Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 41: Ân tình

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 41: Ân tình


Khải khẽ cười:

Khải nhìn chiếc hộp, rồi khẽ lắc đầu:

“Tôi đã nói với cô rồi, mọi thứ cần thời gian. Sự hồi phục không đến ngay lập tức, nhưng nó đang đến.”

“Có những việc tôi không thể trì hoãn lâu hơn nữa. Nhưng cô yên tâm, Isolde, tôi sẽ không để cô phải đợi quá lâu. Cơ thể cô đang bắt đầu hồi phục, và lô thuốc mới sẽ giúp cô hoàn toàn lấy lại cảm giác.”

Khải ngẩng lên nhìn cô, ánh mắt anh điềm tĩnh nhưng cũng chứa đựng một sự đồng cảm:

"Cảm giác đó sẽ trở lại. Từng chút một, cô sẽ tìm lại được chính mình."

“Tiếc là tôi phải trở về Việt Nam ngay hôm nay.” Khải lên tiếng sau một lúc im lặng. “Số Huyết Nguyên Đan thử nghiệm này đã hết, tôi cần thời gian để luyện thêm. Khi có đủ lô thuốc mới, tôi sẽ gửi cho cô qua đường chuyển phát.”

Khải đứng dậy, nhìn cô với ánh mắt bình thản nhưng trong lòng tràn đầy hài lòng:

Khải nhìn sâu vào mắt cô, nhận ra sự đau đớn vô hình mà Isolde đã phải chịu đựng suốt thời gian qua: (đọc tại Qidian-VP.com)

“Không ai dám đảm bảo điều gì trong việc chữa trị. Nhưng tôi nghĩ rằng cơ thể cô phản ứng tốt với loại đan dược này chứng minh là có cơ hội. Điều quan trọng là hãy giữ niềm tin.”

Ngồi đối diện Khải, Isolde cẩn thận đưa viên thuốc đỏ rực lên môi, rồi nuốt nhẹ nhàng. Đôi mắt cô nhắm hờ trong giây lát, trước khi mở ra, và lần này, ánh mắt sáng lên niềm hạnh phúc khó tả.Lúc này, cô đã bắt đầu cảm nhận được những thay đổi rõ rệt hơn. Không còn là sự trống rỗng vô hồn bao quanh nữa, mà là từng nhịp đập của trái tim, từng hơi thở, từng cảm giác mơ hồ trở lại.

Khải bước tới, ánh mắt có phần kiên quyết:

Isolde nuốt viên Huyết Nguyên Đan thứ hai không một chút do dự. Viên thuốc lăn chậm qua cổ họng, như mang theo tất cả những hy vọng của gia tộc Von Eldridge.

“Anh đi nhanh vậy sao?” Isolde hỏi, giọng cô chứa đựng sự ngập ngừng. “Ba ngày trôi qua nhanh thật.”

Isolde khẽ mỉm cười, một nụ cười chứa đựng niềm hy vọng:

Khi chiếc xe Rolls Royce khuất dần sau những cánh cổng lớn, Isolde vẫn đứng đó, nhìn theo. Cô không chắc điều gì khiến mình luyến tiếc đến vậy, chỉ biết rằng sự hiện diện của Khải đã để lại trong lòng cô một ấn tượng khó quên, như một làn gió mới thổi qua cuộc đời cô, mang theo hy vọng mà trước đây cô chưa từng dám nghĩ đến.

Khải ngồi lặng lẽ bên cạnh, lắng nghe cô:

Isolde khẽ cau mày, đôi mắt thoáng chút luyến tiếc. Dù biết rằng Khải phải đi, nhưng sao sự ra đi này lại khiến lòng cô có chút hụt hẫng không tên. Cô đã quen với việc sống cô đơn trong những năm qua, nhưng sự xuất hiện ngắn ngủi của Khải, với cái cách mà hắn tiếp cận cuộc sống và cứu vớt cô khỏi bóng đêm, đã thổi một làn gió mới vào thế giới u tối của cô:

Cả hai ngồi trong sự im lặng thoải mái, chỉ có tiếng gió thổi qua vườn hoa, và đâu đó xa xa, tiếng chim hót líu lo như một bản nhạc dịu dàng giữa cuộc sống bận rộn. Trong khoảnh khắc này, họ không còn là người chữa bệnh và bệnh nhân, mà đã trở thành hai con người hiểu nhau qua những lời nói chân thành.

“Tôi có cảm giác đan dược của anh sẽ chữa được cho tôi” Isolde lên tiếng, giọng nói như hơi thở nhẹ giữa không gian yên tĩnh.

“Anh không giống những người khác, Khải. Anh không hứa hẹn viển vông, và anh không dùng những lời đường mật để làm tôi vui. Anh chỉ nói sự thật. Đó là điều mà tôi trân trọng.”

