Lạn Kha Truyền Thuyết
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 47: Áp lực
“Anh có chắc là chúng ta có thể đến được không?”
“Chúng ta không thể chờ đợi thêm nữa! Các vị có thể ngồi đây mà cân nhắc an ninh, tương lai, nhưng những người dân ngoài kia thì không có thời gian! Họ cần một giải pháp ngay lập tức để cứu vãn cuộc sống của họ. Và VF10 chính là thứ họ cần, ngay lúc này!”
Cả nhóm rơi vào trầm tư, suy nghĩ mơ hồ về tương lai đầy bất định.
Chương 47: Áp lực
“Chúng ta không thể chỉ vì vài chiếc xe điện mà bỏ qua nguy cơ an ninh năng lượng!” Ông liếc nhìn quanh phòng, đôi mắt sắc như dao quét qua từng nghị sĩ. “Vinfinity có thể là một giải pháp tạm thời, nhưng tác động lâu dài của công nghệ này là gì? Chúng ta có thể đối mặt với những mối đe dọa mà hiện tại còn chưa lường trước được.”
“Còn phải xem công nghệ này có đáp ứng tiêu chuẩn kỹ thuật lẫn pháp lý không đã! Chưa chắc nó đã là giải pháp tốt nhất cho cuộc khủng hoảng.”
Phía đối diện, một nữ nghị sĩ trẻ, đôi mắt đầy quyết tâm, không kiềm chế nổi sự bực bội của mình. Cô đứng bật dậy, đẩy chiếc ghế ra phía sau với một lực mạnh, làm nó kêu rít trên sàn nhà. Giọng cô vang lên, không kém phần sắc bén:
“Thậm chí không ai biết khi nào mới có hàng trở lại,” một người khác thêm vào, sự lo lắng và bực bội rõ ràng trên gương mặt họ.
Trạm xăng cách đó chừng gần ba ki lô mét nhưng lúc này Marcus, một tài xế taxi, lại đang đứng lặng, ánh mắt tuyệt vọng nhìn vào bảng điện tử nhấp nháy với con số 3 euro mỗi lít.
“Phải rồi!” một người bạn ghen tỵ đáp lại, ánh mắt ngưỡng mộ. “Còn chúng tôi thì phải xếp hàng dài chờ đợi xăng, thậm chí không biết bao giờ mới đến lượt!”
Cả căn phòng như ngừng thở trong giây lát. Một sự im lặng căng thẳng bao trùm, nhưng lại nhanh chóng bị cắt ngang bởi một giọng nói vang rền, dứt khoát từ phía cuối bàn. Đó là một nghị sĩ nhỏ bé, vóc dáng khiêm tốn nhưng giọng điệu thì đầy quyền lực. Ông giơ tay lên, yêu cầu sự chú ý:
Các nhà hoạt động môi trường nổi tiếng đang lãnh đạo quần chúng. Tiếng máy ảnh loạt soạt, ánh đèn flash chớp liên tục khi một người đàn ông trẻ, tay cầm loa hô lớn:
Bầu trời một màu xám xịt với những tầng mây u ám, đột nhiên một chiếc VF10 màu xanh bạc lướt qua con phố đông đúc, như một tia sáng giữa bão tố. Laura, một trong những người đầu tiên sở hữu VF10, ngồi sau vô lăng với nụ cười rạng rỡ, tận hưởng cảm giác tự do mà chiếc xe mang lại.
Laura bước nhanh qua hàng dài ô tô xếp hàng như bất tận, tất cả đều đứng yên bất động giữa phố. Ánh mắt cô lướt qua những khuôn mặt hầm hầm giận dữ, phần lớn đều mệt mỏi và bực tức sau nhiều giờ chờ đợi vô ích. Tiếng còi xe, tiếng la ó và phàn nàn vang lên như một bản hợp xướng hỗn độn của sự thất vọng.
“Mình sẽ không thể sống nổi với giá này,” anh thì thầm, cảm giác như nỗi lo lắng đang dâng trào. “Còn xăng không?”
“Thưa ngài, người dân đang khốn khổ từng ngày! Họ bị mắc kẹt trong giao thông, không thể đến nơi làm việc, không thể lo cho gia đình. Hàng ngàn người mỗi ngày phải xếp hàng dài chờ đợi xăng mà không biết đến khi nào mới được tiếp tục di chuyển. Còn chúng ta thì ngồi đây bàn về lý thuyết? VF10 là giải pháp ngay lập tức, chứ không phải là những viễn cảnh xa vời!” (đọc tại Qidian-VP.com)
Một người khác xen vào, giọng gắt gỏng:
Một người đàn ông trung niên, mặc áo khoác nâu bạc màu, gấp tờ báo lại và nhìn sang nhóm thanh niên ngồi ở bàn bên cạnh. “Trước đây, ai cũng nghi ngờ cái xe điện này,” ông nói, giọng nghi ngại. “Nhưng giờ thì sao? Mọi tổ chức bảo vệ môi trường đều ủng hộ. Tôi nghĩ họ đã đổi thái độ rồi.”
