Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 39: Lạn Kha nổi tiếng rồi

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 39: Lạn Kha nổi tiếng rồi


Cả nhóm bắt đầu bàn tán xôn xao, thậm chí có người đã mở điện thoại, bắt đầu nói những câu bình luận không mấy tích cực trên mạng xã hội:

"Quán ở vùng quê mà giá cả hắc ám như thế này sao? Phương Huyên có lẽ bị lừa rồi!"

“Phương Huyên không hề nói quá chút nào. Đúng là phải thử mới biết. Quá tuyệt vời!”

“Mình có tới nhầm chỗ không nhỉ? Phương Huyên nói nơi này đẹp lắm mà.”

Ông Lâm nhíu mày, tay gõ nhịp nhẹ lên ghế, nhưng ông cũng chẳng biết phải nói gì. Mặc dù quán chẳng phải của hai người, nhưng sự vắng vẻ của quán khiến cả hai thêm phần căng thẳng.

“Ừ thì... chắc cũng phải từ từ, khách chưa quen đường đến đây.”

“Mình... mình không tin nổi!” Một cậu bạn líu lưỡi, giọng lắp bắp vì quá ngạc nhiên. “Đúng là... là Linh Hồ thật sao?”

“Không biết có thật không đâu, nhưng tụi mình đã tới đây rồi, phải thử thì mới biết chứ.”

Những người còn lại bắt đầu tò mò, thăm dò cầm đũa lên thử. Từng miếng thức ăn như mở ra một thế giới hương vị khác biệt. Những ngờ vực, căng thẳng trước đó dần biến mất. Vị ngọt đậm đà của rau củ tươi ngon, hương thơm phức của thịt nướng, tất cả đều khiến họ phải sửng sốt. Không một ai trong nhóm có thể ngờ rằng, ngay giữa nơi thôn quê này lại có thể tìm thấy món ăn đẳng cấp đến thế.

“Đường đi thì khó khăn thế này, nếu không phải vì lời giới thiệu của cô ấy, chắc chẳng ai dám tới đâu. Nhưng mà nếu đồ ăn ngon thật như cô ấy nói, cũng đáng để thử một lần.”

Gần trưa tại nhà hàng mới khai trương, ông Lâm và bà Lan ngồi lặng lẽ trước cửa, mắt thỉnh thoảng liếc ra đường lớn, hy vọng sẽ có ai đó ghé qua. Dù đã chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ, từ bếp núc đến bàn ghế, quán vẫn vắng hoe. Không khí yên ắng đến mức có thể nghe rõ tiếng gió thổi qua những hàng cây xung quanh. Bà Lan, với khuôn mặt hằn lên vẻ lo lắng, khẽ than thở:

“Cậu ơi, nhớ quay kỹ nhà hàng nhé, để bọn tớ xem có đáng tới không.”

“Có chuyện gì thế bác?” Khải hỏi, giọng nhẹ nhàng.

“Haizzz, đồ ăn chuẩn bị sẵn cả rồi mà giờ này chẳng có khách nào. Không biết hôm nay có ai tới không nữa... Nếu không thì uổng phí biết bao nhiêu nguyên liệu.”

Ông Lâm gật đầu, giọng cũng hơi run:

Sau khi ăn no nê, cả nhóm quyết định đi dạo quanh khu vực ven hồ, nơi mà Phương Huyên đã từng nhắc tới. Lúc này đã là hơn 3h chiều nhưng mặt trời không quá gắt, ánh nắng buông xuống, trải dài trên mặt nước lấp lánh, tạo nên một khung cảnh thơ mộng hiếm có. Gió thổi nhẹ, mang theo mùi cỏ cây thanh mát, khiến không gian trở nên tĩnh lặng nhưng đầy sức sống.

"Linh Hồ đó! Thực sự là Linh Hồ!!"

“Thôi kệ, đã tới rồi, cứ thử xem thế nào.”

Từng bình luận hiện lên, mỗi một từ đều mang theo sự thán phục. Cảnh tượng ấy, vẻ đẹp của Diệu Sa quả thật quá mức ấn tượng.

Tất cả đều ngước mắt nhìn về phía xa, và ngay lập tức, mọi ánh nhìn đều bị cuốn hút bởi cảnh tượng kỳ diệu trước mắt.

Khải mỉm cười, vỗ vai ông Lâm bà Lan trấn an:

"Không hiểu nổi, đồ bình dân mà tính giá như ở nhà hàng sang chảnh trong thành phố!"

"Trời đất, ngon hơn mình tưởng tượng!" Một cô gái không kiềm chế được, thốt lên khi vừa cắn miếng rau củ giòn tan trong miệng. "Còn hơn cả món trong nhà hàng sao Michelin!"

