Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 10: đột phát chiến đấu, anh hùng Brian
...
Ngày thứ 3.
Kể từ khi nhân loại Địa Cầu xuyên việt tới Dị Giới, trở thành lãnh chúa đã có một thời gian ngắn.
Tất cả mọi người đã dần thích ứng với cuộc sống mới, bắt đầu mày mò nghĩ cách phát triển.
Dù sao thì, những kẻ không thích nghi được sẽ không sống sót tới bây giờ, rào chắn bảo hộ chỉ có thể ngăn cản nguy hiểm đến từ bên ngoài, nhưng không thể bảo vệ tâm linh của những kẻ yếu đuối.
Vả lại mọi người cũng không ngốc, tân thủ bảo hộ chỉ có 7 ngày, càng đến gần ngày này, tinh thần của họ càng khẩn trương, như có một cây đao gác trên cổ, lo nghĩ như sương mù vương vấn không xua tan được, vì thế họ càng nổ lực.
Ấy vậy mà, vẫn có một người lại ngủ đến mặt trời treo ngược cành cây mới dậy, không ai khác chính là Trần Khiết.
Không có cách, tối hôm qua thức quá khuya, sáng ngày dậy sớm không nổi, thật không phải do hắn làm biếng ah.
Mà khi ngủ dậy, sửa soạn cơm nước xong xuôi, hắn liền dẫn binh đi chiếm cứ sào huyệt Goblin.
Sau khi thanh tẩy nơi này tối qua, hắn trải qua đắn đo suy nghĩ cuối cùng quyết định đặt tên nơi này là cứ điểm vô danh, hoặc gọi là cứ điểm bỏ hoang.
Vì theo giả thiết của hắn, nơi đây trước kia từng được dùng cho mục đích quân sự, nên gọi cứ điểm thích hợp hơn là sào huyệt.
Trở lại chốn cũ, nơi đây một mảnh hoang tàn, dấu vết thiêu đốt trải rộng toàn bộ cứ điểm, còn tốt không có dã thú dám bén mảng tới nơi đây.
Sắp xếp người dọn dẹp hoàn cảnh xung quanh, hắn dự định chiếm lĩnh lâu dài nơi này, thế tất phải quét dọn sạch sẽ một phen.
Tòa cứ điểm mặc dù bị đốt qua, nhưng cũng may nó đầy đủ kiên cố, sau khi chiếm lĩnh cũng không cần hắn lại gia cố thêm phòng ngự.
Cứ thế Trần Khiết sẽ có một tòa cứ điểm vững chắc phía Đông lãnh địa của mình, vừa có một lò rèn hoàn chỉnh, khả năng còn có một tòa mỏ quặng bên dưới nữa.
Quét dọn xong, hắn liền đi xuống tầng hầm, hắn dự định sẽ dành ngày hôm nay để thanh lý hoàn toàn tầng sâu hơn, đồng thời tìm kiếm mỏ quặng nếu có.
Chỉ là, bước chân vừa đi xuống một bậc, hắn liền nghe tiếng la hét vọng lại từ bên ngoài.
Chuyện gì xảy ra? Chả nhẽ lũ Goblin từ xung quanh quay trở về cứ điểm?
Phải chăng chúng nó phát hiện động tĩnh tối hôm qua, biết chủ sào huyệt của mình không còn rồi?
Hắn bước nhanh ra ngoài.
Lúc này bên ngoài cứ điểm, hơn mười người cầm lấy vũ khí đang không ngừng công kích lũ khô lâu binh, đằng sau còn có mấy người ăn mặc rách rưới, cõng theo giỏ xách cùng công cụ, nhìn như công nhân khai thác mỏ vậy.
Đằng sau những người này, một thanh niên mặc trang phục hiện đại, áo thun, quần đùi, chân mang giày chạy bộ, đang cùng một người chiến sĩ mặc giáp nói chuyện.
“Brian, ngươi nói xem những con khô lâu này là chuyện gì xảy ra? Lúc trước trinh sát không phải nói nơi này là sào huyệt Goblin sao?”
“Lãnh chúa đại nhân, tại dã ngoại quái vật động thủ sống mái với nhau là chuyện bình thường, một cái sào huyệt hôm trước hôm sau đổi chủ không có gì đáng ngạc nhiên cả.”
“Ý ngươi là lũ khô lâu này cướp sào huyệt của lũ Goblin sao? Chậc chậc, đánh nhau chuyện tốt như vậy thế mà chúng ta không bắt gặp được, quá đáng tiếc!” Thanh niên một bộ không chê chuyện lớn nói.
