Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 21: đùa bỡn thực nhân ma
Với tư duy đỉnh cao như vậy, ăn vỏ cây hay cục đá đối vời nó là chuyện thường ngày, may thay nó vẫn kế thừa bản năng đi săn siêu phàm của tổ tiên, thế nên vẫn thường thường ăn được thịt.
“Gàoo rốnggg!!!”
Trần Khiết thừa nhận mình nghĩ sai, hắn không nên lấy tư duy của động vật bình thường để phỏng đoán sinh vật Dị Giới.
Vì đảm bảo để đối phương ăn xấu bụng, hắn đem thịt sống ngâm trong hỗn hợp c·hất đ·ộc một đêm, mỗi một miếng thịt đều đủ hạ độc c·hết một con gấu.
Tiếng kêu này khá lạ, có lẽ là một loại quái hắn chưa gặp trước đây, thế nhưng nó sẽ là gì chứ?
“Arghhhh!!!”
“Xuất phát!”
Nếu vậy, một khi nó thức, việc đầu tiên nó làm chắc sẽ là vơ vét tất cả những thứ có thể ăn vào mồm.
Một mực truy đuổi một đoạn thật xa, mải cho đến không chạy nổi nữa, thực nhân ma đứng tựa vào gốc cây thở hồng hộc.
Trần Khiết một mực suy đoán đối phương có cái mũi rất thính, cho nên hắn không dám tự mình lại gần hang, sợ mùi của mình sẽ kinh động đối phương.
Trên hố, lũ khô lâu binh đã chuẩn bị sẵn từ trước, tay cầm thùng nhựa cây cùng váng dầu giội xuống hố.
Mà trong vấn đề kiếm ăn, vì có bộ não toàn cơ bắp, nó cũng chưa bao giờ kén chọn đồ ăn, chỉ cần là vật ở trong tầm mắt, đối với nó đều có thể ăn được.
Ấn tượng ban đầu tan vỡ ah!
Làm xong chuyện này, khô lâu lập tức vắt chân lên cổ mà chạy, lẩn mất xa xa.
“Nhưng muộn rồi, đã tới địa điểm mai phục, đám trinh sát cũng có thể trở về.”
Hắn quyết định, ngày hôm nay hắn sẽ giải quyết thực nhân ma, cùng với tất cả phiền phức của mình!
Một kế hoạch hình thành trong đầu hắn, thế nhưng chưa đủ, hắn cần càng nhiều kế hoạch cùng chuẩn bị phòng hờ.
...
Vì thế tiến độ thăm dò xung quanh của hắn vẫn rất ít, gặp tình huống này liền trở nên mù tịt.
Mà ngày hôm nay nó thực chất không phải bị đói tỉnh, mà là bị hương thơm câu lên cơn đói đánh thức. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Gàooooo!”
Chính hắn thừa biết bản thân mình là trình độ gì, chỉ mới tu tập ma lực 3 ngày gà mờ mà thôi.
Đã vậy, chỉ có thể dùng phương án B!
Ây chà, dù sao thì đây cũng là chuyện tốt.
Chương 21: đùa bỡn thực nhân ma
Xa xa, Trần Khiết lẳng lặng nhìn một màng này.
“Cái gì? Chẳng lẽ tên kia đánh đến đây rồi?” Bùi Kiệm lập tức hoảng loạn.
Hắn bắt đầu mất kiên nhẫn, quyết định cử một con khô lâu binh đi qua thăm dò.
Hay là do hắn ăn may?
Nó ngu người, mọi sự tức giận hóa thành tiếng hét không cam lòng, chấn động một vùng. (đọc tại Qidian-VP.com)
Túi không gian chỉ đơn giản là mở rộng không gian bên trong chứ không phải kết nối với không gian khác, cho nên khối lượng của túi là một vấn đề, đựng bao nhiêu đồ vật liền nặng bấy nhiêu, cực kỳ bất tiện.
Trần Khiết ngẩng đầu nhìn mặt trời, thời gian này là sinh vật bình thường đều đã thức dậy kiếm ăn, đối phương khổ người to như vậy theo lý thuyết cần phải ăn thật nhiều mới đúng.
Hắn nhìn thấy, ở chỗ xa chợt có chim chóc bay lên.
Thực nhân ma ngẩn người ra. Nơi xa, Trần Khiết lẩm bẩm.
Tốc độ của nó nhanh lạ thường, thế nhưng hai chân dù sao vẫn chạy không lại bốn chân, nó chỉ có thể hít bụi.
“Ngaooo rốngggg!!!”
Từng miếng thịt sống còn mang theo bọt máu rơi ra, chất thành một đống trên đất.
“Ừm?”