“Nhưng dù vậy, giá cao quá vẫn không hợp lý. Chúng tôi đã đi nhiều nơi, ăn ở nhiều nhà hàng sang trọng mà giá ở đây còn đắt hơn.”

Chương 39: Lạn Kha nổi tiếng rồi

Những tiếng cười vang lên, sự căng thẳng lúc đầu hoàn toàn bị xua tan. Người này nhìn người kia, không ai có thể tin được rằng mình đang trải nghiệm một bữa ăn như thế này ở giữa chốn thôn quê xa xôi.

Ngay khi miếng thịt đầu tiên chạm vào lưỡi, đôi mắt cậu mở to đầy ngạc nhiên. Vị ngọt tự nhiên của thịt kết hợp hoàn hảo với gia vị vừa miệng, từng thớ thịt mềm mại tan chảy nơi đầu lưỡi. Cậu dừng lại một giây, rồi nhanh chóng nhét thêm miếng nữa vào miệng, không thốt nên lời.

Ngày hôm sau,

Khải chậm rãi bước vào nhà hàng, bắt gặp những ánh mắt nghi ngờ từ nhóm khách trẻ đang bàn tán về giá cả. Dù họ không nói to, nhưng những câu như "giá đắt cắt cổ" "Phương Huyên quảng cáo lố quá rồi" vẫn vang lên đủ để hắn nghe thấy.

“Không cần lo lắng đâu. Chúng ta mới khai trương, khách chưa biết đến cũng là điều bình thường. Nếu hôm nay đồ ăn không dùng tới, mình cứ thả xuống hồ cho cá ăn. Sau này đánh bắt lên, cá còn ngon hơn nhiều, vậy là không có gì lãng phí.”

“Ừ, vào chuẩn bị nhanh lên! Món ăn phải thật hoàn hảo, không được làm mất mặt quán.”

Trời đã trưa, nắng đổ vàng cả sân trước quán, và kim đồng hồ đã chỉ quá 12 giờ. Không khí xung quanh vẫn im lìm, cả ba người đều có cảm giác quán sẽ vắng khách suốt cả ngày hôm nay. Nhưng rồi, đột ngột, từ xa vọng lại tiếng động cơ ô tô.

Ánh nắng nhuộm vàng những sợi lông của Diệu Sa, làm cho nó càng thêm lấp lánh. Đôi mắt trong veo, đầy sự tinh nghịch, như thể đang mời gọi cả nhóm lại gần. Chỉ một ánh nhìn đó thôi cũng đủ khiến mọi người trầm trồ, không ai dám thốt nên lời. Vẻ đẹp của nó quá đỗi thần tiên, khiến họ quên cả việc nói chuyện trên livestream.

“Đắt thì vẫn là đắt thôi, có khác gì ăn c·ướp đâu chứ...”

Người xem trên livestream bắt đầu thả bình luận tới tấp:

Những tiếng cười vang lên, sự hoài nghi đã tan biến. Người này nhìn người kia, không ai có thể tin được rằng mình đang trải nghiệm một bữa ăn như thế này ở giữa chốn thôn quê xa xôi. Những món ăn, với hương vị độc đáo, đã khiến mọi nghi ngờ tan biến, chỉ còn lại sự say mê.

“Wow, đường quê thật sự đấy à? Đẹp thế này mà đi lại khó à?” (đọc tại Qidian-VP.com)

“Thêm một phần thịt nướng nữa nhé?” Một bạn trẻ nói, đôi mắt ánh lên niềm hào hứng.

Một cậu bạn liếc nhìn đĩa thức ăn trước mặt, ngập ngừng cầm đũa lên thử trước. Ánh mắt vẫn còn chút e dè, nhưng cậu ta cũng muốn xem liệu món ăn này có đáng với số tiền đã bỏ ra không.

Trong nhóm có người đã bắt đầu mở điện thoại, bật livestream trong cộng đồng fan của Phương Huyên ngay tại chỗ. Một cậu bạn, dáng cao gầy, giơ máy lên quay cảnh xung quanh và nói với khán giả đang xem:

“Món canh cũng phải gọi thêm lần nữa đi!” Tiếng cười giòn giã vang lên, và ngay lập tức, những món ăn mới được mang ra. Hương thơm ngào ngạt lan tỏa khắp không gian, càng khiến họ thêm phần háo hức.

Nghe Khải nói thế, ông Lâm và bà Lan tuy vẫn còn chút lo lắng nhưng cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn. Bà Lan thở dài:

“Cả cái đĩa rau nộm kia nữa!” Một người khác gật gù, sự thèm thuồng hiện rõ trên khuôn mặt.

“Khách tới rồi! Khách tới thật rồi!” Bà Lan vui sướng thì thầm với ông Lâm, đôi bàn tay run run vì hồi hộp.

