Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 22: khô lâu tuyệt học, nhân tính cùng chọn lựa
Trần Khiết im lặng nhìn hắn biểu diễn.
Nếu vậy, có lẽ mình có cơ hội xử lý hắn.
Bùi Kiệm vốn đang từng bước áp sát, không để ý đầy đất xương khô, đến lúc này hắn mới phát hiện bản thân đã bị bao vây.
Hắn nói với thực nhân ma đang nằm trong hố.
Xoạt! Rào rào rào rào!
“Hắn đã dầu hết đèn tắt, căn bản không phải là đối thủ của hai ta.”
Hơi thở của khô lâu – thức thứ nhất:
Trần khiết cũng lẳng lặng nhìn nàng, nếu nàng đáp ứng tên kia, hợp lực t·ấn c·ông hắn, vậy hắn sẽ không do dự g·iết c·hết cả hai.
Đã cảm nhận được hảo ý từ cô gái kia, vậy tạm thời có thể tin tưởng, không cần đối phó nàng.
Trần Khiết nhìn ra được, đối phương cũng là một tên lãnh chúa, trong đầu hồi tưởng thông tin của các lãnh địa xung quanh, lập tức đoán được vị trí của đối phương.
Chốc lát, khung cảnh tựa như chiến trường, vừa nhìn cũng biết cuộc chiến rất khốc liệt.
“Chạy rồi.”
Lãnh địa của đối phương rất gần tên kia, không bài trừ khả năng là minh hữu của hắn, cần phải cảnh giác.
Chương 22: khô lâu tuyệt học, nhân tính cùng chọn lựa
Nghe tiếng con quái vật gầm thét đáp lại, hắn lạng lùng mở bảng hệ thống, nhấn nút.
Tiếp đó, lũ khô lâu bắt đầu thi triển bản lĩnh thật sự của chúng, để Trần Khiết nhìn trợn mắt ngoác mồm.
Chợt nàng lạnh rung, đối phương đã có thủ đoạn như vậy, chiến đấu cũng không còn chút huyền niệm nào nữa! Nếu vừa rồi nàng chọn hợp tác với Bùi Kiệm, vậy chẳng phải c·hết chắc?
Nghĩ đến việc tự tay g·iết c·hết kẻ thù khiến hắn mất ăn mất ngủ, Bùi Kiệm nào có thể nhịn được, lập tức triệu tập toàn bộ nhân thủ.
Trải qua đối thoại giữa hai người, Trần Khiết rốt cuộc biết tên địch nhân của mình là Bùi Kiệm, cũng biết cô gái da trắng tên Vanessa.
Đầy trời đá tảng hóa thành dòng lũ, lấp đầy hố đất. Ngay lập tức tiếng gào thét im bặt.
Nơi xa, Trần Khiết đã nhận được tin tức, biết được đối phương muốn đến.
“Ta không thể giúp ngươi, cũng không giúp hắn.” Vanessa cuối cùng vẫn đưa ra lựa chọn trung lập, nàng sẽ không giúp ai.
Vanessa nhíu mày, nàng không ngờ hai bên có thù, nhất thời không biết nên lựa chọn giúp bên nào.
Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!
“Không cần, cảm ơn.” Trần Khiết vẫn giữ thái độ lạnh lùng đáp.
“Đã ngươi nhìn đủ rồi, vậy liền rời đi đi.”
“Mày cái gì mày? Lên!”
Cũng không lâu lắm, thủ hạ binh sĩ liền truyền tới tin tức, phát hiện lượng lớn khô lâu đang đào vong, số lượng rất đông, thế nhưng không thấy có dấu hiệu muốn t·ấn c·ông lãnh địa.
Chẳng biết từ khi nào, lũ khô lâu tự mình phát hiện, cho dù xương cốt trên cơ thể tạm tách rời, chúng vẫn có thể tự nối lại như cũ, một chút ảnh hưởng cũng không có.
“Muốn đánh thì đánh, làm gì lề mà lề mề mãi vậy?”
Nghĩ vậy, Trần Khiết lạnh giọng:
Bùi kiệm thấy hắn như thế, nhíu mày, đối phương ánh mắt vô cùng bình tĩnh, phảng phất không hề lo lắng tình cảnh hiện tại của mình.
Nghe vậy, Bùi Kiệm dần trầm ngâm.
Đến bây giờ, Trần Khiết cũng đã ngộ ra một đạo lý, chỉ cần nắm giữ phương pháp, bất kì sinh vật gì cũng có thể bị g·iết c·hết!
“Cái gì? Ngươi muốn g·iết hắn? Không thể!” Vanessa nghe vậy biến sắc, lập tức biện luận. (đọc tại Qidian-VP.com)
Hắn... sẽ không tính sổ với mình chứ?
Nơi xa Vanessa cũng bối rối, vốn tưởng người thanh niên lạ mặt kia đã không có binh, vậy mà nháy mắt binh chủng của hắn đều sống lại, chơi thế ai đánh cho lại?
