Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 19 : Quán Ăn

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 19 : Quán Ăn


“Không dám không dám” Đám tráng hán tức khắc cúi người, không do dự trực tiếp quỳ trên đất dập đầu bình bịch. (đọc tại Qidian-VP.com)

Lời hắn ta còn chưa nói xong đã thấy Trần Hải như một cơn gió phiêu nhiên mà vào, đến lúc hồi thần lại cả đám tròn xoe mắt nhìn thiếu niên ung dung ngồi trên cái bàn bọn chúng nhắm từ trước.

Như thể chẳng có gì phát sinh.

Tuy gây ồn áo còn hơn lũ lúc nãy, nhưng kỳ lạ là chẳng có người nào lên tiếng phản đối, ngay cả người trung niên lôi thôi và mỹ phụ che mặt cũng cúi đầu tiếp tục bữa ăn dở.

Trần Hải rất kiên nhẫn nghe hắn ta giải thích, sau đó đơn giản chọn lựa một món mặn một món rau cộng them một vò rượu.

“Quý khách muốn ăn món nào, không dối ngạt khách quan, quán chúng tôi nổi tiếng là quán ngon nhất, giá cả lại hợp lý nhất trong thị trấn”

“Mấy ngày trước có dị tượng thiên không v·a c·hạm, có nguồn tin tuồn ra, người Tứ thần điện đã đến nơi xảy ra v·a c·hạm nhưng không tìm thấy thứ gì”

Trong lúc Trần Hải thỏa mãn thưởng thức bữa ăn của mình, bên ngoài bỗng có tiếng ồn áo truyền đến rồi lại tắt ngấm như chưa từng phát sinh, sau đó ba bóng người xuất hiện bên ngoài cửa ra vào.

Nó đến đây hai mắt hắn sáng rực lên.

Tên phục vụ sau khi ghi chép lại nói tiếng cảm ơn liền muốn đi, bất quá rất nhanh hắn đã bị Trần Hải giữ lại.

Quả cầu lông thỏa mãn thở ra một hơi, nhoáng người liền chui lại góc tối, ở đó có một lão già mặc trang phục kỳ lạ, như người dân tộc trên núi vừa xuống. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Lão tử đang rất không vui” Một trung niên quần áo lôi thôi lếch thếch từ một bàn ăn đứng lên, trên tay còn cầm một cái đùi gà đang ăn dở, miệng vừa nhai đùi gà và nói hàm hồ, phát ra âm thanh không rõ.

Mùi thơm kích thích các tế bào làm Trần Hải hơi phấn khích, hắn có cảm giác muốn khóc, đã bao lâu rồi hắn mới được ăn một bữa ăn đúng nghĩa như vậy.

“Biến chỗ khác đi, cái bàn đó các đai gia bao cả …”

Chương 19 : Quán Ăn

Cùng lúc này bên cạnh hắn cũng xuất hiện một nhóm người, bốn tên tráng hán to lớn ánh mắt hung ác nhìn vào Trần Hải dáng vẻ thư sinh yếu đuối, mở miệng kinh bỉ.

Đặc biệt là ông lão, Trần Hải liếc mắt nhìn ông ta, chỉ cái nhìn như vô tình này làm ông lão cảm nhận được, ông ta quay đầu nhìn Trần Hải, miệng nhếch lên nụ cười vô cùng khó coi.

Bất quá rượu vừa nóng vừa cay, như một luồng liệt hỏa thiêu đốt cuống họng, Trần Hải mặt thoáng chốc đỏ bừng, cúi đầu không ngừng nôn khan.

Trong lúc chúng muốn mở miệng nói gì đó, một chiếc đũa phóng ra, như phi tiêu xé gió sượt qua mặt một tên tráng hán, cắm sâu quá nửa vào vách tường sau lưng để lại vách tường chi chít vết nứt như mạng nhện.

Thị trấn không lớn lắm ước chừng chỉ khoảng vài ngàn người đổ lại, tuy vậy giờ phút này khắp nơi trong thị trấn đều ồn áo tấp nập, hiện lên khung cảnh hào hoa của một thị trấn phồn vinh.

Lại cho tiếp một phần thịt vào miệng, thịt không biết từ loài vật nào, thịt mềm mọng nước, vừa cho vào liền tan, nhưng dư vị thì vẫn còn lưu trong khoang miệng một lúc vẫn chưa phai.

Trong đầu bốn tên cùng lúc lóe lên suy nghĩ này, không hẹn mà giận tím mặt, xắn tay áo lên muốn lao vào kiếm chuyện.

“Vị cũng không tệ lắm” Trần Hải vốn là tay mơ nào biết rượu ngon ra sao, chỉ cần mùi vị không quá khó uống hắn đều chấp nhận cả.

“Thị trấn lúc nào cũng đông như vậy sao ?” Vừa nói Trần Hải vừa lấy ra vài thẻ thiếc đưa tới, tiểu nhị mắt sáng lên, thu hồi tiền vào ống tay áo, nhẹ giọng nói.

Nghe đến đây Trần Hải liên tưởng đến sự việc vài ngày trước, hắn lập tức mất đi hứng thú, đối đáp vài câu lấy lệ rồi đuổi đi tiểu nhị.

