Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 33: Goblin

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 33: Goblin


Lúc này, đội kỵ binh số 2 sau khi tách ra làm nhiệm vụ cũng đã trở về, mang theo tin tức xấu.

“Ha ha, tôi xin lỗi, do bận bịu quá, cậu biết đấy, sau trận chiến có quá nhiều thứ cần dọn dẹp mà.”

“Tạm biệt.”

“Vâng, mặc dù cậu có nhắc nhở, nhưng có vẻ bên này chẳng có con Goblin nào cả.”

Hàng rào làm từ thân cây dày đặc đã sớm bị phá, Patrick núp sau cánh cửa gỗ của phủ lãnh chúa, cảm nhận nó đang không ngừng bị phá hủy, nội tâm đang cầu khẩn.

“Goblin ấy hả, không có. Nếu không phải tin nhắn của anh nhắc đến, tôi cũng không nghĩ lũ quỷ lùn ấy sẽ tham gia vào vụ này cơ.”

Rời khỏi lãnh địa của Vanessa, Trần Khiết ngựa không dừng vó tới chỗ của người tiếp theo.

“...”

Đến một khoảng cách, hắn dường như nhìn thấy nó quay đầu lại liếc mình một chút.

Nếu lãnh chúa bỏ chạy, vậy mọi người cũng sẽ làm theo,hắn còn có thể đi theo chạy ah! Ngươi muốn ở lại tử chiến, vậy nếu ta bỏ trốn, một mình ta làm sao chạy thoát được?

Chạy?

“...”

Thật ghê tởm!

“Kyaa!” (đọc tại Qidian-VP.com)

“Thế số anh cũng may đấy, vậy anh có thấy chúng chạy về hướng nào không?”

Mà lại, lũ s·ú·c sinh này đã chặn hết đường lui của hắn rồi. (đọc tại Qidian-VP.com)

Nhưng rất nhanh, Patrick liền điều chỉnh lại tâm tình, hắn nghỉ ngơi chậm lại một hơi, rồi bắt đầu thu dọn tàn cuộc.

Trên chiến trường, một tên nông dân hoảng sợ lùi lại.

Hôm nay nếu đã đến đường cùng, vậy ta ở lại cùng các ngươi cùng c·hết ah!”

Bỗng đại lượng kỵ binh ập đến, lũ Goblin lập tức nháo nhào chạy trốn.

Sự sống của hắn bắt đầu đếm ngược.

Lý Thừa Phong cười thảm, hắn bây giờ đã kiệt sức, dẫu chạy trốn cũng đi không được bao xa ah.

Cô vừa trải qua một trận chiến khốc liệt, cả thể xác lẫn tinh thần đều suy kiệt, nhưng sau trận chiến vẫn còn rất nhiều việc phải làm, không rảnh đâu đi chiếu cố cho người khác.

Phanh! Phanh! Keng!...

Thấy không thu hoạch được tin tức hữu dụng gì khác, hắn vội vàng cáo biệt.

“Ách!”

Ầm! Răng rắc! Răng rắc!

“G·i·ế·t!”

“Nếu gặp nguy hiểm nhớ nhắn tin cho tôi, tôi sẽ đến ngay.”

Lại một lần trùng kích cánh cửa, Patrick đã kiệt sức, chỉ có thể phó mặc cho số phận.

Xung quanh chiến đấu cũng đến hồi cuối, đại lượng Goblin tháo chạy rút lui, bị lũ khô lâu trinh sát cưỡi dê t·ruy s·át.

Trong sân, lũ mộc linh cùng hoa yêu bị dã thú đuổi chạy tán loạn, không có lãnh chúa chỉ huy, chúng không thể tổ chức nổi phản công hữu hiệu.

“Thế thì tốt, được rồi, tạm biệt ông.”

Dù hắn cùng binh sĩ của mình đã chiến đấu anh dũng, nhưng từng người từng người lần lượt ngã xuống, theo vòng vây thu hẹp dần, ánh sáng trong mắt họ cũng tắt dần.

Đối mặt số lượng lớn kẻ địch bỏ chạy, lũ khô lâu đã dần làm quen với trò truy đuổi chiến, nhanh chóng thúc dê đuổi theo.

Một cảm giác thất bại không tên xông lên. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Lãnh... lãnh chúa đại nhân, chúng... chúng ta không địch lại tụi nó được, ngài mau chạy đi ah!” (đọc tại Qidian-VP.com)

Nhắn tin cho ông chú Benny xác nhận xong, Trần Khiết theo bản năng duỗi người.

“Được rồi, tôi chỉ giúp cậu dọn dẹp lũ thú còn lại, đến đây thôi, trông cậu cũng không gặp phải phiền phức gì nghiêm trọng.”

