Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 11: từ lúc bắt đầu, kết cục liền đã chú định
Brian không nói gì, nhưng từ ánh mắt của hắn, Trần Khiết đã đạt được câu trả lời.
“G·i·ế·t hắn đi.” Hắn cũng không dài dòng.
Hắn không biết bơi, nên không bao giờ lại gần sông hồ.
Nhựa cây long huyết thụ, một loại c·hất đ·ộc sẵn có ngoài tự nhiên, khi dính vào v·ết t·hương hở sẽ ức chế quá trình đông máu, v·ết t·hương khi bị dính chất nhựa này sẽ rất khó cầm máu.
Nếu đã kết thù, vậy hắn tất nhiên sẽ không cứ thế mà tha cho đối phương.
Hả? Chờ chút... boss?
Trần Khiết cũng không phải ngồi không, ngay khi đối phương xông đến, hắn một bên lui lại, một bên tung lưới lớn.
Này là cái gì? (đọc tại Qidian-VP.com)
Trước khi đi, hắn lặng lẽ nhìn Trần Khiết bằng ánh mắt oán độc, âm thầm thề sẽ trả lại món nợ hôm nay, sau đó hốt hoảng chạy trốn.
Lũ khô lâu như đã sớm biết ý nghĩ của bọn hắn, dàn một hàng cầm mâu đẩy lùi bọn hắn trở về, sau đó một con gấu đen to lớn từ bên cạnh chạy như điên lao qua, hình thể to lớn nhanh chóng đụng bay mấy tên dân binh xui xẻo.
Ngay khi tiếp xúc, Brian quả không hổ danh anh hùng, chỉ vài ba chiêu liền đánh ngã khô lâu binh, sau đó là con thứ hai, con thứ ba...
Brian hẳn cũng không ngờ thanh niên trước mắt lại còn có chiêu này, hắn lúc này tránh không kịp, bị lưới bao lấy người.
Đột nhiên một cây dao găm bất ngờ đâm về phía hông của hắn, dọa đến Brian lập tức thu tay về thủ.
“Không biết.”
Đối phương không trả lời.
c·hết đối phương.
Hắn là nhát gan, nhưng không phải kẻ mềm yếu. (đọc tại Qidian-VP.com)
Đối đãi hắn chính là một nắm bột phấn màu vàng. (đọc tại Qidian-VP.com)
Một bên Trần Khiết vẫn đang lặng lẽ quan sát, thấy đối phương rút chạy, hắn cũng thu hồi ánh mắt.
Có điều rất nhanh hắn phát hiện tình huống khác thường, v·ết t·hương trên mặt trở nên nóng rát, sau đó nhanh chóng mất cảm giác.
Phải biết Trần Khiết hắn kì thật tương đối nhát gan, cho nên hắn luôn tránh xa những thứ gây nguy hiểm cho chính hắn.
Brian sau khi vượt qua phòng tuyến, lũ khô lâu vừa định đuổi theo cản lại, lập tức đám quân lính nhân loại ồ lên kéo chân chúng lại, vì phòng tuyến vừa bị xé rách, chúng chỉ có thể đứng lại ngăn cản.
Trần Khiết muốn nói gì, tiếc rằng đối phương không thèm nghe, lăm lăm cây đao định chém hắn.
“Vì sao muốn g·iết ta?”
Vừa gạt mở một đòn công kích, đột nhiên khóe mắt của hắn nhìn thấy một bóng đen to lớn lao tới, trong lòng vang lên báo động.
“Ngươi có biết anh hùng phân chia thực lực như thế nào không?”
Đám dân binh còn lại dù may mắn không b·ị t·ông trúng, ngay sau đó cũng bị trường mâu đâm thành cái sàng, vội vàng rối rít quay đầu chạy.
bộ, đằng sau một cây chùy răng sói phá không lao đến,...
“Đúng.”
“Tên?” Trần Khiết hỏi.
Brian không biết lấy đâu ra sức lực, thế mà tránh thoát hai con khô lâu binh, vung nắm đấm về phía hắn.
Brian cô quân phấn chiến, bỗng một lần không để ý dưới chân, bị một sợi thòng lọng bộ vào mắt cá.
Brian chật vật ứng đối, đỡ được thì đỡ, né được thì né, trằn trọc xê dịch.
Cứ tiếp tục thế này, hắn chống đỡ không được bao lâu.
“Ta thừa nhận mình bất tài, hôm nay cắm ở trong tay ngươi. Thế nhưng sẽ có một ngày bọn chuột nhắt các ngươi cũng bị lôi ra dưới ánh mặt trời, tiếp nhận Thần Hi Chi Chủ trừng phạt mà thôi, hahaha."
Hắn cảm thấy Goblin có thể uy h·iếp tính mạng mình, thế nên hắn g·iết hết lũ Goblin xung quanh.