Cậu bạn chỉ cười, rồi nói đùa:

Khải giữ giọng điềm đạm:

Khải từ sáng đã ở ngoài vườn, loay hoay với việc bố trí trận văn dựng linh điền. Hắn cần một chỗ trồng những loại gia vị đặc biệt lấy từ không gian thứ nguyên, những loại cây này là bí quyết mang đến hương vị độc đáo cho món ăn nên cần có nguồn gốc rõ ràng, tránh bà con hoài nghi mới được. Sau khi mọi thứ đã hoàn tất, Khải bước vào nhà hàng, thấy ông Lâm và bà Lan ngồi thừ ở cửa, vẻ mặt đầy lo âu.

Người bạn đang livestream cũng chẳng thể chờ lâu hơn, ngay lập tức quay cận cảnh những đĩa thức ăn b·ốc k·hói, giọng phấn khích: (đọc tại Qidian-VP.com)

Khải hiểu rõ cảm xúc của họ, nhưng hắn chỉ cười nhẹ và nói: (đọc tại Qidian-VP.com)

Dù vẫn không thoải mái lắm, nhóm bạn cũng không còn cách nào khác. Họ ngồi xuống, gọi vài món cơ bản rồi chờ đợi trong sự nghi ngờ.

“Cậu Khải à, từ sáng tới giờ vẫn chẳng thấy ai ghé vào ăn cả... Đồ ăn thì chúng tôi đã chuẩn bị hết rồi, nếu không có khách thì biết phải làm sao đây? Uổng phí quá!”

“Xin chào mọi người, tụi mình vừa đến Lạn Kha, nơi mà Phương Huyên đã khen hết lời. Mọi người thấy không? Cảnh thì đẹp đấy, nhưng đường xá khá khó đi. Hi vọng đồ ăn ở đây ngon như lời cô ấy nói, nếu không thì công toi!”

Cậu Khải mua bao nhiêu nguyên liệu cùng công sức bọn họ bỏ ra từ sáng mà khách lại không đến thì đồ ăn để làm gì?

Lạn Kha sau hôm nay, chắc chắn sẽ triệt để nổi tiếng rồi!

Ngay lập tức, bình luận trên livestream bùng nổ. Những dòng chữ chạy liên tục, cư dân mạng theo dõi không giấu nổi sự phấn khích:

Khải cố tình nhấn mạnh đến yếu tố “tự nhiên” và “thủ công” để giải thích cho mức giá cao. Thực tế, vùng đất mà quán đang tọa lạc nằm ở một nơi xa xôi, không có điều kiện thuận lợi cho việc vận chuyển nguyên liệu từ các nơi khác, nên việc tự trồng và khai thác tại chỗ được xem là giải pháp hợp lý.

Cả nhà bếp bỗng chốc trở nên sống động, tiếng nồi niêu, dao thớt, và xoong chảo vang lên, tạo thành một bản hòa tấu gấp gáp.

Bên bờ hồ, một sinh vật với lớp lông màu hoàng kim óng ánh đang nhẹ nhàng bước đi trên mép nước, linh hoạt như một bóng dáng thoát tục. Đó chính là Diệu Sa, chú cáo nhỏ mà Phương Huyên từng nhắc đến. Nó nghịch nước với dáng vẻ duyên dáng, tựa như một hình ảnh trong mơ.

“Mọi người ơi, nhìn kìa! Mùi thơm ngất ngây luôn. Mình nghĩ phải thử thôi!”

Chỉ sau ít phút, đồ ăn được dọn lên. Khói bốc lên nghi ngút từ những đĩa thức ăn, hương thơm của rau củ tươi ngon và thịt nướng thấm đẫm gia vị lan tỏa khắp căn phòng. Mùi thơm không nồng đậm mà nhẹ nhàng, tự nhiên, cuốn hút và đánh thức từng giác quan. Bầu không khí đột ngột thay đổi, sự căng thẳng dần dịu đi khi mùi hương bao quanh họ.

Bà Lan quay sang Khải, hơi ngập ngừng:

Mọi người lặng đi một chút. Dù chưa hoàn toàn thuyết phục, nhưng sự giải thích của Khải phần nào làm dịu lại không khí căng thẳng. Một vài người lẩm bẩm:

Lúc này, từ trên xe bước xuống một nhóm gần mười bạn trẻ, người nào cũng mệt mỏi sau chuyến đi dài. Họ vừa lau mồ hôi vừa ngó nghiêng xung quanh, ánh mắt thoáng chút ngờ vực khi nhìn thấy khung cảnh vắng vẻ của làng quê. Một cô gái, dẫn đầu nhóm, lầm bầm:

Giá cả đã không còn là vấn đề. Khi món ăn được bày ra, tất cả những lo lắng, những câu hỏi về chất lượng đều tan biến. Họ ăn như thể đây là lần cuối cùng được thưởng thức những món ngon ấy. Vị tươi mát của từng miếng thịt, vị ngọt thanh của rau củ, tất cả hòa quyện lại thành một trải nghiệm khó quên.

