Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 59: Từ Chức

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 59: Từ Chức


Ngay khi tin nhắn được gửi đi, Toàn lập tức bấm gọi. Tiếng chuông vang lên, đều đều, đến mức tưởng chừng như kéo dài bất tận. Rồi cuối cùng, đầu dây bên kia bắt máy, giọng nói lạnh lẽo mà Toàn đã nghe đến ám ảnh vang lên:

Rời khỏi văn phòng trong trạng thái mệt mỏi cùng tâm lý t·ê l·iệt, Toàn đứng ngoài hành lang một lúc, đôi mắt nhìn trân trân vào tờ đơn đã có chữ ký của Giám đốc. Cảm giác trống rỗng và đau xót lướt qua hắn.

Toàn chạy vội về bàn làm việc của mình, sau chừng mười phút, hắn trở lại với lá đơn trên tay. Giám đốc không nói thêm lời nào, chỉ khẽ thở dài và ký tên vào đơn từ chức, một nét mực hằn sâu vào tờ giấy, như dấu ấn của một quyết định đầy khó hiểu. Ông ngước nhìn Toàn khi hắn cầm tờ đơn rời đi, vẻ mặt vừa thất vọng vừa hoang mang.

Toàn cúp máy, đầu óc mịt mù như vừa đi qua cơn bão. Hắn nhìn trân trân vào chiếc điện thoại trên tay, đôi mắt thất thần. Chưa bao giờ trong đời Toàn cảm thấy cuộc sống của mình hoàn toàn mất phương hướng như lúc này. Bằng một động tác cứng nhắc, hắn nhét điện thoại vào túi, thở hắt ra và quay lại vô lăng, cho xe nổ máy.

“Ông Toàn, tạm thời tôi tin ông! Chúng tôi sẽ thả con gái ông... lần này. Nhưng ông nên nhớ, chúng tôi luôn có cách để tìm ra ông và những người ông yêu quý. Nếu ông dám lật lọng, hay nghĩ đến chuyện báo cảnh sát, thì chắc chắn ông sẽ không có cơ hội sửa sai lần thứ hai!”

"Tôi đã từ chức như các người yêu cầu!"

Hắn lái xe như một cái máy, đôi mắt không rời khỏi con đường trước mặt, lòng bàn tay vẫn đổ mồ hôi. Những cột đèn hai bên đường lướt qua liên tiếp, từng bóng đèn hắt ánh sáng lạnh lẽo vào trong xe, khiến không gian xung quanh hắn trở nên u ám. Tâm trí hắn chỉ còn duy nhất một suy nghĩ, một mệnh lệnh: từ chức.

Toàn bước ra khỏi phòng, cảm giác như vừa mất đi một phần linh hồn. Hắn biết rằng, sự nghiệp mà hắn đã xây dựng cả đời đã chính thức khép lại từ giây phút này. Nhưng cũng chính khoảnh khắc ấy, hắn không còn lựa chọn nào khác. Đối với hắn, mạng sống của con gái quan trọng hơn tất cả. (đọc tại Qidian-VP.com)

Giám đốc im lặng một lúc, nhìn Toàn thật lâu, vẻ nghi ngờ chuyển thành trầm ngâm. Ông thở dài, lắc đầu, như không tin vào điều mình sắp làm:

Chương 59: Từ Chức

“Cảm ơn anh! Chỉ cần anh ký là được, hồ sơ tôi sẽ hoàn tất ngay!”

“Thế nào?”

“Tốt! Ông đã làm đúng để giữ con gái mình an toàn! Hãy trở về nhà đi!” (đọc tại Qidian-VP.com)

Toàn ngắt lời, đôi mắt dường như đang chống lại những cảm xúc đang trực trào:

“Không, cứ để chúng làm việc đi. Còn nữa, các cậu cũng rút cả đi!” (đọc tại Qidian-VP.com)

Viên giám đốc nhìn hắn chằm chằm, ánh mắt nghiêm nghị chuyển thành dò xét:

Toàn hít một hơi thật sâu, tay run run bấm lại số điện thoại bí ẩn đã gọi đến trước đó. Điện thoại đổ chuông từng hồi, mỗi tiếng chuông như một nhát búa giáng vào tâm trí hắn. Phải mất một lúc lâu, cuối cùng đầu dây bên kia mới nhấc máy.