Bỗng hắn nhìn thấy một bóng người bước ra từ cứ điểm, lập tức hai mắt tỏa sáng nói:
“Brian, thấy tên vừa bước ra kia không? mau, lấy cung tên ra bắn c·h·ế·t hắn!”
Bên kia Trần Khiết vừa bước ra liền thấy một đám nhân loại hỗn chiến cùng khô lâu binh, còn không rõ ràng tình huống gì, một mũi tên liền phóng tới hắn.
Phập! Mũi tên bị một bên khô lâu binh dùng thuẫn cản lại, động năng kinh người từ mũi tên thậm chí đẩy lùi hắn ra sau.
Có xạ thủ! Hắn muốn g·i·ế·t mình!? Trần Khiết nội tâm dâng lên báo động, quả quyết lùi về sau lưng khô lâu binh, định dùng nó làm tấm bia.
Lúc này trên sân đánh nhau lửa nóng, đối mặt đám nhân loại tiến công, lũ khô lâu binh tự động xếp thành một hàng, mặt lá chắn hướng ra ngoài, nhân loại mặc dù cố gắng đánh vào thế nhưng mãi không đột phá được hàng phòng ngự của đối phương, thế trận lâm vào giằng co.
Đám người này là ai? Vì sao lại ở đây? Bọn họ vì sao lại muốn g·i·ế·t mình?
Trong đầu Trần Khiết nảy ra rất nhiều câu hỏi, thế nhưng không ai có thể trả lời hắn, mà hắn nếu lại thất thần, phòng tuyến do khô lâu binh thành lập có thể bị công phá ngay lập tức.
Không có thời gian bình tĩnh suy nghĩ! Nếu những người này muốn đánh, vậy trước đánh gục bọn họ.
“Tất cả khô lâu cầm mâu lên, đứng sau hàng trước tấn công, chú ý vị trí của mình.
“Toàn thể chú ý, kẻ địch có cung thủ viễn trình, nếu không muốn bị bắn nổ sọ thì nghiêm túc cảnh giác xung quanh cho ta!”
“Hàng trước cản bọn chúng lại, thương binh lui ra sau, khô lâu binh tiến lên lấp đầy chỗ trống.”
“Tất cả chậm đẩy tiến lên!”
Một loạt mệnh lênh hạ đạt, lũ khô lâu sau khi biết mình nên làm gì liền lập tức điều chỉnh, hàng phòng tuyến lung lay ngay lập tức lại trở nên kiên cố, đám người tấn công đều nhìn ngu người.
Lũ quái vật này làm sao thế? Từng cái khó g·i·ế·t muốn c·h·ế·t, lại còn biết phối hợp nữa.
Chỉ huy không phải nói, bọn khô lâu này chỉ biết ngốc nghếch tấn công sao? Từng cái đều như quân chính quy thế này làm sao đánh?
Đằng sau hai người cũng ngơ ngác.
“Không phải chứ? Brian, bọn khô lâu này là thứ gì vậy, sao ta cảm giác chúng so quân đội chính quy còn nghiêm cẩn là sao?”
“Lãnh chúa đại nhân, thuộc hạ cũng không biết.” Người đàn ông tên Brian đáp, một mặt đắng chát.
“Bình thường khô lâu không có trí tuệ cao như vậy, cũng không biết phối hợp. Chúng ta có lẽ là gặp phải quái vật biến dị rồi, nói không chừng những người này khi còn sống còn thực sự là quân nhân ah.”
“Vậy giờ làm sao đây?”
“Nên rút lui thôi thưa ngài, lũ quái vật đã bắt đầu phản công, nếu không kịp thời thu hồi dân binh sợ là họ đi không được nữa.”
“Rút lui? Không thể nào, ta vậy mà phải rút lui?” Thanh niên lớn tiếng quát.
“Rõ ràng chúng ta còn chưa dùng hết sức, Brian, chẳng phải còn có ngươi sao? Lấy thực lực của ngươi xông lên chính là đồ sát, có gì phải sợ? Xông lên ah!”
“Thế nhưng... đại nhân...” Brian trong lòng khổ sở, ta xông lên thì ai bảo hộ ngươi, mà lại hắn mặc dù gọi lũ khô lâu là quái vật, thế nhưng cũng biết chúng đều là binh lính do người khác điều khiển.
Hiện tại hai bên mặc dù xô xát, thế nhưng vẫn còn chỗ trống làm dịu ah, hắn nếu tiến lên vậy đó chính là cục diện không c·h·ế·t không thôi!
Brian nội tâm một vạn cái không muốn đánh, hắn dĩ nhiên quên trước một giây chính mình còn bắn tên muốn g·i·ế·t c·h·ế·t đối phương.
