Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 34: khôi phục sau chiến đấu, bát phương dũng động
“Aaaaahhhh!”
Này cũng chưa hết, bởi vì g·iết chóc quá hung, xung quanh lãnh địa đã biến thành một bãi hỗn độn, vệt máu khắp nơi đều có, lũ khô lâu trước kia xương cốt trắng phau sáng bóng nay cũng nhớp nháp bẩn không chịu nổi.
Cộng thêm lũ Goblin tiến công lãnh địa, khi ra ngoài lại dọn dẹp lượng lớn dã thú cùng Goblin nữa, trận chiến này hắn đã tiêu diệt chí ít 1300 kẻ địch.
Hai người lặng lẽ tận hưởng khoảnh khắc yên bình hiếm có này.
“Arnold, ta đã nói đi nói lại bao nhiêu lần rồi, ở nơi có người ngươi phải gọi ta Gioan, còn có, việc ta chăm sóc cây cỏ trong lúc nhàn nhã thì có vấn đề gì chớ?”
“Các vị đại nhân vì bị đợt nguyên tố nhiễu loạn vừa qua đánh thức cho nên vô cùng tức giận, muốn ngài đi điều tra nguyên nhân hiện tượng này.”
Nghe đến đây, Arnold cũng ngửi được một tia bất thường, hắn tiến lại bên cạnh người bạn của mình, hạ giọng.
Mặc cho áo bào đen che kín gần như toàn bộ cơ thể, vẫn không thể che đậy đường cong kinh diễm của nàng. (đọc tại Qidian-VP.com)
Arnold lập tức kinh ngạc.
Cả hai vị lính trinh sát tộc Elf đều là nữ tính, thân hình thon thả, dung mạo xinh đẹp, trên gương mặt vẫn còn sót chút non nớt tỏ rõ họ vẫn chưa hoàn toàn trưởng thành.
“Hmmm, ngươi nói đúng, chúng ta không thể cứ thế xông qua, trước tiên phải dò xét tình huống của chúng mới được.” (đọc tại Qidian-VP.com)
“Ý, Miya nhìn kìa, bên kia có phải có một tòa doanh địa đúng không?”
Mặc cho hắn ta kêu gào thảm thiết, cuối cùng mất đi tri giác, gục xuống đất, trở thành một cái xác không hồn.
Lão giả bất đắc dĩ liếc qua cận vệ, lại nhìn người bạn già của mình, nhiều năm đã qua, dù thân cư cao vị, tính cách tên này vẫn không hề thay đổi, hoàn toàn không cho mình chút mặt mũi nào.
Ngày mai, lão giả lại là Saint Gioan, Giáo Hoàng tại nhiệm của Thần Hi giáo đình.
“Cuối cùng cũng tìm được ngươi, Giovani, lạy trời lạy đất, ngươi làm cái quái gì giữa lúc quan trọng này thế hả?”
“...Vậy, Chủ Thần có ban xuống gợi ý gì không?”
“Được rồi, ngươi đánh nút thắt đi,... nhẹ chút... xong, ngươi có thể đi được rồi, đi làm việc đi.” (đọc tại Qidian-VP.com)
“Điều đó không quan trọng, ngươi nhìn, trong doanh địa hình như có người, là nhân loại!”
Hai con bằng mã chậm rãi phi hành ở tầng trời thấp, trên lưng là hai vị trinh sát tộc Elf đang quan sát tình hình bên dưới.
“Lần này Thú Thần phát động thần tích phạm vi vô cùng lớn, bao trùm cả thế giới, ngươi nói nếu hắn muốn khơi mào c·hiến t·ranh có cần làm điều thừa thãi như vậy không?”
Khung phơi nắng công dụng chính là để hong khô thực phẩm, dùng để chế tác thịt khô, rau dưa muối, hương liệu,...
“Cũng không biết rốt cuộc là thứ gì để các ngươi đến đây.”
Trực tiếp chế tác 1000 cái!
“Hừ, ta đến đây đương nhiên là vì công chuyện rồi, lão già họm hẹm khốn kiếp ngươi lúc nào cũng tìm cớ trốn tránh ta.”
Đại lượng khí giới, công sự phòng ngự báo hỏng, cần tháo dỡ thanh lý.
