Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 40: Thử nghiệm Huyết đan

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 40: Thử nghiệm Huyết đan


Khải nhìn thẳng vào Isolde, trực tiếp nói: (đọc tại Qidian-VP.com)

Mọi việc đã ổn định, Khải bàn giao công việc quản lý lại cho ông Dương, hắn nhớ mình vẫn còn một cuộc hẹn.

Khải biết rõ mục tiêu của mình. Mỗi ngày, hắn chỉ nấu 10 mâm cơm, đó đã là mức tối đa mà nguồn cung lương thực trong thôn có thể đáp ứng. Hắn không muốn mở rộng quán, không muốn biến nơi này thành một nhà hàng thương mại. Đối với hắn, đây là một cuộc dạo chơi, một hành trình khám phá những điều kỳ diệu mà tạo hóa ban tặng.

Chương 40: Thử nghiệm Huyết đan

Thời gian trôi đi, không gian xung quanh như tĩnh lặng lại. Cảm xúc trong Isolde dường như bắt đầu trở lại, cô đột nhiên mở mắt ra, nhìn thẳng vào Khải:

“Chào anh!” Khải đáp, ánh mắt lướt qua. “Tôi hy vọng có thể mang đến chút gì đó hữu ích cho gia tộc các anh!”

Khải yêu cầu Isolde ngồi xuống ghế, nơi ánh sáng nhẹ nhàng từ đèn chao chiếu xuống tạo ra một không gian ấm áp. Hắn lấy viên Huyết Nguyên Đan nhỏ màu đỏ tươi, để trong lòng bàn tay, nhìn nó như một biểu tượng của hy vọng. (đọc tại Qidian-VP.com)

Ma Cao không chỉ là một thành phố phồn hoa, mà còn là nơi giao thoa của những bí mật và quyền lực. Địa điểm hẹn hò được chỉ định là một biệt thự sang trọng trên đảo nhỏ, nơi mà những người thuộc tầng lớp thượng lưu thường tìm kiếm sự riêng tư.

Khi ánh hoàng hôn nhuộm vàng thành phố, Khải rời khỏi nơi ở, bước vào một chiếc xe sang trọng chờ sẵn, tài xế ngoài câu chào đầu tiên thì gần như không nói chuyện để hắn cảm nhận được không khí trầm mặc đang lượn lờ xung quanh.

Isolde nghe lời Khải, cố gắng thực hiện theo lời hắn nói.

“Cảm giác như thế nào?” Elias hỏi, ánh mắt chăm chú theo dõi từng phản ứng của em gái.

Khải quay sang nhìn Elias, thấy đối phương gật đầu, biết được gia tộc này tương đối tuyệt vọng, mới khiến một cô gái hẳn có địa vị cao như Isolde sẵn sàng bỏ qua mọi nguy hiểm tiềm tàng, tự mình đem thân thử thuốc như vậy.

Sau khi nhóm bạn trẻ đến và tạo nên một cơn sốt nhỏ cho Lạn Kha, ngôi làng yên bình ấy đã dần thay đổi. Mỗi ngày, mặc dù đường xá đến đây xa xôi, vẫn có khoảng 20 đến 30 khách du lịch ghé thăm, hầu hết là những người hâm mộ của Phương Huyên và bạn bè của họ, tìm đến để trải nghiệm không gian ẩm thực độc đáo và cảnh quan thiên nhiên tuyệt đẹp.

Phía sau ông ta là một cô gái, cô gái đứng đó như một viên ngọc quý. Mái tóc nâu vàng dài buông xõa, làn da trắng ngần và đôi mắt sáng như những ngôi sao lấp lánh trong đêm. Cô mặc một chiếc váy trắng tinh khôi, tôn lên vẻ duyên dáng và quyền lực. Khi Khải nhìn cô, mọi thứ xung quanh như nhạt nhòa—nét đẹp cổ điển hòa quyện với sự hiện đại, đầy bí ẩn.

Khi Khải bước vào, Elias Von Eldridge đã có mặt, vẫn với phong thái tự tin, nhưng ánh mắt lại ẩn chứa sự ưu tư. (đọc tại Qidian-VP.com)

Elias chậm rãi giới thiệu cô gái, nét mặt nghiêm túc:

“Tôi đã sống trong bóng tối quá lâu rồi. Tôi chấp nhận bất cứ điều gì.”

“Đan hẳn là có tác dụng, nhưng không phải có hiệu quả ngay. Có thể phải mất một thời gian,” Khải thầm thì “Hãy kiên nhẫn.”

“Chào Khải,” Elias lên tiếng: “Cảm ơn anh đã đến. Chúng tôi rất mong đợi buổi gặp gỡ này.” (đọc tại Qidian-VP.com)

“Tôi không thể đảm bảo điều gì, tôi đến chỉ với một sử thử nghiệm. Nếu cô chấp nhận, vậy hãy tìm người khác trước”

“Cô hãy tưởng tượng cảm giác khi đặt chân lên cỏ xanh, khi những cơn gió thoảng qua,” Khải thì thầm, “Hãy để năng lượng từ viên thuốc giúp cô hồi sinh lại những cảm xúc đó.”

Isolde nhắm mắt lại, đôi môi mím chặt, có vẻ như đang tập trung. “Em… có lẽ có chút gì đó,” cô nói, giọng hơi gấp, chứa đựng sự lo lắng.