“Chỉ có người của Tử linh giáo mới có năng lực chỉ huy vong linh, ngươi nói ngươi không phải? Vậy ngươi là cái gì đây?” Hắn nghiền ngẫm.
Lúc này không đuổi theo, một là đề phòng bẫy rập, hai là vì không cần thiết.
Ngay lập tức hắn cảm nhận được ác ý của thế giới này, cả người mất trọng tâm ngã sấp xuống.
“Chủ nhân ngươi bây giờ ở đâu?”
Hắn nhe răng cười, nụ cười có chút dữ tợn, hắn biết chỉ cần g·iết c·hết tiểu tử này, chiến đấu liền kết thúc.
Tấm thuẫn cùng đao trong tay không biết rơi ở chỗ nào, bộ giáp kim loại sáng bóng ban đầu giờ cũng méo mó, rách nát không chịu nổi.
Thú vị, hắn thầm nghĩ, kẻ địch vậy mà có một tên anh hùng, điều này hắn không nghĩ tới, thế nhưng coi như là anh hùng cũng không phải vô địch, Trần Khiết tự tin mình hoàn toàn có thể đánh một trận.
“Móa!”
“G·i·ế·t con ** mày! Đi c·hết!”
Độc?! Brian kinh hãi, không nghĩ tới thủ đoạn của đối phương vô sỉ như vậy, đã lấy nhiều đánh ít còn ngâm độc lên v·ũ k·hí.
Tiếp đó chính là công kích trút xuống như mưa, hoàn toàn không cho hắn cơ hội chống trả.
Brian biết mình không có nhiều thời gian, phải nhanh chóng bứt ra chém c·hết người thanh niên này, không thể kéo thêm nữa.
Hắn không biết tại sao đối phương lại coi mình là giáo đồ Tử linh giáo, thế nhưng lại có thể nghe được đối phương vô cùng cừu thị thân phận này. Thậm chí mạo hiểm tính mạng cũng muốn g·iết c·hết hắn.
Liên tục vượt qua 5 con khô lâu binh, lúc này trước mặt Trần Khiết không còn có ai bảo hộ.
“Ta cũng giống chủ nhân ngươi, chỉ là một vị lãnh chúa mà thôi. Có thể ngươi không tin, thế nhưng ta và chủ nhân của ngươi đều đến từ cùng một nơi, mà ta đối với Tử linh giáo hoàn toàn lạ lẫm, chưa nghe qua bao giờ.”
Như vậy cũng có thể giải thích danh tự kì lạ của đối phương cùng chiến lực vượt mức qui định của hắn.
Bên kia Trần Khiết mặt không đổi sắc dùng khăn lau tẩm một loại chất lỏng sền sệt thoa lên một cây dao găm, đợi đến chất lỏng dính lên lưỡi dao lưỡi dao, thoa xong liền đưa cho một con khô lâu bên cạnh.
Tử linh giáo? Lại thêm một danh từ lạ lẫm, Trần Khiết lẩm bẩm.
Hắn vẫn còn cơ hội.
???
Trước mắt vẫn còn chuyện quan trọng chưa xử lý.
Trải qua sơ bộ giao thủ, Trần Khiết cũng phát hiện đối phương đặc thù. Kẻ này có phần mạnh mẽ quá mức, xông vào giữa đám khô lâu như chốn không người, thân thủ lợi hại hơn đám tạp binh đi theo quá nhiều.
“Chủ nhân của ta ra lệnh, ta không có lựa chọn nào khác.”
“Chạy rồi à?”
Hai bên khô lâu tản ra nhường đường, lộ ra bên dưới Brian đang hấp hối.
Điều này khiến cho hắn càng khó thoát khỏi vòng vây.
Trần Khiết tiếp tục hỏi: “Ngươi là anh hùng sao?”
“Ngươi bị hắn bỏ rơi như vậy, vẫn còn cố bảo vệ hắn làm gì?”
Bên này Trần Khiết chứng kiến tất cả, âm thầm giật mình, không nghĩ tới đối phương lại có nhân vật lợi hại như vậy, thế mà đến giờ mới xuất thủ.
Bên cạnh hắn khô lâu binh cũng không nghĩ nhiều như vậy dồn dập xông lên đón đầu đối phương. (đọc tại Qidian-VP.com)
Hai con khô lâu tiến tới nắm đầu hắn xốc lên, để lộ gương mặt bầm dập, trong mắt còn mang theo kiêng kị cùng sợ hãi nhìn hắn.
Chật vật né qua lần này, thế nhưng gò má của hắn vẫn bị quẹt trúng một chút, máu tươi chậm rãi chảy ra.
Không có kẻ địch ngăn cản, Brian cứ thế xông tới chỗ Trần Khiết.
Anh hùng? Hai chữ này đột nhiên lóe lên trong đầu hắn.