Cũng không lâu lắm, một bóng đen to lớn từ trong hang đi ra, không hề dừng lại mà lao thẳng tới đống thịt bắt đầu nhai ngấu nghiến.
Từ phía sau thong thả đuổi theo, Trần Khiết chỉ có thể lắc đầu. (đọc tại Qidian-VP.com)
Hắn vốn coi phù văn là thứ gì đó cao thâm khó lý giải lắm, hóa ra...
Cẩn thận quan sát địa hình xung quanh, Trần Khiết thận trọng tìm một chỗ ẩn núp, bí mật quan sát.
...
Tại sao nó lại gầm lên?
...
Hắn nếm thử dẫn binh đánh lén binh lính của đối phương, thành công nhưng cũng thất bại, bởi vì không thể toàn diệt quân địch.
Đối phương xem ra là loại thích ngủ, lười vận động, rất ít tự mình ra ngoài đi săn.
15 phút trôi qua... 30 phút trôi qua...
Giữa lúc đang đắn đo có nên phái người ra ngoài thăm dò hay không, một tên dân binh bước đến báo cáo.
Thế là thực nhân ma trơ mắt nhìn thấy đám khô lâu cưỡi dê thong dong rời đi, dần biến mất khỏi tầm mắt.
Nó biết đã đến thời điểm đi ăn.
Vì vậy hành động dọn dẹp xung quanh hang đành giao cho khô lâu binh cầm túi không gian đi làm.
Trần Khiết thức dậy thật sớm, bắt đầu chuẩn bị đi săn.
“Không giống lắm thưa ngài, đối phương có vẻ lạc đàn, lúc tìm thấy nó còn đang chật vật trốn chạy.”
Đối phương miễn dịch độc tố, ít nhất là c·hất đ·ộc thông thường, hắn tự nhủ.
Thấy thực nhân ma sụp hố bẫy, Trần Khiết vừa thấy đồng tình nó, lại vừa thấy tức cười.
Thực nhân ma: !?!!!
Nếu chừng ấy độc đều không có tác dụng, vậy chỉ có thể chơi cứng!
Sào huyệt thực nhân ma là một hang động đá vôi rộng lớn, muốn phát hiện không khó.
Sáng hôm sau.
“Ngao!”
Túi không gian là hắn nhặt được hồi ngày thứ 2, không gian bên trong túi bị yểm phép, trở nên rộng gấp mười lần bề ngoài.
Xoạt! Ầm! Ầm! Ầm!
Hao hết thời gian một buổi sáng, cái bẫy mới hoàn thành, Trần Khiết quay đầu nhìn một hướng, lòng tự nhủ.
...
Uỳnh uỳnh!
Nào ngờ lũ khô lâu đằng trước thấy vậy, lập tức quay đầu lại, ném tiếp một bọc nhựa cây vào mặt hắn.
Chợt nó nghĩ tới.
2 phút sau.
Có thể lắm! Làm tiếp một cái xem thế nào.
Chẳng lẽ, phù văn rèn đúc pháp này nhìn như rối rắm thực ra lại rất đơn giản?
Kể từ khi đắc tội với tên vong linh lãnh chúa nọ, Bùi Kiệm rất ít khi rời khỏi lãnh địa, một mực lo lắng đối phương đánh lén hắn.
Tiếng thực nhân ma gào thét chấn động khắp khu rừng, dọa đến chim chóc bay lên.
Khô lâu binh rất thuận lợi bò đến cửa hang, sau đó mang tin tức về.
Biết cứ tiếp tục như vậy, chẳng bao lâu hắn sẽ lạc hậu so với mọi người, Bùi Kiệm cũng không thể ngồi chờ c·hết.
Cầm viên phù văn thạch mới chế tác trong tay, Trần Khiết lại có cảm giác không chân thực.
Sau đó, một con khô lâu ném bó đuốc xuống.
Nó tiến lên đuổi theo, sau đó...
“30 vật liệu hi hữu à? Hừ, nực cười!”
Trần Khiết không nói gì, mắt nhìn phương xa, hắn đang chờ.
Ưu điểm cũng có, có thể đựng được vật sống, mặc dù chẳng ai dại gì mà ném động vật còn sống vào, ngoài ra, nó có thể trang bị cho thuộc hạ.
Một đội khô lâu trinh sát cấp tốc cưỡi dê lại gần, thực nhân ma chưa kịp làm rõ tình huống gì, đã thấy một con khô lâu ném nhựa cây hồ hắn một mặt.
Thế giới này điên thật đấy!
Bị tập kích bất ngờ, không kịp đề phòng, thực nhân ma nổi giận gầm một tiếng, lập tức đưa tay đi mò xung quanh.