Isolde nhìn viên thuốc một cách nghi ngờ nhưng cuối cùng vẫn gật đầu:

“Đây là em gái tôi, Isolde. Như tôi đã nói, cô ấy là một trong những người đang mắc phải căn bệnh kỳ lạ. Ban đầu chỉ là mất cảm giác ở tay và chân, nhưng giờ đây căn bệnh đã lan ra toàn thân. Cô ấy vẫn có thể di chuyển và sinh hoạt bình thường, nhưng không còn cảm nhận được gì—không đau, không nóng, không lạnh, duy có cảm xúc là vẫn nhận biết”

Isolde ánh mắt kiên định, nhưng cũng có chút bối rối:

Ma Cao, hai ngày sau

Căn phòng được trang trí bằng những bức tranh nghệ thuật tinh xảo, ánh sáng dịu nhẹ từ những chiếc đèn chao cổ điển, tạo ra một không gian vừa sang trọng, vừa bí ẩn. Mùi hương từ các loại nến thơm hòa quyện với không khí, khiến mọi thứ trở nên nhẹ nhàng và lôi cuốn.

“Tôi cảm thấy… một chút gì đó, dường như có chút tê ngứa trên da” cô nói, giọng cô giờ đã trở nên rành rọt hơn.

Isolde hít một hơi sâu, rồi từ từ nuốt viên thuốc. Ngay lập tức, một cơn nóng rực lan tỏa từ dạ dày lên toàn thân cô. Khải cảm nhận được sự thay đổi trong cơ thể cô, giống như một dòng chảy năng lượng đang được kích thích.

“Được, anh Khải,” Isolde nói, giọng đầy cảm kích. “Dù có chuyện gì xảy ra, tôi cũng sẽ nghe theo anh”

Khải tiếp tục điều chỉnh luồng năng lượng, cảm nhận sự chuyển động bên trong cơ thể cô. Trong khoảnh khắc ấy, hắn như thấy được một tia sáng le lói trong ánh mắt Isolde, dường như cô đang dần tìm lại cảm giác của chính mình.

Điều này khiến nhiều thực khách cảm thấy tiếc nuối, đặc biệt là những người đã từng thưởng thức món ăn ở đây và mong muốn quay lại. Còn những người chưa đến thì càng thêm tò mò, hy vọng sẽ có cơ hội thử món ăn tuyệt hảo mà họ đã nghe nói.

Điều này cũng tương tự như chuyện hắn tìm những doanh nghiệp lớn như Vincorp hay Sunhouse, Hòa Phát, mọi thứ đều là một thử nghiệm thú vị, trong tay nắm giữ nhiều điều thần kỳ như thế, nếu không thể mang ra chia sẻ cùng mọi người, niềm vui sẽ hơi có phần tẻ nhạt.

Quá trình chữa bệnh bắt đầu trong không khí tĩnh lặng, đầy căng thẳng. Khải nhắm mắt, kết nối với năng lượng từ viên thuốc, cảm nhận được sự ngột ngạt trong cơ thể cô. Thời gian như ngừng lại khi hắn điều chỉnh luồng năng lượng, cảm giác như một cuộc chiến đang diễn ra bên trong, nơi ánh sáng và bóng tối giao tranh.

“Tôi đã từng mất đi mọi cảm giác, nhưng hy vọng… hy vọng là điều tôi không muốn đánh mất.”

“Anh có nghĩ rằng viên thuốc này có thể khôi phục lại cảm giác cho tôi không?” Isolde hỏi, giọng có chút run rẩy.

“Căn bệnh của cô thật sự rất đặc biệt,” Khải bắt đầu, giọng nói từ tốn. “Nó ảnh hưởng đến khả năng cảm nhận của cô, nhưng không làm mất đi khả năng vận động. Việc này có thể do một số nguyên nhân tiềm ẩn trong cơ thể.”

“Xin lưu ý: Quán chỉ tiếp nhận tối đa 50 khách mỗi ngày. Vui lòng đặt bàn trước theo số điện thoại trên bảng để quán phục vụ quý khách tốt nhất!”

Vài ngày trôi qua, quán ngày càng trở nên nổi tiếng hơn, nhưng Khải vẫn giữ nguyên tinh thần thoải mái. Hắn nhìn các thôn dân cũng dần hòa nhập vào nhịp sống mới, họ không còn nuối tiếc về việc vứt bỏ thực phẩm dư thừa, mà thay vào đó là niềm vui khi thấy khách du lịch đến thưởng thức sản phẩm quê hương.

“Chưa ai từng thử nghiệm trước đây,” Khải đáp, sự chân thành trong ánh mắt. “Nhưng nếu cô đã lựa chọn thì bây giờ, hãy nuốt viên thuốc này!”

Khải ngồi ở quán ăn, nhìn ra ngoài cửa sổ, cảm thấy tạm ổn khi thấy từng đoàn khách mộ danh mà đến. Tuy nhiên, hắn cũng không có ý định mở rộng quán. Thậm chí, thấy khách bắt đầu đông lên, hắn đã ghi chú một thông điệp trên bảng tin: (đọc tại Qidian-VP.com)

Khải tiến lại gần đặt tay lên lưng Isode, tập trung điều hòa luồng năng lượng. Hắn bắt đầu hình dung hình ảnh của Isolde—cô đứng giữa một cánh đồng hoa, nhưng lại không thể cảm nhận được hương thơm hay màu sắc rực rỡ xung quanh.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 40: Thử nghiệm Huyết đan