Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 32: tại sao mình lại lâm vào tình cảnh này?

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 32: tại sao mình lại lâm vào tình cảnh này?


[00:02]

Nhưng chưa đợi hắn kịp đứng vững, Trần Khiết liền cảm nhận một cơn kình phong đang lao về phía mình.

Những người xung quanh cũng không mạnh như hắn, sau 1 giờ chiến đấu cũng đã là nỏ mạnh hết đà, họ không chống đỡ nổi lũ Goblin tiến công.

Những kiến thức này là từ dân mạng tổng hợp ra tới, cộng thêm bản thân hắn hiểu.

“Ngao!”

4 mét... 2 mét... 1 mét...

“C·h·ế·t tiệt!” Trần Khiết vừa nổi giận, vừa lo lắng.

Một bàn chân to lớn đập vào mặt khiên, ngay lập tức đánh hắn bay lên.

Phanh!

[thần tích kết thúc!]

Giờ phút này, một ý nghĩ nảy lên trong đầu hắn.

Uỳnh!

Một tên trinh sát tít ngoài rìa đã chú ý đến con tê giác, nó bắt đầu xoay tròn chiếc bola trong tay rồi ném mạnh.

Đám khô lâu lao ra như một cơn lũ, nhanh chóng quét qua chiến trường.

Đây chính là kết quả, hai chân trước của nó bị chiếc bola quấn lại cùng nhau, lập tức ngã đập đầu xuống đất, quán tính to lớn kéo nó cày một đường rãnh dài trên đất, lập tức bất tỉnh.

...

“Ngao!”

Trần Khiết cũng gặp xui xẻo, vì hắn theo sát ngay sau tiên phong, hắn cũng bị té xuống lưng dê, lộn một vòng trên đất.

“Thật khó tin là mình vẫn còn sống!”

Rắc rắc!

Mà Trần Khiết lúc này cũng thấy được khung cảnh phía sau lưng bọn chúng.

...

Trần Khiết khi nhìn lại, thấy được thân ảnh này liền sửng sốt.

Nhưng hắn cũng không phải vô địch, phương xa con tê giác đã nhận ra động tĩnh bên này, lập tức phi vội tới.

“Hốnggg!!!”

Goblin, quái vật bậc thấp, cao không quá 1 mét, trí lực chỉ cỡ đứa trẻ 6 tuổi, đáy của chuỗi thức ăn, nhưng chúng nó lại là chủng loại quái vật phổ biến nhất ngoài dã ngoại, cơ hồ không có nơi nào không có mặt chúng.

Sinh vật này cũng bắt đầu đứng ra.

“Khô lâu trinh sát triệu tập tọa kỵ, chuẩn bị vũ khí xung phong. Ta muốn đem lũ tiểu quỷ này g·i·ế·t sạch nhanh nhất có thể!”

Hắn phải chủ động xuất kích, phải bằng tốc độ nhanh nhất đánh tan vòng vây, tìm đến những người chơi khác.

Đến lúc này, chỉ có thể hi vọng mấy người khác sớm rút ra được nhân thủ tới cứu hắn.

...

Xong khi mở tin nhắn ra, bên trong chỉ có một dòng chữ:

Phanh! Phanh! Phanh! Phanh! Phanh!

Làm 3 giai sinh vật, tê giác thực sự là một cỗ xe tăng trời sinh, thể trọng cực lớn, lớp da dày, mũi sừng cứng rắn, tốc độ chạy không hề chậm, có thể nói là hoàn mỹ.

[00:01]

Vốn cho rằng tự nhiên trận doanh phòng ngự có ưu thế, bây giờ mới biết hắn sai, binh chủng không có lực chiến đấu này nhược điểm quá rõ ràng, cho dù có chút thiên phú phòng ngự cũng không thể đền bù nhược điểm đó được.

Nhờ thế hắn mới vượt qua khỏi.

Nhưng hắn sẽ không để điều đó xảy ra.