Lần đại chiến này khiến lãnh địa dư ra rất nhiều thịt, cho dù nâng cấp nhà kho cũng không chứa đựng được hết, Trần Khiết áp dụng nhiều biện pháp cùng lúc, vừa xây dựng thêm nhà kho mới, vừa bán tháo thịt thú lên thị trường, bộ phận còn lại đem chế biến thành thịt khô bảo quản dần dần.
“Tìm một chỗ hạ xuống đi, cứ bay trên không thế này sợ là bọn chúng phát hiện chúng ta mất.”
“Chắc chắn là bọn buôn người muốn lén vào rừng rồi, đi nào Sana, chúng ta qua đó dạy chúng một bài học.”
Vương quốc Stormhill, thánh đô Ursus.
“Giáo chủ đại nhân, ta mang theo lời nhắn từ các vị đại nhân tới.”
“Không có thời gian dông dài với ngươi, Giovani, dư âm thần tích lần này ngươi cảm nhận được chưa, Thú Thần đây là có ý gì? Có phải thú nhân lại muốn khơi mào c·hiến t·ranh?”
Một luồng khói màu xanh lam từ khuôn mặt người đàn ông tuôn ra, không tự chủ được bị thân ảnh áo đen hút vào miệng.
Hiểu được vấn đề, liền đến phiên Arnold phiền não, bởi vì hắn hoàn toàn không hiểu được logic trong sự kiện lần này là gì.
Đột nhiên, nàng cũng không quay đầu lại hỏi.
[chế tác thành công!]
“Trời ạ, tên đáng c·hết trời đánh thánh đâm nào lại châm lửa ở đây? Chẳng lẽ có kẻ ngoại lai đã xâm nhập tận rìa mê vụ sâm lâm sao?”
Arnold trầm ngâm. “Có khi nào là vì nghi binh, mục tiêu thật sự là dải đất biên giới không?”
Một bên, người cận vệ của Giáo Hoàng im lặng không nói, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, trong lòng mặc niệm: không được tức giận, không được tức giận, nguyên soái cùng Giáo Hoàng là bạn tốt, nói chuyện như vậy là bình thường, ừ, đúng, là bình thường.
“...Chuyện này, đã xảy ra từ khi nào?”
“Tìm ta có chuyện gì?”
Thảo dược tồn kho mới đó đã thấy đáy, lại phải cử người đi thu thập.
“Chuyện lớn như vậy, tại sao ngươi không thông báo gì cả?”
“Hay đêm nay chúng ta làm vài ly thì sao nhỉ? Cũng lâu lắm rồi ta và ngươi mới gặp lại.”
“Còn đám khô lâu thì càng không cần lo lắng, chỉ cần không c·hết liền không có vấn đề gì.”
“Chậm nhất sáng ngày mai ta phải trở về Rould Table.” Arnold đánh vỡ bầu không khí trầm mặc.
Trong gió tuyết, một thân ảnh yểu điệu dạo bước, xung quanh là t·hi t·hể ngổn ngang khắp nơi.
Nhìn ông bạn già của mình, Arnold rất bất đắc dĩ, mỗi lần hắn cùng lão gặp nhau, cuộc trò chuyện kiểu gì cũng sẽ kết thúc bằng một kèo nhậu.
Dù tâm trạng tồi tệ cỡ nào, con người vẫn phải làm việc để sống, không phải sao?
...
“Chớ ngu, Arnold, đối với thần linh mà nói, mưu kế là hoàn toàn không có ý nghĩa, thần lực, tín ngưỡng mới là căn bản, Thú Thần càng là như thế.”
Chương 34: khôi phục sau chiến đấu, bát phương dũng động
Mỗi việc phân giải t·hi t·hể cũng đã là một công trình khổng lồ.
“Vậy hãy tận sức nghỉ ngơi đi, ngươi đã vất vả quá lâu rồi.” Lão giả mỉm cười.
“Ta rất tiếc, Arnold, Thần đã không đáp lại lời cầu nguyện của tín đồ một khoảng thời gian rồi.” Lão giả nơi, vừa ngẩng đầu nhìn lên trời. (đọc tại Qidian-VP.com)
Lúc này, trong Thánh Ngự Đình, Vô Khuyết Cung, một nam tử cao lớn nện bộ pháp uy vũ đang nhanh chóng dạo bước.
Lúc này bên dưới lửa cháy hừng hực, hàng đống đồ vật tựa như rơm cỏ vẫn đang bắt lửa, hình thành mấy vòng tròn lửa rõ rệt.