“Đa tạ cậu giúp đỡ, tôi cứ nghĩ mình sẽ c·hết.”

Kỵ binh như một dòng lũ, thế không thể đỡ, lũ Goblin một giây trước vẫn còn huênh hoang tự mãn, giây sau đã bị đồ sát như heo c·h·ó.

“Trời đất, sao anh ra nông nổi này?” Vanessa hét lên.

...

Lý Thừa Phong cũng không biết binh lính của mình suy nghĩ gì, nếu không chắc hắn phải tức hộc máu.

Lũ khô lâu xuống ngựa làm việc, chúng dùng que gỗ cùng cái muôi khuấy nồi canh thịt tởm lợm lên, vớt từng thứ n·ộ·i· ·t·ạ·n·g, bộ phận trên t·hi t·hể bị băm một cách vụng về, cuối cùng cũng vớt được một cái đầu.

“Xảy ra chút sự cố nho nhỏ, nhưng không vấn đề gì, bên cô có gặp tình huống gì bất thường không?”

Đối phương đ·ã t·ử v·ong.

Lật bản đồ đối phương đem về, Trần Khiết nhíu mày, hạ lệnh.

“Nhấc nó xuống, tìm thử bên trong có thứ gì.”

“Được rồi, tôi hiểu, thế bên ông không gặp nguy hiểm gì đúng không?”

Patrick mừng rớt nước mắt, dồn hết sức đứng dậy.

Trần Khiết dần tỉnh táo lại, đưa tay sờ lên đầu, hơi đau nhưng không chảy máu, còn tốt.

*scream*

Mà cũng không sao, đám khô lâu trinh sát đã lên đường đến chỗ đối phương, nếu có nguy hiểm gì chắc cũng đã giải quyết xong rồi.

Tốn khá nhiều công sức mới leo lên tọa kỵ của mình, hắn lập tức hô lên.

“Tốt, như vậy là xong, anh nghỉ tỉnh dưỡng ít hôm thương thế liền lành thôi.”

“Ơn trời, anh đã tới. Cảm ơn vì đã đến trợ giúp, anh Trần.” Mark nhiệt tình chào đón hắn.

“Được rồi, anh ở lại đây nghỉ ngơi đi, tôi còn phải đi nơi khác một chuyến.”

Vanessa hơi bận tâm nhìn hắn biến mất, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì.

Lũ Goblin lập tức chạy trối c·hết, hận không thể mọc ra bốn cái chân, thấy thế một bộ phận kỵ binh tự động tách ra t·ruy s·át chúng.

“Ai trong chúng ta rồi cũng sẽ c·hết, mừng vì ngày đó không phải hôm nay.” Trần Khiết nói với hắn.

...

Từ lỗ thủng trên hàng rào cây, từng con khô lâu cưỡi cốt dương đang đi ra, thậm chí không thèm nhìn lại hắn một chút.

Theo thời gian trôi qua, chiến đấu càng lúc càng thảm thiết, binh lính nhân loại mặc dù chiến lực cao, trang bị cũng tốt hơn, nhưng dù sao cũng đã chiến đấu lâu như vậy, sớm đã sớm sức cùng lực kiệt.

Trong không khí vẫn còn vương chút mùi máu tanh.

Trần Khiết cũng không để tâm, hắn đi thẳng đến trung tâm doanh địa, ở đó, một cái nồi lớn cao bằng nửa người còn đang bắc trên đống lửa, đủ thứ đồ vật bất minh nấu ở bên trong vẫn đang sôi sùng sục.

“Cái đó tôi chịu, đánh xong trận đám binh lính cũng đã mệt lã rồi, căn bản không thể ra ngoài để lấy thông tin được.”

Chợt hắn nhìn thấy một tên khô lâu trinh sát chạy trở về.

“Tất cả lên ngựa, nhanh chóng!”

Đến khi hắn tỉnh lại, thứ hắn nhìn thấy là một bóng lưng vằn đen trắng lùi về xa.

Nhưng xung quanh trống trơn.

“Aaaaargh!”

Hắn cố gắng nhớ lại, lúc đó, lũ Hobgoblin mặc dù làm hàng trước ngã nhào, thế nhưng đám trinh sát phía sau đã phản ứng kịp tránh đi, cho nên, ngoại trừ việc hắn b·ất t·ỉnh, hắn đúng là đã thành công phá vòng vây.

Nó thuộc một nhóm binh lính khác, chỉ khi phát hiện kẻ địch hoặc tình báo quan trọng mới quay về báo tin cho hắn.

Trần Khiết lảo đảo leo lên lưng cốt dương, cánh tay đau nhức khiến hắn chật vật, nhưng cũng không ngừng lại.

Buổi trưa.

Vút! Ầm! Ầm!

Ảnh đại diện của Sang Hun Lee tối xuống.