“Nếu cậu đã quyết tâm đến thế... tôi sẽ ký, nhưng việc này sẽ phải trình lên cấp trên và chắc chắn sẽ mất vài ngày để duyệt chính thức. Cậu có chắc không?”

Giọng Toản khản đặc, tuyệt vọng. Phía bên kia lại vang lên tiếng cười, trầm thấp nhưng đầy sự hài lòng:

Giám đốc, một người đàn ông trung niên với vẻ mặt điềm đạm, đang ngồi xem báo cáo cuối ngày. Khi thấy Toàn bước vào, vẻ ngạc nhiên hiện rõ trong mắt ông ta.

Toàn hạ đạt mệnh lệnh ngắn gọn rồi cúp máy mà không để Minh nói thêm lời nào. Tim hắn đập loạn xạ. Dù đã thực hiện yêu cầu của đối phương, nỗi sợ hãi vẫn bủa vây.

Trong công viên, Toàn ngồi trên xe thẫn thờ, tay vẫn nắm chặt điện thoại, đầu óc hỗn loạn bởi những suy nghĩ không lối thoát. Đúng lúc đó, điện thoại bất chợt đổ chuông, khiến hắn giật mình, hắn nhìn tên người gọi đến - là Minh. (đọc tại Qidian-VP.com)

Toàn nuốt khan, mồ hôi túa ra trên trán. Bỏ hết mọi thứ? Hắn đã làm việc cả đời để có được vị trí này, nhưng trong giây phút này, tất cả danh vọng, tiền bạc đều chẳng là gì so với sinh mạng của con gái hắn. Cuối cùng, Toàn nghiến răng, hít một hơi sâu.

Toàn lắc đầu, cắn chặt môi:

Đầu dây bên kia lặng im một thoáng, như đang cân nhắc điều gì đó. Rồi tiếng cười khẽ vang lên, đầy sự khinh bỉ và tàn nhẫn:

Toàn khẩn thiết, giọng hắn run lên, gần như nghẹn lại. Hắn đã mất hết tự chủ, tất cả lòng tự trọng đều bị nỗi sợ hãi bóp nghẹt.

Toàn bắt máy, giọng khản đặc, cố nén đi cơn lo lắng đang cuộn lên.

Toàn đáp, giọng gần như tuyệt vọng.

“Có chuyện gì xảy ra sao, Toàn? Cậu biết là tôi sẽ luôn sẵn sàng hỗ trợ nếu có vấn đề gì mà...”

Đối phương lên tiếng, giọng điệu mỉa mai:

Toàn thở dài:

“Từ chức? Cậu nói đùa à?” (đọc tại Qidian-VP.com)

“Xong chưa?”

“Ông nghĩ chỉ như vậy là đủ sao, ông Toàn?”

Toàn đứng trước bàn làm việc của Giám đốc, nắm chặt tay như cố gom hết sức mạnh còn lại để nói ra những lời mà hắn không ngờ có ngày phải thốt lên.

“Được! Nếu đó là điều các người muốn… tôi sẽ từ bỏ tất cả.”

Lấy điện thoại ra, Toàn chụp nhanh một bức ảnh tờ đơn từ chức, chắc chắn từng chi tiết chữ ký và dấu của Giám đốc hiện rõ ràng. Sau đó, hắn gửi ảnh tới số máy lạ kia kèm theo một tin nhắn ngắn:

Phía bên kia im lặng một thoáng, chỉ nghe thấy tiếng thở nhẹ. Rồi một tiếng cười khẽ vang lên, lạnh lùng và vô cảm.