Trần Hải đi hết ba quán ăn, mãi đến quán thứ tư mới tìm được chỗ ngồi, mà quán ăn chỉ còn duy nhất một bàn trống.

Trần Hải thấy bị phát hiện cũng cười gật đầu đáp lễ, rồi nhanh chóng xoay đầu đi, lúc này người phục vụ cũng tới, có vẻ nhìn nhiều thành quen hắn cũng không có vẻ gì khác lạ.

Trần Hải thoải mái ngã người trên ghế gỗ, đưa tay cầm bầu rượu, hắn vui vẻ học theo lão già trong góc, mở nắp tu cả bình.

“Ha ha, máu tươi, máu tươi” Từ đâu đó trong góc quán, một con vật như một viên cầu xù lông xông ra, nó mở miệng nói tiếng người lăn qua lăn lại một lúc, bốn vệt máu tươi đã tan biến. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Cút”

Trường bào xanh xẫm nổi bật, khí chất xuất trần siêu việt hoàn toàn tách biệt với không gian bên ngoài.

May nhờ thị trấn nằm gần Tứ Thần điện, lại lệ thuộc một tòa thành trấn cấp 1, nên đám người vẫn có chút e dè không dám quá mức manh động.

“Gia gia ngài tha cho chúng ta đi, chúng ta không dám nữa”

Hắn cũng muốn thử rượu thế giới này có gì khác biệt với thế giới cũ của mình không.

“Úc, móa thằng c ngươi món phé hỏng ten tính cả ta hỏa”

Người người qua lại thoi đưa, đủ loại người với đủ mọi thành phần hỗn tạp chung một chỗ cũng làm cho trị an có phần hỗn loạn.

Lần này hắn không tiếp tục làm trò hề, với tay lấy chén rượu rót đầy rồi nhàn nhã đưa lên miệng thưởng thức.

“Nhìn này, món vịt tiềm chúc long này là đặc sản của chúng tôi, còn kia món rau xàu phượng tường này là món do đầu bếp trưởng vừa sáng chế ra, vô cùng nổi danh ….”

Tuy nhiên khi vừa xông vào, muốn rút v·ũ k·hí ra thì từ trong quán, bốn năm đạo ánh mắt sắt bén cùng nhìn về bên này.

“Có siêu nhiên giả” Bốn tên tráng hán vừa nãy còn khí thế hùng hồn, giờ như mèo gặp hổ, cả người co ro, tay chân bủn rủn, ngay cả v·ũ k·hí cũng không cầm vững nổi.

“Lại có kẻ dám cả gan không xem lời nói tứ kiệt Sơn Tây ra gì”

Trần Hải chỉ liếc mắt nhìn rồi làm như không thấy, trong quán có ít nhất là ba nhập thể cảnh, người trung niên, mỹ phụ và ông lão kia.

Đũa cằm trên tay gắp một phần rau xào cho vào miệng, cảm giác vị ngọt của rau, hòa chung với vị mặn và cay xen kẽ kích thích đầu lưỡi làm da đầu hắn tê rần.

Một nam, một nữ, một lão đầu cùng lúc hiện thân, trong quán vốn còn đôi ba tiếng nói chuyện phút chốc lặng ngắt như tờ, ngay cả lão già ngồi trong góc cũng cẩn thận chuyển động không dám phát ra tiếng chuông quá vang.

Hắn cúi đầu thấp giọng thì thào.

Chương 19

“Rất có thể là dị bảo thông linh tính, bây giờ rất nhiều người đổ về đây tìm kiếm vận may, cho dù không giữ lại được, giao cho Tứ thần điện cũng là một khoảng tài phú kếch xù”

Chúng Cảm thấy như đại chùy vung vào ngực mình, cả bốn tên đồng loạt b·ị đ·ánh bay ra cửa, chỉ để lại chỗ cũ bốn vệt máu tươi đấy kinh dị. (đọc tại Qidian-VP.com)

Vừa nói hắn ta vừa chỉ tay vào bảng thực đơn vừa đặt trên bàn.

Bên này một giọng nói trong trẻo vang lên, một mỹ phụ mặt che lụa mỏng nhàn nhạt nói, nàng ta hiển nhiên rất không vui vì bữa ăn ngon bị phá hỏng, chân nhẹ dậm xuống nền gạch.

Lão nâng lên vò rượu không ngừng đổ vào trong miệng, trên người vô số chuông bạc theo đó rung ring phát ra từng đạo âm thanh thanh thúy.

Mặt đất trực tiếp nứt thành một đường, gạch ngói trên đường đều chia làm hai, bốn tên tráng hán còn chưa kịp phản ứng.

Lại còn rất nhiệt tình đưa ra bảng thực đơn, miệng bô bô không ngừng giới thiệu. (đọc tại Qidian-VP.com)

Con vật lông xù bên người ông ta càng trực tiếp chui xuống chân ghế, co ro một góc, để ý có thể thấy nó đang run rẩy, sợ hãi.

Năng suất của quán rất cao, Trần Hải không cần chờ đợi quá lâu, mấy món ăn nóng hổi b·ốc k·hói nghi ngút đã được mang lên bàn.

“Cũng không phải đâu, một phần là do sắp tới Tứ Thần điện tổ chức đại hội, nhưng quan trọng hơn”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 19 : Quán Ăn