Trần Khiết lắc đầu: “Ta muốn nghe lời nói thật.”
an toàn hơn một chút.
Trên sân, theo càng ngày càng nhiều khô lâu gia nhập, Brian cũng dần cảm giác được áp lực.
Giống như trong một bầy quái vật bỗng nhô ra một con boss vậy.
Trần Khiết nhìn thấy đối phương thật bị lưới lớn kìm chân lại cũng nhẹ nhàng thở ra, đối phương dũng mãnh thiện chiến làm hắn sợ hãi.
Hắn đụng vào vách tường, kịch liệt ho khan, nhưng chưa kịp thở dốc thì một con dao găm đã vung đến, nhắm thẳng về phía đầu hắn.
Hắn chỉ kịp nâng thuẫn lên.
Trần Khiết định thần nhìn lại.
Bóng đen vừa rồi húc bay Brian chính là hắc hùng do triệu hoán bảo thạch triệu hoán đi ra, chính Trần Khiết đã tính toán để có một màn vừa rồi.
“Có phải không?” Brian như đã dự liệu được đáp.
Một cây mâu đỉnh đầu có sắt đâm hướng đầu hắn, lại bị hắn nghiêng đầu né tránh, chỉ đâm trúng giáp vai, không biết tên hèn hạ nào vung đao chặt hướng hạ
Phanh!
Thừa dịp này hắn cũng âm thầm quan sát đối phương.
“Ngươi hẳn phải biết rõ chứ, còn giả bộ hồ đồ? Tử linh giáo giáo đồ.” Hắn nói với giọng mỉa mai.
[Bách Chiến – Brian (3 giai lục sắc)] (đọc tại Qidian-VP.com)
“Ta không phải Tử linh giáo giáo đồ, ngươi nhận lầm người rồi.”
Lực lượng mạnh mẽ nháy mắt đánh bay Brian, đau nhức kịch liệt làm tay trái của hắn không nghe điều khiển rũ xuống.
Bên kia Brian lại bị vây lại, lâm vào khổ chiến, có điều lần này hắn phải đề phòng những cây v·ũ k·hí có bôi độc, động tác càng ngày càng bảo thủ lên.
Chương 11: từ lúc bắt đầu, kết cục liền đã chú định
Bùi Kiệm đứng ở xa xa chứng kiến tất cả, tức giận giậm chân, mắng to hai tiếng “Phế vật”. Bất đắc dĩ thế cục đã sáng tỏ, cho dù hắn làm gì đi nữa cũng đã không thể cải biến kết cục, chỉ có thể ra lệnh rút lui.
Hắn sợ mình gặp nguy hiểm, sợ khi tân thủ kỳ kết thúc phải đối mặt nguy cơ, thế nên hắn một mực rất nỗ lực, chỉ vì đến thời khắc quyết định chính mình có thể
“Một câu hỏi cuối cùng, ngươi nguyện ý đi theo ta không?”
Tại sao sau chữ “3 giai” lại còn có “lục sắc”? Là hắn có điểm gì khác biệt sao?
Brian vẫn đang trong vòng vây, tả xung hữu đột, đối mặt công kích từ bốn phương tám hướng mà vẫn ứng phó thành thạo.
Đừng nhìn hắn thân thủ phi phàm, nếu bị lũ khô lâu kéo lại, bằng vào chiến thuật biển người kéo cũng có thể kéo c·hết hắn.
Chỉ thấy trên đỉnh đầu tên chiến sĩ này hiện ra một dòng chữ.
Chợt hắn nhìn thấy lũ khô lâu xung quanh đã bao vây mình lại, thầm hô hỏng bét.
Hắn giơ đồ đao lên.
“Brian... Brian Wesley.” Brian thều thào đáp.
Một con khô lâu binh giơ đao bổ về phía hắn, hắn cũng nâng thuẫn đón đỡ, đồng thời tay phải cầm đao phản kích.
Vì sự an toàn của bản thân, vô luận thế nào Trần Khiết cũng không thể tha cho đối phương.
Hắn phản ứng rất nhanh, một đao mạnh mẽ chém đứt lưới, chật vật trốn ra ngoài, thế nhưng Trần Khiết lúc này đã chạy ra xa, hắn bỏ lỡ thời cơ tốt nhất để g·iết
“Không biết.”
Trên sân, lũ khô lâu vẫn đang điên cuồng công kích, liên tục 3 phút đồng hồ sau Trần Khiết mới kêu ngừng, hắn còn có chuyện muốn hỏi đối phương.
Brian sắc mặt đọng lại, hồi lâu, hắn bỗng nở nụ cười.
“Đợi chút...”
Mà lần này, đối phương thực sự đã uy h·iếp đến tính mạng hắn, không chỉ một mà là hai lần.
Trần Khiết gật gật đầu, hỏi tiếp.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.