Hắn giật mình, thầm lo lắng, chẳng lẽ mình vượt qua quá suôn sẻ, hệ thống không nhìn được, muốn trừng phạt mình.

Đáng tiếc, chị Vanessa tuy rất tốt bụng, nhưng không đủ dư lực đi cứu hắn.

Nhưng hắn không chờ được!

Phốc!

C·h·ế·t tiệt, ta đáng lẽ nên nghĩ tới, cơ hội tốt thế sao có thể vắng mặt lũ quỷ này được cơ chứ!

Nơi đó, không chỉ có một con Hobgoblin.

Thế nhưng chúng lại xuất hiện bên ngoài lãnh địa của hắn, chỉ có một nguyên nhân, trận chiến này hấp dẫn chúng tới.

Dựa vào công sự phòng ngự, chỉ cần 5 phút hắn liền có thể diệt sạch đám dã thú, đến lúc đó lũ Goblin thấy không còn chỗ tốt để nhặt nhạnh liền tự động rời đi mà thôi.

“Thật mỉa mai, rõ ràng đã hạ quyết tâm tự lực cánh sinh, đến lúc này lại nghĩ đến nhờ người khác cứu.”

“Y y nha nha!”

Nó hoàn toàn có thể đập tan lũ trinh sát nếu hai bên va chạm! (đọc tại Qidian-VP.com)

Xung quanh lãnh địa, tình hình chiến đấu vô cùng căng thẳng, lũ trâu rừng không ngừng húc đổ cây cối, thế quyết tâm phải mở một đường máu đánh vào lãnh địa.

“Cẩn thận Goblin tập kích!!!”

Ngoại hình Hobgoblin trông khác xa lũ Goblin thông thường, trông cường tráng hơn gấp mấy lần, tựa như so sánh một tên béo cao to với một đứa nhóc lùn tịt gầy còm vậy.

Tình cảnh của hắn bây giờ có chút nguy hiểm, trước sau đều là địch, mà lại chỉ cần hắn dừng lại dù chỉ một chút, hai bên đám dã thú điên cuồng liền sẽ lập tức nhào lên, đem đội kỵ binh dìm ngập.

“Xung phong!” Trần Khiết hét lớn.

Bên trong, dưới sự chỉ huy của Patrick, đám mộc linh cùng hoa yêu không ngừng lẩn tránh giữa các cành cây, mộc linh phụ trách chữa trị cùng điều khiển đám cây gỗ t·ấn c·ông, hoa yêu thì không ngừng thôi phát hoa cỏ, phóng ra phấn hoa cùng dây leo ngăn trở lũ động vật điên cuồng.

Chỉ chậm một chút...

Nếu đã quyết tâm xông ra đi cứu người, vậy cũng phải chuẩn bị tinh thần tiếp nhận rủi ro! (đọc tại Qidian-VP.com)

Mặc cho con Goblin ra sức giãy giụa, “rắc” đầu của nó bị sống sờ sờ bóp bể.

“Ta... còn sống? Tạ ơn Chúa! Ta vẫn còn sống!”

Goblin? Goblin ở đâu ra?

Hắn bay ra một lần nữa, đầu đập vào thứ gì đó cứng cứng, ngất đi.

Bạch hổ không biết từ lúc nào đã mò tới phía sau hắn, lập tức vồ lên một con cốt dương, đem tên khô lâu trinh sát ngồi cưỡi hất ngã.

[00:03] (đọc tại Qidian-VP.com)

Tại sao mình lại lâm vào tình cảnh này?

Tê giác xung phong mặc dù trông rất đáng sợ, nhưng nếu hắn làm vướng chân nó lại thì sao?

Benny lau vệt máu bắn lên mặt của mình, đã có vài giọt rơi vào mắt, tầm mắt hắn dần mơ hồ, nhưng cây lao trong tay vẫn giữ thật chặt.

Ngay lúc này, phiền phức cũng xuất hiện.

Vừa đụng vào, lũ Goblin liền đã bị đánh bay, chúng chỉ là một lũ quái vật cấp thấp, làm sao chịu được kỵ binh kết đội trùng sát cơ chứ!