"Đó là dấu hiệu tốt," anh đáp, giọng nói nhẹ nhàng: "Viên Huyết Nguyên Đan đang bắt đầu phát huy tác dụng. Điều này có nghĩa là các dây thần kinh của cô đang từ từ tái sinh."

"Tôi có thể cảm nhận được," Isolde thốt lên, đôi mắt cô sáng lên niềm vui. "Tôi có thể cảm nhận được sự ấm áp từ mặt trời, sự mịn màng của chiếc ghế, và… cảm giác trong lồng ngực này. Anh không biết cảm giác này tuyệt vời như thế nào đâu, Khải." (đọc tại Qidian-VP.com)

Chương 41: Ân tình

Ánh nắng yếu ớt của buổi sáng bao phủ khắp vườn hoa hồng đỏ thắm bên ngoài biệt thự. Khải và Isolde ngồi trên chiếc ghế gỗ dài giữa khu vườn rộng lớn, nơi những bông hoa khoe sắc, lấp lánh dưới ánh nắng ban mai. Gió nhẹ nhàng thổi qua, làm rung rinh những chiếc lá xanh non.

"Chúng ta không có gì để mất, Isolde. Hãy tin Khải. Anh ta đã đến đây vì em."

Đối diện với cô, Khải trầm ngâm, tay nhẹ nhàng xoay tròn viên Huyết Nguyên Đan trên ngón tay. Đan dược có màu đỏ đậm, óng ánh như máu, gợi lên sự huyền bí nhưng đầy sức mạnh.

Isolde rời khỏi ghế, bước lại gần Khải. Đôi mắt cô, không chỉ còn là ánh nhìn biết ơn, mà có cả một thứ cảm xúc sâu xa hơn. Có lẽ là sự sống mà cô đã tìm lại được sau bao năm tháng chìm đắm trong bóng tối của căn bệnh kỳ lạ.

Khải khẽ cúi đầu, không nói gì thêm, nhưng trong đôi mắt đen sâu thẳm, Isolde có thể nhìn thấy một sự cảm thông chân thành. Trong ba ngày ngắn ngủi này, không chỉ có viên Huyết Nguyên Đan đã thay đổi cuộc đời cô, mà chính sự bình thản, điềm đạm của Khải cũng đã mở ra một mối liên kết giữa hai người.

Khải gật đầu: (đọc tại Qidian-VP.com)

“Cảm ơn anh,” cô nói, giọng đầy xúc động. “Không chỉ vì anh đã giúp tôi phục hồi, mà còn vì anh đã mang lại cho tôi cảm giác tôi vẫn là con người. Tôi đã quên mất nó kỳ diệu như thế nào, cảm nhận cuộc sống...”

"Tôi nghĩ mình đã cảm nhận được chút gì đó," cô thì thầm, đôi mắt ngấn lệ nhưng không phải vì buồn, mà là vì xúc động: "Đầu ngón tay... nó đã không còn hoàn toàn vô hồn nữa."

Cô nhìn anh, ánh mắt vẫn không rời khỏi gương mặt điềm đạm của Khải. Có điều gì đó rất khác ở Khải, không giống những người đàn ông mà cô từng gặp. Không phải sự cuốn hút của một kẻ quyền lực hay vẻ ngoài hào nhoáng, mà là một thứ gì đó sâu xa, như một nguồn năng lượng tĩnh lặng nhưng mạnh mẽ, khiến cô không thể không bị thu hút.

Isolde cầm lấy một cánh hoa hồng, ánh mắt đăm chiêu nhìn vào đôi tay mình:

"Cô sẽ cảm nhận lại cuộc sống, nhưng điều đó cần thời gian. Chúng ta sẽ bắt đầu với liều lượng nhỏ, và từng ngày, tôi sẽ theo dõi tiến triển của cô."

Elias đứng bên cạnh cửa sổ, đôi tay khoanh trước ngực, lặng lẽ quan sát. Người đàn ông này, dẫu giữ dáng vẻ tự tin, trong lòng không khỏi lo lắng cho số phận của em gái mình. Anh tiến lại gần, đặt một tay lên vai Isolde, như muốn truyền cho cô chút sức mạnh:

“Anh không biết đâu… đã bao năm rồi tôi không cảm nhận được gì. Không biết thế nào là đau, không biết thế nào là lạnh, thậm chí ngay cả sự ấm áp của mặt trời. Tôi đã quên mất... quên mất những điều đơn giản nhất của cuộc sống.”

