Lạn Kha Truyền Thuyết
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 53: Kẻ Xấu Tới
Bóng đêm đón nhận Khải như một phần tự nhiên của nó, và hắn rời đi, như một cơn gió nhẹ nhàng nhưng không ai có thể nắm bắt được. Những kẻ theo dõi hắn có lẽ đã quên mất rằng, con mồi không phải lúc nào cũng yếu đuối.
Elias cảm thấy nhẹ nhõm đôi chút khi nghe câu trả lời, nhưng nỗi lo âu vẫn âm ỉ bên trong. Hắn không biết liệu Khải đã thực sự hiểu và đề phòng hay chưa, nhưng Elias không thể làm gì hơn vào lúc này.
Aric mỉm cười, một nụ cười chứa đựng sự chế nhạo. “Hãy nhớ rằng, đây chỉ là sự khởi đầu. Cậu sẽ phải làm theo những gì ta yêu cầu, hoặc sẽ phải đối mặt với cái giá khủng khiếp.”
Aric tiếp tục, “Những người thân yêu của cậu cũng sẽ phải chịu đựng như vậy. Isolde… à, em gái cậu cũng vậy. Hãy nhớ rằng, nếu cậu không hợp tác, c·ái c·hết sẽ không chỉ là phần thưởng cho cậu.”
Trải qua tu luyện nhiều ngày, Khải đã không còn là đối tượng mà phàm nhân có thể đối phó. Những kẻ này chỉ như hạt bụi vô hình, chẳng đáng để bận tâm. (đọc tại Qidian-VP.com)
Bên trong ngôi nhà gỗ nhỏ nằm giữa khu rừng, không gian tĩnh mịch chỉ có tiếng gió thì thầm qua những tán cây. Ánh sáng yếu ớt từ ngọn nến trên bàn gỗ cũ kỹ hắt lên, phản chiếu từng chi tiết của căn phòng đơn sơ mà yên tĩnh.
Hắn nhắm mắt, bước chậm thêm một chút, hơi thở vẫn đều đặn. Sự hiện diện của những kẻ này chẳng khác gì những con sóng nhỏ ngoài biển rộng đối với hắn—lăn tăn trên mặt nước, nhưng không đủ mạnh để gây xáo trộn gì đáng kể.
Hắn chỉ tay về phía những cận vệ, giờ đây đã hoàn toàn bị những bóng ma nuốt chửng. Trong giây phút t·ê l·iệt, Elias cảm thấy một cơn giận dữ dữ dội, và sự thật đã hiển hiện: hắn đã để mọi thứ rơi vào tay kẻ thù.
*** (đọc tại Qidian-VP.com)
Elias ngẩng đầu lên, gặp ánh mắt ấy, hắn nuốt khan. “Tôi không thể nói rõ, nhưng…” hắn ngừng lại một chút, cảm giác áy náy đè nặng lên ngực, “chỉ là… mong anh cẩn thận. Có những điều không dễ thấy trước, mà tôi không thể kiểm soát được.”
Khải không đáp ngay. Bàn tay hắn chậm rãi đặt chén trà xuống bàn gỗ, ánh nến khẽ lay động phản chiếu bóng của hắn lên bức tường, tạo ra một sự hiện diện mơ hồ và bí ẩn. Elias cảm thấy ánh mắt của Khải vẫn giữ nguyên sự trầm tư, như thể hắn đã thấu hiểu điều gì đó nhưng không cần nói ra.
Ánh sáng cuối cùng trong mắt Elias dường như đang vụt tắt, nhường chỗ cho nỗi tuyệt vọng. Khi mọi thứ xung quanh hắn trở nên tối tăm, hắn cảm nhận được sự hiện diện của Aric, kẻ cầm đầu, với nụ cười đầy mỉa mai. Hắn biết, giờ đây, mọi thứ đã nằm ngoài tầm kiểm soát.
Elias cảm thấy bầu không khí trầm lắng bao trùm nhưng hắn biết phải giữ sự kiềm chế.
Những kẻ bám theo càng lúc càng xa dần, nhưng ánh mắt sâu thẳm của Khải vẫn sắc bén như cũ, nhìn thấu tất cả. Trên bầu trời, trăng sáng rọi qua những tán lá, và Khải tiếp tục rời đi trong đêm lặng yên, không để lại một dấu vết.
Trong sự yên bình ấy, hắn có thể cảm nhận được sự hiện diện của những kẻ không mời mà đến. Ánh mắt bình thản không đổi, nhưng trong lòng, Khải đã sớm biết từ khi bước chân vào căn nhà kia.
“Tôi sẽ liên lạc với người đó,” sau hồi lâu, Elias mở miệng nói, hắn đã quyết định, giọng nói đầy căng thẳng.
Trong lòng, Elias cảm thấy như đang bị giằng xé. Hắn biết Khải cũng chỉ dừng lại ở một vài thông tin hạn chế: một cái tên và quốc gia sinh sống. Hơn nữa, giữa họ còn tồn tại một ân tình mà Elias chưa thể trả, và giờ đây, hắn không biết rằng minh rất có thể mang đến rắc rối lớn cho đối phương.
Sự yên lặng của Khải khiến Elias như đang đứng giữa ranh giới mỏng manh. Hắn không thể để lộ quá nhiều, nhưng cũng không thể để Khải không phòng bị.