“Ha ha, người lý trí như anh ấy, chắc không đến cứu mình đâu.”

Khắp người hắn dính đầy máu, như một huyết nhân, có của kẻ địch, cũng có của chính hắn.

Trần Khiết chật vật ngẩng đầu, liền thấy con hổ xông đến, thời khắc mấu chốt, một tên khô lâu trinh sát kịp thời lao đến chặn trước mặt hắn, cốt thương đâm về phía đối phương.

Một con Goblin quay đầu lại, bỗng đụng phải một thứ to lớn hơn phía sau, một giây sau, một bàn tay to lớn đã nắm đầu nó xách lên.

Trong đầu hắn bỗng nghĩ đến Trần Khiết.

“Làm sao bây giờ, bọn dã thú quá dữ dội, mình... không chống đỡ nổi mất.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Ầm! Phanh! Cờ rắc! Ầm! Ầm!...

Phanh!

“Xung phong!”

Hắn lập tức nhận ra điều này, cố sức nâng tấm khiên lên che trước ngực.

[Hobgoblin (2 giai)]

Sau lưng hắn chính là lực lượng kỵ binh đông nhất khu rừng, tận 200 tên khô lâu trinh sát.

Dù lũ dã thú bị thần tích tác động tụ tập lại, vẫn không có loài động vật nào đông hơn lũ Goblin lúc này.

Đệt mợ, ăn l** rồi...

Lũ khô lâu trinh sát bắt đầu nâng thương kết trận, tuy rằng phần lớn chúng đều vừa được triệu hoán tới, kinh nghiệm chiến đấu chưa nhiều, nhưng không sao, tên khô lâu đi đầu chính là một lão binh, có nó đi đằng trước làm mẫu, lũ trinh sát phía sau lập tức bắt chước nâng thương cúi thấp người xung phong.

Nó nhắm đến mình!

Chỉ có người trở về từ cõi c·h·ế·t mới biết cảm giác còn sống là hạnh phúc nhường nào!

“G·i·ế·t!”

Tiếng va đập liên tiếp vang lên.

Trần Khiết lập tức quyết định thật nhanh, mặc kệ uy h·i·ế·p đến từ phía sau, chuyên tâm đối phó trước mặt.

Trời không tuyệt đường người, dù phát triển không thế nào tốt, dù phủ lãnh chúa chỉ mới đạt cấp 2, binh chủng dưới trướng chỉ có sấp xỉ 30 người, thế nhưng hắn vẫn chưa bỏ cuộc.

Cánh tay từ sau cú tát vừa rồi đã mất đi tri giác, hắn chỉ có thể đặt niềm tin vào mặt thuẫn chắc chắn.

Lông tơ sau gáy dựng ngược, bản năng để hắn rút cái khiên gỗ ra, sau đó xoay người lại.

Đang lúc hắn đắm chìm trong cảm giác hạnh phúc vì được sống sót, âm thanh tin nhắn hệ thống đột ngột vang lên. (đọc tại Qidian-VP.com)

Nếu lũ Goblin xuất hiện ở đây, có nghĩa là những nơi khác cũng có thể bị chúng tấn công.

Nhưng ông trời không tuyệt đường hắn, lần thú triều này hắn bị ảnh hưởng rất ít, chỉ có một lượng nhỏ dã thú tập trung xung quanh lãnh địa của hắn, còn lại phần lớn đều đi tấn công những người khác.

Thế mà lại gặp được chiến lực cấp cao của tộc Goblin vào lúc này.

Phía trước có Hobgoblin xuất hiện, lũ Goblin lâu la lập tức lấy lại tinh thần, cầm vũ khí lên đối mặt với hắn.

“Hộc... hộc... hộc...”

Trần Khiết lo lắng nhìn xung quanh hàng trăm con Goblin nghiến răng, lúc này hắn mới biết hóa ra Goblin trong rừng mới là sinh vật đông đúc nhất.

