nhiên ưu ái. Tôi chỉ muốn mang lại cho các anh một không gian thật thư thái trước khi chúng ta nói về những điều quan trọng hơn."

"Anh Phú thì dẫn theo gia đình, còn tôi sẽ giới thiệu cho tất cả các đối tác kinh doanh của mình. Một không gian thế này, vừa thư giãn vừa đàm đạo chuyện công việc, chắc chắn sẽ thu hút được không ít người."

“Khải, bọn tao cũng phải về đây!”

Những vị cán bộ huyện đã rời đi từ trưa, sau khi hết lời khen ngợi. Họ nhắc khéo về các dự án phát triển du lịch, tỏ ra rất hứng thú với tiềm năng của vùng đất quanh hồ, hứa hẹn những cuộc gặp gỡ tiếp theo khi cơ hội đến.

“Thôi mày ơi, tao có trốn ở đâu thì Lão Hùng cũng lôi về bằng được. Ông ấy muốn nghỉ hưu, lại bắt tao gánh cục nợ của ông ấy!”

Khải nở một nụ cười nhẹ nhàng, ánh mắt anh thoáng qua chút tự hào nhưng khiêm tốn:

"Phải công nhận!" Trần Đình Long nhấc tách trà lên, nâng niu như một bảo vật: "Không chỉ món ăn mà cả trà cũng thật tuyệt vời. Anh thật sự có khiếu chọn địa điểm, anh Khải à. Cảnh vật như thế này, người bình thường khó lòng mà chạm tới."

“Mày biết mà, rượu ở đây tao không cho mang ra ngoài. Tất cả đồ uống ở quán này chỉ dành để thưởng thức tại chỗ thôi, không bán mang về.”

"Đúng là như vậy, nhưng các anh đến đây không chỉ để thưởng trà ngắm hồ thôi phải không? Sunhouse của anh Phú và Hòa Phát của anh Long đều đang đối mặt với một bài toán lớn. Kỹ thuật, thị trường và vốn? Nên chọn cái gì phải không?"

Khải nhìn bạn mình, đôi mắt hơi chớp:

"Thế là rõ rồi. Chúng ta sẽ tập trung vào tìm đối tác có công nghệ tiên tiến, sẵn sàng mang đến những giá trị thực sự. Vốn sẽ không phải vấn đề ưu tiên hàng đầu nữa." (đọc tại Qidian-VP.com)

Khải cười, nhìn theo bóng Lâm Thịnh bước lên xe. Gần chỗ hắn, Phương Huyên đang níu lấy Diệu Sa, không muốn rời xa. Cô tinh nghịch ôm lấy Diệu Sa, cười khúc khích khi cả hai cùng chơi đùa dưới bóng cây:

“Được rồi, chỉ lần này thôi nhé! Tao làm ngoại lệ, nhưng chỉ năm chai thôi, đủ để biếu ông Hùng. Lần sau thì không có chuyện đó nữa đâu.”

Buổi chiều trôi qua trong không khí nhẹ nhàng và tĩnh lặng của hồ Sáng Nguyệt, như thể cả không gian cũng muốn lưu giữ khoảnh khắc thư thái này. Khi những tia nắng cuối cùng tan biến, các vị khách từ Hà Đô cũng bắt đầu chuẩn bị ra về.

Mặt hồ Sáng Nguyệt phẳng lặng như một tấm gương khổng lồ, phản chiếu ánh nắng lung linh rải khắp bề mặt. Đôi khi có những cơn gió nhẹ thổi qua tạo nên những gợn sóng mờ ảo, khiến mặt hồ tựa như đang cười mỉm với những người đang ngồi trên chiếc bàn trà ven hồ.

"Nếu đến mức đó thì tôi phải nghĩ cách điều chỉnh thôi. Nhưng trước mắt, tôi muốn mọi người đến đây như đến một chốn nghỉ dưỡng hơn là một nhà hàng kinh doanh. Vậy nên, việc mở rộng không phải là mục tiêu của tôi."

Khải đặt tách trà xuống, hơi cúi đầu với vẻ suy tư:

“Chỉ cần năm chai là đủ rồi! Thank you! Ông già nhà tao mà nếm qua thì sẽ khoái lắm.”

Khải hơi nhướng mày, nhưng rồi lại bật cười, tỏ vẻ bất đắc dĩ:

Khải chỉ cười, đưa mắt nhìn về hồ, đôi mắt anh lấp lánh theo từng nhịp sóng:

Nguyễn Xuân Phú hơi nhíu mày rồi cười phá lên:

Khải vẫy tay gọi một thôn dân giúp việc, dặn mang ra năm chai rượu được đóng gói cẩn thận để Lâm Thịnh đem về.

Khải mỉm cười sâu lắng: (đọc tại Qidian-VP.com)

Diệu Sa thè lưỡi nhỏ, liếm liếm bàn tay của Phương Huyên tỏ vẻ đồng ý.

“Không ở qua đêm được à? Quán có chỗ ngủ đó!”

"Anh nói đúng. Có những sản phẩm đã thay đổi hoàn toàn cục diện của cả thị trường chỉ vì chúng sở hữu một công nghệ độc đáo. Như điện không dây của chúng ta chẳng hạn, dù chưa ra mắt, nhưng nó đã tạo ra sự tò mò và khao khát từ người tiêu dùng"

Trần Đình Long gật đầu, ánh mắt sáng lên sự đồng tình:

Lâm Thịnh ra vẻ hiểu biết, nhưng vẫn không bỏ cuộc, nài thêm:

Trần Đình Long đặt tách trà xuống bàn, đôi mắt sắc bén trở lại:

Khải vẫn đứng đó, nhìn những chiếc xe nối tiếp nhau lăn bánh. Từng người, từng người một ra về với nụ cười hài lòng trên môi. Mặt hồ phẳng lặng phản chiếu ánh hoàng hôn, như lời chào tạm biệt cuối ngày.

"Câu hỏi của các anh chẳng phải là câu trả lời rõ ràng rồi sao? Hai anh đều là những người đứng đầu các doanh nghiệp lớn, và tôi chắc chắn rằng các anh đã suy nghĩ rất nhiều về điều này. Tôi tin rằng kỹ thuật tiên tiến luôn là yếu tố quyết định. Cả Sunhouse và Hòa Phát hiện tại đều có nền tảng tài chính ổn định. Vấn đề lớn nhất mà các anh đang đối diện là làm thế nào để nâng cấp và phát triển công nghệ các sản phẩm đang có"

Trần Đình Long vỗ vai Khải, ánh mắt nửa đùa nửa thật:

"Điều đó phụ thuộc vào ưu thế nội tại của doanh nghiệp. Nếu các anh có kỹ thuật đột phá, các nhà đầu tư sẽ tự tìm đến. Họ muốn góp vốn vào một doanh nghiệp có tiềm năng lớn, không chỉ dựa vào tài chính mà còn dựa vào sự sáng tạo và khả năng phát triển công nghệ. Vấn đề lớn nhất của Sunhouse và Hòa Phát hiện giờ không phải là vốn, mà là việc làm thế nào để kết hợp kỹ thuật điện không dây với những công nghệ tiên tiến khác, mở ra những cơ hội mới."

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 37: Lựa chọn