Cuối cùng, Lý Thừa Phong quỵ xuống, trước mặt hắn đã không còn ai còn đứng thẳng nữa.

Tầm mắt bắt đầu mơ hồ, hắn hình như nghe thấy t·iếng n·ổ.

*Tiếng thú hống, tiếng v·ũ k·hí v·a c·hạm, tiếng Goblin gào thét*

“Vẫn còn may, không bị gì nghiêm trọng.”

“Ọe...”

Sau đó hắn nghe thấy t·iếng n·ổ, tiếng thú hống phẫn nộ, tiếng v·ũ k·hí, cùng đủ loại tiếng động hỗn loạn.

Chạy đi đâu?

“C·hết tiệt, khắp nơi đều đau.”

Một bộ phận kỵ binh còn lại từ Trần Khiết dẫn đầu, đi tới trước mặt Lý Thừa Phong, kiểm tra thương thế của hắn.

Miệng muốn nói câu cảm ơn, thế nhưng hắn không thấy người kia.

“Benny, bên ông vẫn an toàn đấy chứ? Sao tôi nhắn tin không thấy ông trả lời?”

Bất ngờ vài t·iếng n·ổ lớn từ đằng sau lũ Goblin vang lên, bọn chúng lập tức lâm vào hỗn loạn.

Đợi đến khi âm thanh chiến đấu nguội dần, hắn mới lấy hết dũng khí, mở cửa ra.

5 con Hobgoblin đã nằm lại vĩnh viễn.

“Cũng may nhờ có anh nhắc nhở, nhờ tin nhắn của anh tôi mới chú ý đến lũ Goblin rình mò xung quanh, có lẽ vì tôi không mất cảnh giác nên chúng rút lui trước rồi.”

Liếc qua lãnh địa của đối phương, mặc dù tổn thất nặng nề, lộn xộn không chịu nổi, nhưng không có vấn đề gì lớn, hắn cũng không dừng lại thêm.

...

Trong doanh trại của lũ Goblin có vẻ náo nhiệt hơn bình thường, vì chúng vừa chiến thắng, thu hoạch tràn đầy trở về.

Ai đó... làm ơn... giúp tôi đi...

Nhưng khi ngón tay hắn chạm vào khung chat, bỗng hắn như bị giật điện.

...

Hoàn toàn không nhìn thấy hi vọng sống sót.

Cứ việc đã chuẩn bị sẵn tâm lý, nhưng khi tận mắt chứng kiến, hắn vẫn không kìm được.

“Ừ, vậy cậu cứ bận chuyện của cậu đi, đừng lo cho tôi.”

“Kyaah!” “Rống!”

“Chạy là không thể nào chạy, chúng ta trốn không thoát! (đọc tại Qidian-VP.com)

Ầm!

“Được rồi, không cần anh nhắc.”

...

...

*Tiếng mũi thương đâm vào da thịt, tiếng mũi tên xé gió*

Có người tới rồi, mình được cứu rồi!

Chương 33: Goblin

Phá vòng vây... đúng! Bây giờ chưa thể ngừng lại.

“Goblin... tao thề sẽ g·iết sạch bọn mày!”

Tiếng vó ngựa xuất hiện, càng ngày càng gần, càng ngày càng dày đặc.

Đối mặt lũ Goblin nhe răng tiến tới, hắn bất lực, sợ hãi, tuyệt vọng.

Hắn lấy một vài loại dược liệu chế biến sẵn ra, đắp lên mấy v·ết t·hương, lại dùng giẻ băng bó lại.

*Tiếng gầm gừ không cam lòng*

Trần Khiết chịu không nổi nữa, lao ra ngoài.

...

Từ đằng xa, một đội kỵ binh từ hàng trăm con khô lâu cưỡi cốt dương đằng đằng sát khí lao đến.

Hắn cố nén khó chịu cúi xuống xem, khuôn mặt đã bị nấu nát nhừ không thể nhận dạng, dẫu vậy, lũ khô lâu còn tìm được một cái gọng kính trong nồi canh.

Thấy thế, Trần Khiết xoay ngựa rời đi, bởi vì cánh tay đau, hắn điều khiển tọa kỵ có chút khó khăn, tư thế không được tự nhiên.

Nghe lãnh chúa của mình đã không còn d·ụ·c vọng cầu sinh, tên nông dân cũng luống cuống.

Hơi xoa nắn cánh tay trái của mình, hắn thầm nghĩ, đến giờ cũng chỉ còn Sang Hun Lee là chưa có tin tức cùng chưa trả lời phản hồi của hắn mà thôi.

“Arrgh!” “Tê!” “Ngao rống!”

Chèo chống được tới bây giờ, hoàn toàn là bằng khát vọng sống sót của hắn.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 33: Goblin