“Tốt! Vậy chúng ta sẽ tiếp tục liên lạc!”

Đầu dây bên kia cúp máy đột ngột, bỏ lại Toàn với tâm tư nặng trĩu.

Toàn gật đầu mạnh mẽ, như muốn khẳng định lại với bản thân rằng đây là con đường duy nhất:

Lời đe dọa của đối phương khiến Toàn lạnh người. Hắn nuốt khan, bàn tay nắm chặt lấy điện thoại, cố nén nỗi sợ hãi cuộn lên trong lòng:

Đầu dây bên kia im lặng thêm một lúc, rồi cuối cùng kẻ đối diện nhả từng từ lạnh như băng:

Giám đốc ngẩn người, để tờ báo cáo xuống bàn. Ông nhìn Toàn với ánh mắt đầy ngờ vực, tưởng như vừa nghe nhầm.

Giọng nói lạnh lẽo ấy vang lên, không chút cảm xúc, như thể đang nói chuyện với một cái máy.

Đối phương nói trước khi cúp máy đột ngột, bỏ lại Toàn trong sự cô độc và trống rỗng.

“Chúng tôi sẽ cân nhắc... nhưng ngay bây giờ, tôi muốn thấy thêm hành động. Ông phải chứng minh rằng ông sẽ không dám chống lại chúng tôi thêm lần nào nữa. Ông có dám từ bỏ tất cả và rời khỏi vị trí hiện tại không?”

“Tôi thật sự không thể ở lại nữa, anh ạ. Lý do cá nhân... Tôi không thể giải thích thêm. Mong anh hiểu cho!”

Toàn hít sâu, giọng vẫn còn sự run rẩy pha lẫn tức giận bị kìm nén:

“Thưa anh... tôi muốn nộp đơn từ chức!” giọng Toàn run run nhưng kiên quyết.

“Tôi… Tôi đã phá bỏ rào chắn và cho bọn trẻ vào bãi rác”

Chiếc xe dừng lại trước văn phòng Ban quản lý. Toàn bước vào, gương mặt lộ rõ vẻ căng thẳng và dứt khoát. Đèn trong phòng vẫn còn sáng, vài đồng nghiệp nhìn hắn với vẻ ngạc nhiên khi thấy Toàn quay lại vào giờ này, nhưng hắn phớt lờ tất cả. Hắn chỉ tập trung tiến thẳng đến phòng của Giám đốc Ban quản lý.

“Tôi... tôi đã suy nghĩ kỹ rồi, thưa anh. Tôi phải rời đi, càng sớm càng tốt!”

“Tôi đã làm đúng như những gì các người muốn. Hãy thả con gái tôi ra... Đừng làm gì con bé! Tôi xin các người!”

“Tôi hiểu rồi... Xin các người đừng làm hại con bé!”

“Chúng nó ào vào như ong vỡ tổ ấy. Anh còn chỉ đạo gì thêm không?”

“Toàn? Có việc gì vậy?” Giám đốc hỏi, nhướn mày.

“Xin các người... Tôi thề là sẽ làm bất cứ điều gì các người muốn, chỉ cần đừng động đến con gái tôi!”

Minh báo cáo, giọng đều đều:

“Tôi đã phá bỏ rào chắn và cho bọn trẻ vào trong nhặt phế liệu như anh yêu cầu rồi, anh Toàn”

“Ông đã gây quá nhiều rắc rối, và giờ chỉ với một hành động nhỏ đã muốn chuộc lại tất cả?”

“Nói đi!”

“Tôi đã từ chức rồi. Tôi đã gửi ảnh đơn từ chức có ký tên của Giám đốc Ban quản lý cho các người. Mặc dù... quyết định này còn phải chờ cấp trên ở thành phố phê duyệt, nhưng tôi đã thực hiện lời hứa của mình. Tôi không bao giờ đem tính mạng con gái mình ra đùa giỡn!”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 59: Từ Chức