“Ước gì mình trở nên mạnh hơn...”

Một con 3 giai sinh vật cứ vậy bị một cái bola làm gục?

Đối mặt một quân đoàn kỵ binh lao về phía mình, lũ Goblin đương nhiên sẽ không ngồi không, chúng nhặt hòn đá xung quanh lên ném, nhưng ngay khi nhận ra việc ném đá hoàn toàn không có tác dụng, chúng lập tức quay đầu bỏ chạy.

Không bất ngờ lắm!

Có một điều chắc chắn, Goblin không phải là dã thú, chúng là quái vật hình người, cho nên không nhận được Thú Thần thần tích tăng lên cùng ảnh hưởng.

“Hự!”

Bạch hổ thân thủ vô cùng nhanh nhẹn, lập tức nhún người lên, bám lên người một tên trinh sát gần đó, tên lính xui xẻo còn chưa kịp phản ứng, liền bị con hổ dùng làm bệ đặt chân nhảy lên lần nữa.

Chương 32: tại sao mình lại lâm vào tình cảnh này?

“Mình... mình thật quá yếu!”

Benny Miquel vừa thở dốc vừa lớn tiếng nói, lòng vui sướng cất tiếng cười to.

Chỉ cần có chiến đấu liền có thương vong, mà Goblin thiên tính chính là h·i·ế·p yếu sợ mạnh!

... Dọa ta giật cả mình.

Hắn vô cùng lo lắng, lũ dã thú điên cuồng vượt quá dự liệu, cứ đà này, trước khi Thú Thần thần tích kết thúc chúng liền đã vượt qua lớp cây cối ngoại vi đánh vào lãnh địa mất.

Trên sân, đám binh lính đã chỉ còn lại một nửa, phòng tuyến cũng không giữ vững được, chỉ có thể lui giữ lãnh địa, lợi dụng kiến trúc quần nhau với bầy thú.

Benny lập tức nhìn xung quanh, trừ việc khắp nơi đều là thi thể, chẳng có một mống Goblin nào cả.

Lũ Hobgoblin to béo hơn lũ Goblin nhiều, chúng có lẽ không thể đứng vững khi lũ khô lâu trinh sát tông vào, nhưng thể trọng của chúng cũng làm lũ trinh sát dừng lại.

Hắn phát triển quá tệ, kém xa đại bộ phận người chơi, lẽ ra lúc này hắn nên bị đào thải hết rồi.

Mặc kệ là đám dân binh hay là lũ dã lang đều đã g·i·ế·t đỏ cả mắt, lúc này chỉ còn biết bất chấp tất cả, theo bản năng vung vũ khí của mình về hướng đối phương.

Phần lớn dã thú đều bị quét ngang, liền mấy loài động vật to lớn như trâu rừng, bò rừng, cự giác hươu, lợn rừng,... cũng không thể cản bước kỵ binh mảy may.

Trên lưng cốt dương, Trần Khiết không còn để tâm con tê giác nữa, kế hoạch phá vây của hắn đã đến thời điểm quan trọng.

“Móa!” Thật xui xẻo, hắn nghĩ.

Hậu quả là, hàng kỵ binh trinh sát phía trước dồn dập ngã xiểng liểng, dẫn tới mấy tên lính phía sau không phản ứng kịp cũng ngã theo, hóa thành vụ tai nạn liên hoàn.

Bằng sự linh hoạt không tưởng nổi, nó liên tiếp đạp đầu lũ khô lâu lượn quanh nửa vòng, lại chuẩn bị nhào về phía Trần Khiết lần nữa.

Mang tâm tình bất an, hắn mở hệ thống lên, không có thông báo gì mới cả, chỉ có một tin nhắn.

Con bạch hổ không biết từ lúc nào đã từ phía sau đội kỵ binh nhào về phía hắn, nếu phản ứng của hắn chậm hơn chút thôi, sau lưng hắn đã bị móng vuốt xé toạc ra rồi.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 32: tại sao mình lại lâm vào tình cảnh này?