Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 58: Thỏa Hiệp

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 58: Thỏa Hiệp


“Alo, Minh… cậu Minh phải không?”

“Ngay lập tức, tôi muốn thấy kết quả. Ông có hiểu chứ? Đây là cơ hội cuối cùng!”

Cuộc gọi đột ngột ngắt, tiếng tút tút lạnh lùng vang lên trong chiếc điện thoại, bỏ lại Toàn trong sự hoảng loạn và sợ hãi tột độ. Hắn muốn gào thét, muốn đập phá, nhưng cảm giác trống rỗng và bất lực khiến hắn chỉ biết đứng đó, tay nắm chặt chiếc điện thoại đến trắng bệch.

Giọng nói bên kia hừ lạnh, như không hề bị ảnh hưởng bởi sự khẩn cầu của hắn:

“Nghe đây, bọn nhóc! Do kế hoạch tu sửa đã thay đổi, nên từ giờ bãi rác sẽ mở cửa trở lại. Bọn mày có thể vào trong nhặt phế liệu!”

“Hiểu, hiểu…”

Hơi thở hắn gấp gáp, tay run rẩy, cảm giác như nếu không nhanh chóng kết nối được, mọi thứ sẽ tan vỡ. Hắn không thể để con gái rơi vào tay kẻ xấu.

“Đúng!”

“Nghe đây, ngay lập tức mở phong tỏa bãi rác! Cho tất cả bọn trẻ vào! Không được cản trở chúng, không được làm khó dễ!” (đọc tại Qidian-VP.com)

Toàn vội gật đầu liên tục, mồ hôi ướt đẫm trán. Không thể lãng phí thêm một giây nào, hắn lục tìm số của đám bảo vệ ở bãi rác, tay run rẩy bấm gọi với cảm giác như thể mỗi giây trôi qua đều có thể gây ra điều tồi tệ nhất.

“Nhưng… sếp Toàn… sao lại…?”

“Anh là ai? Con gái tôi đâu?”

“Cứ làm như tôi nói! Đừng hỏi thêm gì cả!”

Tim Toàn như bị bóp nghẹt. Hắn cảm nhận được nỗi sợ hãi vỡ òa trong lòng:

Một cô bé gào lên, không thể kiềm chế nổi niềm vui, và ngay lập tức lũ trẻ ào ào chạy về phía hàng rào đã được dỡ bỏ, tiếng cười và những tiếng nói vang lên như một bản nhạc rộn rã giữa bầu không khí ảm đạm.

Tim Toàn đập loạn xạ. Hắn nén cơn hoảng hốt, cố giữ giọng bình tĩnh hết sức có thể, nhưng sự run rẩy vẫn không thể che giấu:

Hít sâu một hơi, Toàn bấm nút nhận cuộc gọi, bàn tay ướt đẫm mồ hôi siết chặt lấy điện thoại, giọng nói run rẩy vang lên: (đọc tại Qidian-VP.com)

“Và báo cho tôi biết khi bọn trẻ vào được hết! Ngay bây giờ!” (đọc tại Qidian-VP.com)

“Tút… Tút… Tút…”

Lũ trẻ ngẩn người ra một lúc, rồi từ từ thấu hiểu ý nghĩa của lời Minh. Mặc dù họ được phép vào, nhưng dưới sự giá·m s·át chặt chẽ của hắn, không ai dám làm trái quy định. Những ánh mắt ngập tràn sự mong chờ bỗng chuyển thành lo lắng, nhưng sự háo hức được trở lại bãi rác khiến chúng không thể từ chối.

Chương 58: Thỏa Hiệp

Hắn thét lên, từng tiếng van nài thốt ra như một lời cầu cứu từ đáy lòng.

Toàn cắt ngang, giọng nổi giận, như thể tất cả sự bình tĩnh của hắn đang bị xé toạc.

“Lời nói của ông chẳng còn chút giá trị nào cả, ông Toàn. Ông đã vượt quá ranh giới của chúng tôi rồi!”

“Alo?”

Toàn gào lên, không kìm nổi cảm xúc:

Toàn siết chặt chiếc điện thoại hơn, cố giữ bình tĩnh: (đọc tại Qidian-VP.com)

Toàn đứng như hóa đá, tay nắm chặt điện thoại, ngón cái chần chừ bên nút nhận cuộc gọi. Bản năng thúc giục hắn phải bắt máy ngay lập tức, nhưng một nỗi sợ hãi sâu thẳm đang siết chặt lấy trái tim hắn, khiến hắn lưỡng lự trong khoảnh khắc.

“Đừng mà… đừng làm gì con bé! Tôi sẽ mở phong tỏa bãi rác, sẽ bồi thường cho bọn trẻ, sẽ từ chức quản lý, thậm chí là rời khỏi bãi rác mãi mãi. Chỉ cần… chỉ cần các anh tha cho con tôi!”

“Ông Toàn, có phải là đang tìm con gái không?”

“Chúng em có thể vào thật sao?” Một cậu bé khác, với đôi mắt tròn xoe, hỏi lại, ánh nhìn vẫn còn chút nghi ngờ.