Nếu vì lừa gạt hắn, vậy cũng quá dư thừa.
“Cá đã mắc câu rồi.”
Bùi Kiệm vì lý do gì muốn g·iết mình, hắn không biết, có điều điều đó không quan trọng nữa.
Tương tự, chỉ cần nắm giữ phương pháp, người khác cũng có thể g·iết hắn, cho nên hắn cần hết sức cẩn thận, tính mạng của hắn vô cùng mong manh.
Hắn đã có đầy đủ lý do g·iết đối phương!
Từ đây chúng cũng phát tán tư duy, đánh bậy đánh bạ học được chiêu giả c·hết.
Vừa đi được mấy bước, bỗng vọng đến một giọng nói lớn tiếng càn rỡ, cả hai quay đầu.
Bùi Kiệm càng nghĩ càng cảm thấy có thể, đối phương tình huống cũng không lạc quan, nếu không cũng sẽ không không kiểm soát được binh chủng dưới trướng của mình.
“Mày...”
“Hừ, nếu vậy, ngươi tốt nhất đi ra chỗ khác, coi chừng đao kiếm không có mắt.”
“Bùi Kiệm, ngươi làm sao cũng đến?” (đọc tại Qidian-VP.com)
Hắn cực kỳ không thích ánh mắt này!
Bỏ lại một câu động viên, liền không hề dài dòng rời đi.
“Đồng hương? Ha ha, Vanessa, ngươi tỉnh lại đi, nơi này đã không còn là Địa Cầu nữa rồi. Quy tắc ở thế giới cũ không thể ràng buộc chúng ta.”
Nếu thế, nếu như ta cũng tiến đến, chẳng phải có thể ngư ông đắc lợi?
Chẳng lẽ là tên kia đang chiến đấu với quái vật không biết kia?
“Vanessa! Thế mà lại ở chỗ này gặp được ngươi, chậc chậc...”
Trong quá trình huấn luyện, một số con khô lâu b·ị đ·ánh gãy tay gãy chân, thế nhưng sau khi nối lại lại có thể hoạt động bình thường như không có chuyện gì xảy ra.
“Yên tâm, tôi không có ác ý.”
Liên tưởng tới động tĩnh cách đó không xa, một suy đoán hiện lên trong đầu hắn.
Theo hắn thấy, Trần Khiết bây giờ bên người chỉ còn lác đác mấy con khô lâu binh, đã như cá nằm trên thớt, để hắn c·hết thống khoái còn không bằng đùa giỡn h·ành h·ạ hắn một lát, hả mối giận ngày trước.
“Cho hỏi, kẻ địch anh vừa chiến đấu đâu rồi?”
...
“Ngươi im mồm! Ta không phải vừa bảo ngươi đi chỗ khác sao, sao còn đứng đó? À há, muốn nẫng tay trên chứ gì!”
Mặc dù nàng chọn khoanh tay đứng nhìn, thế nhưng cũng chẳng tốt hơn là bao.
“OK, vậy, anh có cần giúp đỡ gì không?” Cô gái nhìn quanh chiến trường, đầy đất xương cốt, vết chém vết cháy lung tung khắp nơi, đủ để thấy cuộc chiến khốc liệt tới cỡ nào.
“Hơn nữa, ta cùng hắn có thù, nếu hôm nay ta không g·iết hắn, ngày sau n·gười c·hết chính là ta.”
Chuyện quái gì đang xảy ra? Binh chủng phục sinh? Hắn còn có thủ đoạn thần kỳ như vậy?
“Ai đó?”
“Vanessa, có hứng thú cùng ta hợp tác làm một vố không? Xử lý hắn, chiến lợi phẩm hai ta chia đều.”
Chỉ ấy xương cốt khắp trên mặt đất ào ào chuyển động, chắp nối, tổ hợp lại với nhau, từng con khô lâu hoàn chỉnh lần lượt đứng lên. (đọc tại Qidian-VP.com)
Hắn nhìn chằm chằm Trần Khiết, chợt nói.
Đường đường 5 giai sinh vật cứ thế c·hết dưới tay hắn, không hề có lực phản kháng!
Chỉ thấy một con khô lâu nhanh chóng tháo khớp xương chậu của mình ra, cả người đổ xuống, rã ra từng mảnh.
Thật vất vả dụ được đối phương đi ra, nếu không đánh g·iết tại đây, vậy cũng thẹn với số khô lâu hắn tung ra làm tốt thí.
“Không nói? Cũng được thôi, để xem miệng ngươi còn cứng được bao lâu, ta có đầy đủ thời gian chơi đùa với ngươi ah. Ha ha ha!”
Trần khiết hiểu rõ đối phương đang nhắc nhở mình, thế nhưng hắn không muốn làm theo.