Isolde nhìn vào đôi bàn tay của mình, rồi nhìn lên Khải:

“Khải,” Elias bắt đầu, giọng trầm ấm. “Tôi đã thấy được những thay đổi tốt đẹp từ Isolde. Gia tộc Von Eldridge vô cùng biết ơn vì những gì anh đã làm cho chúng tôi. Tôi biết anh không đến đây vì tiền, nhưng tôi mong anh chấp nhận món quà này như một sự cảm kích nhỏ nhoi của gia đình tôi.”

Trước khi Isolde kịp nói thêm điều gì, Elias xuất hiện, bước vào với phong thái nghiêm nghị nhưng cũng đầy cảm kích. Trên tay anh ta là một chiếc hộp gỗ cổ điển, được chạm khắc tinh xảo với các hoa văn phức tạp. Anh tiến lại gần Khải, đặt chiếc hộp xuống bàn với một sự kính trọng hiếm thấy từ người đàn ông đầy quyền lực này:

Căn biệt thự của gia tộc Von Eldridge nằm trên đỉnh đồi thoáng mát, như một pháo đài cổ kính tĩnh lặng giữa biển sương mù. Ánh hoàng hôn chiếu rọi qua những tấm kính màu, phản chiếu lên bức tường đá những sắc màu lung linh, tạo ra một không gian vừa thanh nhã, vừa huyền bí.

“Elias, tôi không đến đây để đổi lấy tiền bạc. Điều tôi quan tâm là viên đan của mình có hay không phát huy tác dụng với căn bệnh của gia tộc các anh. Isolde, khi cô ấy hoàn toàn hồi phục, tôi sẽ còn gửi thêm thuốc cho những người khác trong gia tộc của anh nếu cần. Nhưng về phần ân tình này, tôi không muốn trả bằng tiền. Sẽ có một lúc khác, khi tôi cần sự giúp đỡ, anh có thể trả lại tôi bằng cách khác.”

Trong không khí thoang thoảng hương gỗ tuyết tùng và mặn mòi mùi biển, Khải cảm thấy như mọi thứ nơi đây đều được người nhà Von Eldridge sắp đặt hoàn hảo để đón chào hắn. Nhưng trong căn phòng sang trọng, không khí vẫn thoáng qua những lo âu vô hình.

Isolde, vẫn đứng bên cạnh, nhìn Khải với ánh mắt đầy xúc động. Cô chưa bao giờ nghĩ rằng chỉ trong ba ngày, cuộc sống của cô có thể thay đổi. Không chỉ vì cơ thể cô đang hồi phục, mà còn vì cô đã tìm lại được niềm tin vào sự sống,. Mặc dù lời tạm biệt của họ không quá hoa mỹ hay tình cảm, nhưng cô cảm thấy giữa họ đã hình thành một sợi dây kết nối vô hình.

"Tôi đã thử rất nhiều thứ trước đây… nhưng chưa bao giờ cảm thấy điều gì thật sự thay đổi." (đọc tại Qidian-VP.com)

"Thật ra, đôi khi những điều thật thà lại dễ chấp nhận hơn những lời hứa suông."

Cô khẽ gật đầu, đôi môi mỏng thoáng run lên vì một nỗi sợ hãi vô hình.

Ngày thứ ba, Khải tiếp tục đưa viên Huyết Nguyên Đan cuối cùng cho Isolde. Trong suốt ba ngày qua, hắn đã chứng kiến những biến chuyển chậm rãi nhưng đầy hy vọng trên cơ thể cô gái ấy. Từ một người hoàn toàn bị giam hãm trong sự vô cảm của chính mình, Isolde đã dần lấy lại được những cảm nhận cơ bản của cuộc sống.

Và khi bóng dáng của Khải biến mất sau những dãy nhà, Isolde thầm nhủ trong lòng rằng cô sẽ gặp lại anh, một ngày nào đó.

Elias thoáng sững sờ, rồi nhanh chóng hiểu ra. Anh gật đầu, đôi mắt xanh lam sáng lên sự kính trọng:

Ngày hôm sau,

Isolde ngồi lặng lẽ trên chiếc ghế bành bọc nhung đỏ, khuôn mặt cô thoáng vẻ mệt mỏi nhưng trong đôi mắt xanh thẳm vẫn ánh lên tia hy vọng.

Bầu không khí của buổi sáng tại Ma Cao mang đến một cảm giác kỳ lạ, vừa nhẹ nhàng nhưng cũng chất chứa nhiều điều khó nói. Khải đứng trên bậc thềm đá của biệt thự Von Eldridge, ánh mặt trời chiếu sáng lấp lánh trên những mảng nước biển xa xăm. Từng cơn gió nhẹ từ biển khơi thổi qua, mang theo hương vị mằn mặn của đại dương, như muốn thổi tan mọi suy tư đang lẩn khuất trong lòng hắn. (đọc tại Qidian-VP.com)

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 41: Ân tình