“Nhất định là chiêu trò quảng cáo thôi. Làm gì có nơi nào ở quê mà ngon thế!”

Một bạn trẻ khác lên tiếng:

Khải và hai người đầu bếp ngẩng lên, thấy vài chiếc xe bán tải đang lù lù tiến vào từ đầu thôn. Con đường làng nhỏ hẹp và gập ghềnh khiến xe đi rất chậm, nhưng cuối cùng, những chiếc xe cũng dừng lại trước cửa quán.

Với một nụ cười bình tĩnh, Khải tiến tới, không trực tiếp phản bác mà chỉ đứng yên một lúc, quan sát.

“Trời ơi, sao mà giá lại cao như thế? Chỉ là mấy món bình dân thôi mà, còn đắt hơn cả nhà hàng cao cấp ở phố lớn. Phương Huyên khen quá trời, thế mà...”

“Wow, nhìn kìa! Có phải Linh Hồ không?” Một cô gái trong nhóm bỗng reo lên, ánh mắt sáng lên như tìm thấy kho báu.

"Ôi trời! Đẹp quá!!!"

Cậu bạn đang livestream cười lớn, quay hẳn mặt vào camera, giọng chắc nịch:

Nhóm bạn trẻ bước vào, ánh mắt dò xét khắp xung quanh. Họ ngồi xuống bàn và bắt đầu nhìn qua thực đơn. Nhưng ngay lập tức, sự hào hứng trên khuôn mặt họ chuyển thành những cái nhăn mày đầy bất ngờ.

"Thề là thật! Nếu không tin thì mọi người cứ tới mà thử. Đáng từng giây, từng phút luôn. Mình chưa bao giờ ăn món nào như thế này!"

Tiếng bình luận rào rào vang lên, theo sau là những cái nhíu mày không hài lòng. Mặt mày ai cũng tỏ ra bực tức, và có vẻ như lòng nhiệt tình ban đầu vì lời khen của Phương Huyên đang dần tan biến.

“Không thể tin nổi, tớ muốn đi ngay lập tức!”

"Thần kỳ quá đi!"

Một cô gái trong nhóm cũng không nén nổi sự ngỡ ngàng:

“Thật không đó? Trông ngon quá vậy!”

"Chắc chắn mình phải đến ngay thôi!"

Một cậu trong nhóm nhướng mày, vẻ mặt vẫn còn khó chịu: (đọc tại Qidian-VP.com)

Khi nhìn thấy những chiếc xe hơi đỗ lại, ông Lâm và bà Lan ngay lập tức bật dậy. Đôi mắt họ sáng rực lên, như một ngọn đèn dầu vừa được đốt. Bà Lan vội vàng chỉnh lại tạp dề, còn ông Lâm thì cuống quýt quay vào bếp. Đám phụ việc đứng phía sau cũng không giấu được sự phấn khích, xì xào bàn tán.

“Trời ơi, thơm thật đấy!” Cậu reo lên, phá vỡ bầu không khí im lặng, khiến những người xung quanh phải quay lại nhìn.

“Chắc chỉ là chiêu trò quảng cáo thôi, làm gì mà đồ ăn với linh thú như Phương Huyên nói được.”

Bình luận trên livestream xuất hiện liên tục:

“Cứ thử món ăn trước đã, rồi các bạn sẽ hiểu. Nếu không hài lòng, tôi sẽ hoàn lại tiền.”

“Giá món ăn... cao quá!” Một cậu bạn ngạc nhiên thì thầm, giọng nói có phần khó chịu.

“Xin lỗi vì làm mọi người bất ngờ về giá,” Khải nhẹ nhàng mở lời. “Tôi là chủ quán ăn nay, hãy để tôi giải thích một chút. Tất cả nguyên liệu ở đây đều là sản phẩm tươi sạch, hoàn toàn tự nhiên và được chăm sóc bằng phương pháp đặc biệt mà chúng tôi đã nghiên cứu kỹ lưỡng. Khu vực này rất gần với núi và sông, đất đai phì nhiêu, khí hậu thuận lợi. Chúng tôi tận dụng lợi thế đó để tạo ra những loại rau củ và thực phẩm chất lượng cao, an toàn cho sức khỏe. Ngoài ra, các loại gia vị chúng tôi sử dụng đều là gia vị quý, khó tìm và được thu hoạch thủ công, không qua bất kỳ quá trình chế biến công nghiệp nào.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Cả nhóm tiếp tục ăn uống say sưa, không ai có thể ngừng thưởng thức. Mọi ánh mắt giờ đây chỉ còn sự thán phục và hài lòng. Một cô gái trong nhóm vừa cười vừa nói:

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 39: Lạn Kha nổi tiếng rồi