Tiếng xì xào bắt đầu lan tỏa trong phòng. Nhiều nghị sĩ gật gù đồng ý, nhưng nữ nghị sĩ trẻ không bỏ cuộc. Cô tiến thêm một bước về phía trước, giọng nói đầy nhiệt huyết:
Người nhân viên trạm xăng, vẻ mặt mệt mỏi, chỉ lắc đầu: (đọc tại Qidian-VP.com)
Bầu không khí trong phòng họp như bị nén chặt, căng thẳng đến mức chỉ cần một tia lửa nhỏ là đủ để bùng nổ. Từng ánh mắt, từng cử chỉ đều toát lên sự lo lắng, bực dọc. Bên ngoài, những tiếng hô vang của người dân b·iểu t·ình vẫn vọng lại, tạo nên một áp lực vô hình đè nặng lên các nghị sĩ.
Phía dưới, đám đông phóng viên ồn ào. Một nhà báo trẻ len lại gần hỏi: “Anh có nghĩ rằng công nghệ này quá mới và chưa đủ kiểm chứng không? Liệu nó có tiềm ẩn những rủi ro khác?”
Cả phòng bùng nổ với những lời qua tiếng lại, mỗi người một lập trường. Tiếng tranh luận đan xen nhau, không ai nhường ai, tạo thành một cơn bão hỗn loạn. Người bên này yêu cầu cân nhắc kỹ lưỡng, người bên kia đòi hỏi hành động ngay lập tức. Các nghị sĩ gần như chia thành hai phe rõ rệt, một bên lo lắng cho người dân, một bên đấu tranh cho những lợi ích ngầm khó nói rõ.
“Chỉ còn một đoạn nữa thôi…” người chồng đáp, nhưng ánh mắt anh thoáng chút lo lắng khi nhìn con đường dài thăm thẳm phía trước.
Trong khi đó, dòng người chờ đợi xăng kéo dài ra tận ngoài đường. Một người phụ nữ trung niên, mặt mũi nhợt nhạt, la lên:
Người nghị sĩ lớn tuổi lại không chịu im lặng, ông gằn giọng đáp trả ngay lập tức:
“Họ nói VF10 còn giúp giảm thiểu khí thải. Nếu vậy thì sao không thử? Chúng ta không thể cứ mãi xếp hàng đợi xăng như thế này.”
Một tài xế trẻ, khuôn mặt đỏ bừng vì giận dữ, đập mạnh tay vào vô lăng chiếc xe cũ kỹ của mình, gào lên giữa đám đông: “Thật đáng ghét! Những kẻ ngồi trong phòng lạnh chỉ biết họp họp họp! Họp hành mà có giải quyết được gì đâu!” Giọng anh chàng nghẹn lại vì tức giận, đôi mắt ánh lên vẻ bất lực, như thể mọi nỗ lực kiếm sống của anh đều bị kẹt lại ngay trong cái cảnh chờ đợi vô vọng này.
Không một chút lo lắng về tình trạng khan hiếm xăng dầu, cô quay video trò chuyện với bạn bè, giọng nói vui tươi vang lên: “Chẳng cần lo lắng gì cả! Chỉ cần nhấn ga, và đi thôi!”
Phòng cà phê trở nên im lặng một chút sau lời nói ấy, nhưng bên ngoài, tiếng hô vang từ đám đông b·iểu t·ình vẫn tiếp tục dội vào. Mọi người đều chìm trong suy nghĩ của riêng mình, ánh mắt đôi khi liếc lên những màn hình nhấp nháy tin tức. Cô gái tóc ngắn nhún vai, nhẹ nhàng đặt điện thoại xuống bàn:
“Chúng ta đã từng chứng kiến quá nhiều công nghệ mới ra đời mà không được kiểm soát đúng mức, và cái giá chúng ta phải trả là những sự phụ thuộc vào nguồn năng lượng bên ngoài! Nếu chúng ta trao quá nhiều quyền lực cho Vinfinity, chuyện gì sẽ xảy ra nếu họ quyết định kiểm soát toàn bộ nguồn năng lượng của chúng ta?”