Nhìn từ bên ngoài, hắn trông có vẻ tổn thất nặng nề, bên người chỉ còn lác đác mấy con khô lâu binh, lúc này người bình thường bản năng đều sẽ bài xích người khác, cho nên hắn giả ra một bộ cực kỳ không thích sống chung.
Trần Khiết kể từ khi Bùi Kiệm tới vẫn một mực im lặng không hé lời, lúc này hắn bỗng lên tiếng.
Trong nháy mắt, sống sờ sờ một con khô lâu biến thành một đống xương tán loạn trên đất, đầu lâu ngửa lên, linh hồn chi hỏa trong hốc mắt cũng biến đến yếu ớt, không chú ý nhìn kĩ căn bản không phát hiện ra.
Tên kia chắc chắn đã xảy ra chuyện gì, bằng không binh chủng sao có thể tán loạn chạy trốn như vậy được.
Từ trong chỗ tối, Bùi Kiệm bước ra, theo sau là 20 tên binh chủng, không có hảo ý cười nói.
Bùi Kiệm vẫn chẳng hề quan tâm, quát.
“Ta đương nhiên phải đến, nếu không làm sao gặp được cơ hội ngàn năm có một này.”
Chầm chậm, mấy bóng người từ trong bụi cây bước ra, hắn thấy được, là một đám nhân loại, cầm đầu là một cô gái da trắng.
“Ta biết ngươi giấu bụi cỏ, bước ra đây!”
Chợt toàn thân hắn run lên, quát lớn:
“Bùi Kiệm, đừng quên ngươi là ai, hắn cũng là đồng hương của chúng ta, ngươi không thể g·iết hắn được!”
Tháo xương giả c·hết!
“Ngươi... Hừ!” Vanessa tức chẳng muốn nói, trong lòng bắt đầu đề phòng hắn, người này nhân phẩm có vấn đề.
“Còn ngươi nữa đấy, có nói hay không, hả? Không nói tao cho mày sống không bằng c·hết!”
“Chậc chậc, không biết lũ khô lâu này làm sao học, dàn cảnh thật giống.”
“Ngươi ngươi ngươi... ngươi đã làm cái gì?!” Bùi Kiệm bối rối.
Lũ khô lâu lập tức bận bịu, đào đất, rải đá, chặt vỡ mặt ngoài thân cây, rải mấy thanh binh khí gãy nát xuống đất, lại vung máu tươi,...
“Nào, người anh em này, trước khi c·hết ngươi còn gì muốn nói không?” Bùi Kiệm vẻ mặt vênh váo tự đắc hỏi, hoàn toàn không biết tử kỳ của mình đang đến gần.
Vanessa Bernice dừng bước, cau mày nói.
Một bên Vanessa nhìn không nổi nữa, mở miệng.
Một giây sau, sắc mặt hắn từ giận dữ biến thành kinh hãi, rồi tới tím tái.
Nhìn xem đống xương khô vương vãi trên đất, ai có thể nghĩ ra đây thực ra là một con khô lâu còn sống đâu?
“C·hết đi!”
Bùi Kiệm âm thầm cảnh cáo, thế nhưng nàng không để tâm, nhân lúc đối phương không nhìn mình, nàng hướng Trần Khiết im ắng nói mấy chữ.
Tại khu vực xung quanh, có thể nghe thấy động tĩnh bên này, ngoại trừ kẻ thù của hắn, còn có một lãnh địa khác, thuộc nhân loại trận doanh.
“Đậu má!” Bùi Kiệm tức nổ tung, hắn không thể ngờ đối phương còn giám chủ động khiêu khích mình, đúng là chán sống rồi.
Hai người không quen biết gì nhau, không cần cố tỏ ra quan tâm, sẽ chỉ làm đối phương càng thêm đề phòng.
Nếu như vậy, hắn cũng phải bắt tay chuẩn bị thôi.
Chạy mau! (đọc tại Qidian-VP.com)
Quan trọng hơn, hắn muốn giải quyết mối nguy này một lần và mãi mãi!
“Đã vậy, ngươi cũng hết giá trị lợi dụng rồi.”
Sau khi biết chuyện này, Trần Khiết đặt tên một chiêu này là “tháo xương giả c·hết” danh phù kỳ thực, vừa vặn lúc này dùng thích hợp.
Để không gặp nguy hiểm, tốt nhất là hãy giải quyết tất cả nguy hiểm!
“Phải rồi, lần trước gặp mặt, ta thấy ngươi đang thăm dò một chỗ sào huyệt Goblin ấy nhỉ? Ngươi tìm được thứ gì từ chỗ ấy, lấy ra, có thể ta sẽ tha ngươi một mạng.”
“Đủ! Ngươi không nên t·ra t·ấn hắn!”
“Thật xin lỗi, quấy rầy đến cậu, tôi nghe được bên này có động tĩnh chiến đấu nên đến thăm dò tình hình.”
Bây giờ hắn chỉ cần giải quyết kẻ thù trước mắt. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.