Bên này Trần Khiết không hề hay biết đối phương đang cải vã, mà lại nếu biết hắn cũng không dễ dàng buông tha đối phương.
Dưới sự chỉ huy của hắn, khô lâu binh cấp tốc điều chỉnh đội hình, hàng trước khô lâu binh xếp hàng chậm rãi đẩy tới, phía sau khô lâu cầm mâu đâm, có hàng trước bảo kê, chúng có thể yên tâm công kích kẻ địch.
Vì ngại mâu gỗ lực sát thương không đủ, Trần Khiết phát cho chúng mâu sắt mình tự chế, lấy mâu gỗ chặt bỏ đầu nhọn, dùng dây gai buộc cây dao găm vào ngọn, mặc dù dao găm chỉ có một mảnh sắt nhỏ gắn vào tay cầm, thế nhưng lực uy h·i·ế·p hơn xa mũi nhọn của mâu gỗ.
Thế trận lập tức nghiêng về một bên, đám nhân loại trước đó không thể đột phá hàng trước, giờ lại bị một loạt mũi mâu bức bách liền hàng trước cũng với không tới, chỉ có thể hết lui lại lui.
Bọn họ sở dĩ không trốn chạy, cũng vì chỉ huy của họ, một vị 3 giai anh hùng, vẫn chưa hề xuất thủ, họ tin chắc nếu chỉ huy xuất thủ tất nhiên có thể cầm lại lũ khô lâu này.
Thế nhưng Brian trong lòng khổ ah, hắn đúng thật là anh hùng, đẳng cấp cũng cao hơn lũ khô lâu này nhiều, nhưng đối mặt một dãy trường mâu đâm tới, mạnh hơn nữa cũng phải uống một bầu.
Chỉ là thế cục biến đổi quá nhanh, hắn không thể thuyết phục lãnh chúa của mình lui binh, cũng không có thời gian chần chờ, chỉ có thể tiến lên.
Lũ khô lâu đang tiến lên, chợt thấy một thân ảnh ngang nhiên xông tới, chớp mắt 7, 8 cây mâu cùng đâm về phía đối phương.
Keng! Keng! Keng! Keng! Keng!
Brian cầm một mặt thuẫn tròn, to hơn chiếc của lũ khô lâu binh dùng gấp đôi, hắn nâng thuẫn cứ thế mà đỡ hết mấy mũi mâu, đao trong tay hất lên chém gãy chúng, sau đó liền đụng vào hàng trước.
Phanh!
Một tiếng vang thật lớn, mấy con khô lâu binh cứ thế mà bị đẩy ngã lăn ra đất, đối phương đắc thế tiến lên, dự định cứ thế mà xông về phía chủ soái của đối phương.
Nhiều năm kinh nghiệm chiến đấu nói cho hắn biết, những lúc thế này tuyệt không nên để bọn khô lâu kéo lại, trực tiếp g·i·ế·t kẻ chỉ huy, lũ khô lâu liền tự nhiên tan tác không còn cấu thành nguy hiểm nữa.
Hàng trước khô lâu binh bị đột phá, phía sau lũ khô lâu dù có lòng muốn ngăn chặn đối phương cũng không được.
“Đúng rồi, phải như thế chứ!” Thanh niên lãnh chúa phía sau vung tay reo hò. Brian rõ ràng có thực lực giải quyết đối phương thế mà lại cứ do dự không quyết mãi. Giờ thì tốt rồi, chỉ cần giải quyết tên lãnh chúa kia, đám khô lâu quân sĩ của hắn tự khắc sẽ tan rã.
Thanh niên lãnh chúa gọi là Bùi Kiệm, ngay từ đầu hắn đã nhận ra thân phận lãnh chúa người chơi của Trần Khiết rồi.
Thế nhưng ngay khi nhận ra, hắn không chút do dự lựa chọn xuất thủ muốn g·i·ế·t c·h·ế·t đối phương. Không vì gì khác, hắn tự nhận lão tử vô địch thiên hạ, mắt thấy Trần Khiết là đặc thù trận doanh vong linh, thực lực thế mà không kém gì hắn, Bùi Kiệm lập tức không phục, muốn đánh g·i·ế·t đối phương cướp đoạt cơ duyên.
Hắn thấy, thế giới này chính là nhược nhục cường thực, nắm đấm lớn chính là đạo lý, những quy tắc trật tự trước đây đã không còn lực ước thúc vậy chính mình g·i·ế·t người cướp của hoàn toàn là chuyện đương nhiên, không có gì to tát.
Thậm chí đối phương không chừng cũng có suy nghĩ giống hắn, Bùi Kiệm thầm nghĩ.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.