Tiếng ồn từ bên ngoài vọng vào, làm cắt ngang cuộc thảo luận. Từ cửa sổ, họ có thể nhìn thấy hàng trăm người b·iểu t·ình đang tụ tập bên ngoài Nghị viện, giơ cao những băng rôn đầy màu sắc với khẩu hiệu: “Chúng tôi cần năng lượng! Chúng tôi cần khí đốt! Chúng tôi cần điện! Chúng tôi cần VF10!”
“Tôi cần xăng để đưa con đi học! Không có xăng, nó sẽ không thể đến trường!”
“Chúng ta phải thận trọng. Đúng là người dân đang chịu đựng khó khăn, nhưng chúng ta không thể đánh đổi tương lai của cả lục địa chỉ vì một giải pháp tạm thời. Công nghệ truyền năng lượng không dây của Vinfinity vẫn còn quá mới mẻ, chưa được kiểm chứng đầy đủ. Nếu nó có lỗ hổng an ninh, hậu quả sẽ khôn lường!”
“Chúng tôi đã nghiên cứu rất kỹ,” nhà hoạt động trả lời, giọng dứt khoát. “Nếu không có VF10, chúng ta sẽ tiếp tục lún sâu vào khủng hoảng. Đây là cơ hội để bớt phụ thuộc vào năng lượng hóa thạch” (đọc tại Qidian-VP.com)
Một cô gái tóc ngắn, đeo kính tròn, ngước lên từ điện thoại, gật đầu đồng tình:
Lúc này, bên trong Nghị viện, các nghị sĩ ngồi vòng quanh một chiếc bàn dài, sắc mặt nghiêm trọng, gương mặt đầy nếp nhăn của những người phải đối diện với các quyết định khó khăn. Tiếng tranh luận gay gắt vang lên liên tục, không ngừng nghỉ.
Đáng chú ý nhất là một chiếc xe cũ kỹ của một gia đình trẻ đã dừng lại giữa đường vì hết xăng. Người cha, khuôn mặt đẫm mồ hôi, cố gắng đẩy xe về phía trạm xăng. Đứa con trai bị sốt nằm bên trong xe, làn da trắng bệch đầymệt mỏi. Người vợ, đôi mắt đỏ hoe vì kiệt sức, nhìn chồng, giọng nói khản đặc:
“Thật không thể tin được…” Marcus thở dài, bất lực. “Công việc của tôi phụ thuộc vào xăng, nhưng giờ thì tôi không biết phải làm sao.”
“Hôm nay không còn hàng, và chúng tôi chỉ còn lại một ít cho các phương tiện công vụ.”
“Chúng ta không thể bỏ qua cơ hội này!” anh lớn tiếng trước micro, khuôn mặt lộ rõ vẻ quyết tâm. “Công nghệ truyền tải năng lượng không dây của Vinfinity không chỉ giúp giảm thiểu khí thải, mà còn là bước đột phá trong việc đối phó với khủng hoảng năng lượng toàn cầu. Nếu chúng ta không hành động ngay, hàng triệu người dân sẽ tiếp tục phải chịu đựng sự bất tiện và khó khăn.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Lời phàn nàn ấy không chỉ là tiếng nói của riêng anh, mà dường như là tiếng nói chung của tất cả những người đang mắc kẹt trên con phố đông nghịt. Laura thoáng dừng lại, đôi tai cô vẫn bắt được âm thanh ồn ào ấy, nhưng đầu óc cô lại nghĩ đến cuộc họp đang diễn ra trong Nghị viện châu Âu.
Trời u ám, một cơn mưa nhẹ bắt đầu rơi tại Berlin, châu Âu. Trên một con phố nhộn nhịp, dòng người tấp nập hối hả, nhưng không khí thì nặng nề và ngột ngạt.
Bất ngờ, một nghị sĩ lớn tuổi, mái tóc bạc trắng nhưng đôi mắt vẫn sáng rực và đầy uy lực, đứng bật dậy khỏi ghế, tay đập mạnh xuống bàn, tạo ra âm thanh chát chúa làm mọi người giật mình. Giọng ông vang lên, lạnh lùng nhưng mạnh mẽ như muốn xé toạc bầu không khí ngột ngạt: (đọc tại Qidian-VP.com)
"Nhưng có lẽ chúng ta đã chờ đợi quá lâu rồi," cô nói, giọng bình thản nhưng ẩn chứa sự quyết tâm. "Nếu không bắt đầu từ đâu đó, chúng ta sẽ mãi mắc kẹt trong vòng lặp của khủng hoảng."
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.