Sự tình không đúng lắm, binh chủng của đối phương làm sao lại lạc đàn, còn trốn chạy đến chỗ này?
Theo biểu hiện của lần chiến đấu trước, hắn không cho rằng mình có thể chính diện đánh thắng thực nhân ma, vậy cũng chỉ có thể lợi dụng cạm bẫy.
Trần Khiết nắm trong tay viên phù văn thạch thứ hai, ngẩng đầu hoài nghi nhân sinh.
Thế nào mà giờ này còn chưa dậy?
Phừng! Ngọn l·ửa b·ùng l·ên.
Bên ngoài hang động, một con khô lâu cầm một cái túi da lén lút tới gần cửa hang, quan sát xung quanh, sau đó trút đồ vật trong túi ra.
Tỉ mỉ lựa chọn một địa điểm trên bản đồ, Trần Khiết để cho lũ khô lâu bắt đầu đào bẫy.
Đối mặt sinh vật mạnh nhất khu vực này, chuẩn bị bao nhiêu cũng không thừa.
Hắn lại để khô lâu binh tiến vào sâu trong hang kiểm tra, kết quả không thu hoạch được gì khác, chỉ biết đối phương sống vô cùng bẩn.
Trần Khiết nhìn lại giá cả giao dịch, nhếch môi.
Để hắn thất vọng là, thực nhân ma sau khi ăn uống no say, đánh ợ một cái liền nằm nhoài ra đấy vỗ vỗ cái bụng phè phỡn, hoàn toàn không có dấu hiệu trúng độc.
“Cái gì? Nó vẫn còn ngủ?!”
“Sớm biết ngươi có chiêu này, may mà ta đã đề phòng trước. Mấy hòn đá lớn xung quanh hang ta đều dùng túi không gian dọn đi rồi.”
“Chuyện gì xảy ra? Âm thanh kinh khủng này là cái gì?”
Quá thảm rồi! Ha ha ha!
“Tất cả đều chuẩn bị hoàn tất, chỉ thiếu con mồi... hi vọng các ngươi không để cho ta thất vọng.”
Tỉnh lại sau giấc ngủ, cơn đói cồn cào hóa thành thủy triều, lan truyền khắp toàn thân của nó.
Trên sân, phát hiện không có đồ vật tiện tay để ném, thực nhân ma bất đắc dĩ sải bước đuổi theo.
Hắn quyết định rời khỏi.
Giữa đường, thực nhân ma mệt mỏi, bèn dừng lại nghỉ ngơi.
Bây giờ, xuất hiện tiếng gầm cách lãnh địa không xa, hắn không thể không để ý, sợ gặp tai bay vạ gió ngoài ý muốn.
Lần này triệt để chọc giận thực nhân ma, nó không tiếc giá nào đuổi theo, thề phải tự tay xé nát mấy tên mất dạy trước mặt này.
Hắn mặc dù có lòng tin g·iết c·hết đối phương, thế nhưng tự tin không phải tự mãn, biết người biết ta mới có thể trăm trận trăm thắng.
Trong lãnh địa, Bùi Kiệm lo lắng quan sát khu rừng, muốn tìm được manh mối của tiếng gầm lạ.
Trước tiên, hắn cần phải thăm dò rõ ràng đặc tính của đối phương đã.
Dưới hố truyền đến tiếng thực nhân ma phẫn nộ gầm lên, cùng tiếng nắm đấm nện vào vách đất uỳnh uỳnh.
“Lãnh chúa đại nhân, thuộc hạ phát hiện một con khô lâu binh lãng vãng bên ngoài lãnh địa, đã đem nó đ·ánh c·hết.” (đọc tại Qidian-VP.com)
“Cuối cùng cũng nhớ ra mình có thể ném đá sao? Con hàng này đúng là ngu hết thuốc chữa!” (đọc tại Qidian-VP.com)
“Sự tình không thích hợp, các ngươi đi ra tuần tra xung quanh lãnh địa đi, có vấn đề gì lập tức báo cáo.”
Chợt nó sửng sốt, mấy hòn đá xung quanh đâu mất rồi?
Làm một thành viên của tộc thực nhân ma, nó cũng kế thừa thói quen lười biếng của tổ tiên mình, trừ việc kiếm ăn ra, không có chuyện gì có thể khiến nó rời ổ của mình, kể cả đại tiểu tiện.
Bây giờ đối phương đã biết là do hắn đánh lén, tất nhiên sẽ có đề phòng, hắn liền thu nạp binh lực trốn đi, làm rùa đen rút đầu.
“Rõ, thưa ngài.”
Sẽ là thứ gì? Quái vật sao?
Đừng nói người ngoài, đến chính hắn cũng không tin mình có thể thành công chỉ trong một lần thử ah!
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.