“Tôi sẵn sàng thề độc, sẽ lập tức thực hiện. Làm ơn…”

Im lặng bao trùm không khí trong vài giây, rồi giọng nói lạnh lùng vang lên, không chút cảm xúc:

Đối phương khẽ bật cười, một tiếng cười lạnh nhạt khiến lưng Toàn ớn lạnh:

Tim Toàn đập loạn xạ, trong lòng dâng trào nỗi sợ hãi không thể tả. Không còn thời gian để suy nghĩ, hắn lập tức bấm gọi lại số lạ vừa xuất hiện trên màn hình. Một tiếng, hai tiếng, rồi ba tiếng chuông vang lên nhưng không có ai bắt máy.

“Không! Tôi thề! Nếu không làm, tôi sẽ chịu trừng phạt gấp bội. Xin anh… cho tôi một cơ hội cuối cùng!”

“Không! Không! Hãy để tôi nói chuyện với con bé!”

Cùng lúc này, tại bãi rác, không khí vẫn ảm đạm bao trùm. Lũ trẻ đang lang thang, tụ tập thành từng nhóm nhỏ, ánh mắt chúng ngóng chờ về phía hàng rào phong tỏa vẫn chắn lối vào. Những đứa trẻ ngồi bệt xuống đất, chia sẻ những câu chuyện nhỏ về những món đồ mà chúng mơ ước tìm thấy, đôi khi thì thầm cười nói vui vẻ để quên đi nỗi chờ đợi kéo dài.

Trong khoảnh khắc, mọi thứ xung quanh như nhòe đi. Hắn chỉ thấy bức ảnh gia đình hiện ra trong tâm trí: con bé ôm chầm lấy hắn với nụ cười rạng rỡ, vợ hắn đứng cạnh, đôi mắt hiền hòa nhìn hắn. Hắn phải làm gì bây giờ?

Có một khoảnh khắc im lặng căng thẳng, như thể đầu dây bên kia đang cân nhắc điều gì. Cuối cùng, giọng nói ấy cất lên, lạnh lẽo và cứng rắn như đá:

Cuối cùng, sau hàng loạt cuộc gọi tuyệt vọng, đầu dây bên kia vang lên tiếng nhấc máy. Toàn không đợi giây phút nào, ngay lập tức hét lên trong sự hoảng loạn:

Toàn gần như hét lên trong tuyệt vọng.

Đầu dây bên kia im lặng, rồi ngỡ ngàng nói:

“Nhưng nhớ, không có chuyện lộn xộn hay phá phách. Nếu không, có thể bọn mày sẽ lại bị đuổii ra ngoài lần nữa”

Đầu dây bên kia im lặng trong vài giây ngắn ngủi, nhưng đối với Toàn, nó kéo dài như vô tận. Rồi một giọng nam trầm thấp, đều đều vang lên, nghe như tiếng thì thầm từ một cõi xa xôi:

Đúng lúc này, bảo vệ Minh từ bên trong bước ra lớn tiếng tuyên bố:

Bỗng dưng, một âm thanh rào rào vang lên khiến lũ trẻ đồng loạt ngẩng đầu lên trong sự ngạc nhiên. Chúng thấy những chiếc máy xúc đang gỡ bỏ từng phần của hàng rào, để lộ ra con đường dẫn vào bãi rác. Cả đám xôn xao, không kìm nén nổi sự tò mò, vội vã chạy lại gần để xem chuyện gì đang diễn ra.

“Các người muốn gì?”

“Muốn gì còn cần tôi nói lại sao? Ông đã không thực hiện theo yêu cầu của chúng tôi, giờ là lúc nhận lấy trừng phạt”

“Sao họ lại dỡ hàng rào nhỉ?” Một cậu bé nhíu mày tự hỏi.

Minh đáp ngắn gọn, không quên bồi thêm một câu:

Lũ trẻ, dù trong lòng đầy phấn khởi, chúng lao vào bãi rác, bắt đầu công cuộc tìm kiếm những món đồ vứt bỏ, mong muốn tìm thấy miếng cơm bỏ bụng giữa những đống phế liệu.

“Từ từ đã, không cần vội. Con bé vẫn an toàn!” (đọc tại Qidian-VP.com)

“Muộn rồi! Chúng tôi đã cho ông cơ hội, nhưng ông lại coi thường. Đây là lúc phải trả giá! Chúng tôi không nói đùa!”

Tiếng chuông điện thoại réo vang trong không khí tĩnh mịch, từng hồi chuông như tiếng búa nện thẳng vào tâm trí, vào thần kinh đã căng như dây đàn của hắn.

Cuộc gọi ngắt, Toàn đứng thẳng người, trái tim đập thình thịch trong lồng ngực. Mọi thứ xung quanh như trở thành một khoảng trống mịt mù. Hắn hít thở dồn dập, cảm giác như từng giây một đang kéo dài vô tận, chờ đợi kết quả từ lệnh vừa ban ra, lo âu đến mức không thể đứng yên. Hắn chỉ có thể hy vọng rằng, tất cả những gì hắn đã làm sẽ kịp thời cứu lấy con gái.

“Cầu xin các người! Đừng làm gì con gái tôi! Tôi cầu xin các anh! Các anh muốn gì cũng được… tôi sẽ làm tất cả!”

Toàn hổn hển nói vào điện thoại, không kịp đợi đầu dây bên kia đáp lại:

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 58: Thỏa Hiệp