Aric khẽ gật đầu, nhưng sự nghi ngờ hiện rõ trong ánh mắt hắn. “Nhớ rằng, cậu chỉ có một cơ hội. Nếu ta phát hiện ra cậu đang lừa dối, mọi thứ sẽ kết thúc.”
Dưới sự giám sát của đám thân vệ của Aric, Elias bước ra khỏi phòng, lòng nặng trĩu. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Đừng đụng tới cô ấy! Được rồi, ta sẽ nói,” Elias cắn răng, ngẩng cao đầu đối diện với Aric. Hắn cảm thấy như mình đang đứng trên bờ vực của một cái c·h·ế·t tủi nhục. “Ta sẽ hợp tác. Nhưng hãy để người nhà ta an toàn.”
Khải chậm rãi bước qua cổng, rời khỏi căn nhà trên chiếc xe chờ sẵn. Hắn không ngoái đầu lại, cũng chẳng quan tâm đến những kẻ đang bám theo hắn trong bóng tối. Mục tiêu của chúng là gì, với hắn chẳng quan trọng. Dù sao, hắn đã hiểu—mọi chuyện đều nằm trong tầm mắt của mình.
Khải khẽ mỉm cười, nụ cười nhàn nhạt nhưng không hề có sự dò hỏi hay gặng ép. “Tôi hiểu,” giọng nói của Khải vẫn bình thản, nhẹ nhàng nhưng đầy uy quyền. “Anh đã nhắc tôi rồi.”
Bọn chúng không giống những thân vệ của Elias, đi lại trong bóng tối với dáng điệu vụng về nhưng chứa đầy sát khí ẩn giấu. Khải không cần quay lại cũng biết có bao nhiêu cặp mắt đang dõi theo hắn.
Khải lặng lẽ tựa lưng vào ghế, bộ trường bào màu xám nhạt nhẹ nhàng theo từng động tác, khuôn mặt bình thản như mặt hồ không gợn sóng. Ánh mắt hắn sâu thẳm, không vội vã, chỉ đơn giản chờ đợi Elias mở lời. (đọc tại Qidian-VP.com)
Khải nhấp một ngụm trà từ chiếc chén trước mặt, ánh mắt không rời khỏi Elias nhưng cũng không tỏ ra gì khác ngoài vẻ điềm tĩnh tuyệt đối. Không một câu hỏi, không một lời gợi mở nào từ Khải, điều này khiến Elias càng thêm áp lực.
Khải lặng lẽ bước ra khỏi cánh cửa, ánh mắt bình thản liếc qua không gian yên tĩnh của con đường vắng.
Elias ngồi đối diện với Khải, người đàn ông bí ẩn đã cứu gia tộc hắn khỏi cơn bệnh hiểm nghèo.
Elias cúi đầu, đôi mắt hắn trĩu nặng. “Căn bệnh… vẫn tiến triển tốt,” Elias lặp lại, nhưng giọng điệu của hắn có gì đó không ổn định, dù vẻ mặt vẫn cố giữ bình tĩnh. “Nhưng… có những thứ ngoài tầm kiểm soát của tôi.”
“Elias,” Aric bắt đầu, giọng nói hắn như tiếng gió lạnh thổi qua một nghĩa trang. “Tôi đã cho cậu một cơ hội. Nhưng cậu đã lựa chọn sai lầm. Giờ đây, chúng ta sẽ để cậu chứng kiến cái giá của sự bất tuân.”
Những lời nói của Aric như những lưỡi dao lạnh lẽo đâm vào trái tim Elias. Hắn hình dung ra gương mặt của Isolde, nụ cười ngọt ngào của cô, và những kỷ niệm mà họ đã chia sẻ. Nỗi sợ hãi chiếm lĩnh hắn, như một bóng ma đang lén lút theo dõi từng bước đi của hắn. Hắn không thể để điều đó xảy ra.
Khải nhớ lại những lần gặp trước đây. Elias là một người đàn ông trọng ân nghĩa, nhưng hôm nay có một thứ gì đó khác thường trong lời nói của hắn—sự căng thẳng ngầm, những câu nói nửa chừng không hoàn toàn trôi chảy. Elias dường như muốn nhắn nhủ điều gì đó mà không thể nói ra thẳng thắn, như một ngọn lửa nhỏ bị vùi dưới lớp tro dày. (đọc tại Qidian-VP.com)
Dưới ánh nến leo lét, căn phòng nhỏ dần rơi vào sự tĩnh lặng. Những lời chưa nói của Elias, và sự bình thản đầy bí ẩn của Khải, tất cả đều bị bao trùm bởi bóng tối và những điều chưa rõ ràng.
Giọng hắn trầm thấp khi bắt đầu nói, “Nhờ vào thuốc của anh, tình trạng của gia tộc tôi đã ổn định. Những người bệnh đã dần hồi phục, nhưng vẫn còn vài người chưa hoàn toàn khỏe lại. Tôi nghĩ họ cần thêm thuốc…”
***
Dẫu vậy, trong lòng hắn vẫn thoáng một nụ cười thầm. Elias… Elias có thể không trực tiếp nói ra, nhưng từng cử chỉ, ánh mắt của hắn đã tiết lộ nhiều hơn. Nỗi áy náy trong lòng Elias quá rõ ràng đối với người đã phát triển sức mạnh tinh thần như Khải, dù hắn cố gắng che giấu.
Chương 53: Kẻ Xấu Tới
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.