“Hơn một tháng trước.”
“Địa Cầu, nhân loại, thế kỉ 21, xuyên việt,... ha ha, bí mật của các ngươi còn nhiều hơn những gì ta mong đợi ah.”
“Thật đúng là, nhưng tại sao? Chẳng phải chúng ta tuần tra qua đây mỗi ngày sao? Ai lại có thể vô thanh vô tức xây một cái doanh địa lớn như thế trong vòng một đêm được chứ?”
Nam đại lục Eltopia.
Ngoại trừ cánh tay đau nhức bên ngoài, lưng bị trầy da một chút, đầu cũng bị đập, nhưng không ảnh hưởng gì, cũng coi như trong cái rủi có cái may.
Phần lớn v·ũ k·hí trang bị cũng bị tổn hại, phù văn thạch đều thiếu nghiêm trọng.
Lão giả cùng Arnold chậm rãi đi đến bên ban công, từ nơi này có thể ngắm trọn Ursus trong tầm mắt.
Bắc đại lục Northend.
Giữa những hàng hoa cỏ, một lão giả tóc bạc còng lưng đang từ tốn nói chuyện.
“Vả lại, lần này đối phương hành động rất kỳ lạ, thần tích mục tiêu cũng không phải bộ lạc thú nhân, cũng không phải thành thị nhân loại, mà tập trung ảnh hưởng ở dã ngoại.”
“Hmm, thú vị!”
Chưa hết, mấy lãnh chúa xung quanh cũng bị thiệt hại nặng nề, nhao nhao hướng hắn cầu mua dược phẩm trị thương.
“Và tại sao ngươi lại ở đây, nguyên soái, đống công văn ở Round Table còn chưa đủ để giữ chân ngươi hay sao?”
Còn nói về chiến tích, lần thú triều này đã dẫn dụ ít nhất một ngàn con dã thú t·ấn c·ông lãnh địa của hắn, hơn tám trăm con vĩnh viễn lưu lại, mặc dù đa số là những động vật nhỏ, đó cũng là một con số thiên văn.
Nàng đưa tay nắm cổ một người đàn ông, khẽ nhấc lên như nhấc một con gà.
“Chưa đến mức đó, Arnold, Thần đôi khi cũng sẽ yên lặng một thời gian, điều này thỉnh thoảng xảy ra, không có gì lạ. Chỉ là lần này Thần yên lặng đúng lúc mẫn cảm thế này, có hơi khác thường.”
“Khoan đã, lời trưởng lão thường dặn chẳng lẽ ngươi đã quên rồi sao? Tuyệt đối không được tùy tiện lại gần nhân loại, đặc biệt là bọn buôn người.”
Nhưng dù sao hai người cũng đã lâu chưa gặp, hắn có lý do gì từ chối cơ chứ, nên nguyên soái rất vui vẻ đồng ý.
...
Lần khảo nghiệm này, lãnh địa của hắn chỉ tổn thất 12 tên khô lâu trinh sát, toàn bộ đều do sự cố lúc phá vây.
Lão giả chỉ lắc đầu.
“Bình tĩnh, sự việc cũng không như ngươi nghĩ.”
“Cầu xin ngài... tha cho tôi...”
Nghỉ ngơi một lát, hắn lại lết xác đứng dậy, tiếp tục làm việc.
“Ồ?” (đọc tại Qidian-VP.com)
Chỉ nghĩ tới thôi đã đau cả đầu.
“Cánh tay mình cũng không phải vấn đề nghiêm trọng gì, là do lúc dùng thuẫn đón đỡ tư thế không đúng mới dẫn đến c·hấn t·hương gân cơ, tỉnh dưỡng một thời gian rồi sẽ ổn thôi.”
Quan trọng nhất, tổng bộ của Thần Hi giáo đình được đặt ở đây, nơi Giáo Hoàng Gioan cùng đại bộ phận cao tầng của giáo đình ngự trị.
Dân chúng vẫn thường truyền nhau rằng, vương quốc Stormhill có tận hai thủ đô, thủ đô về chính trị, kinh tế, quân sự, thành Stormrage, cùng “thủ đô” về tín ngưỡng, văn hóa, tôn giáo, thánh đô Ursus.
“Được, đi thôi.”
[khung phơi nắng: vật liệu gỗ 3, dây gai 2]
“Haizz...” Trần Khiết không nhịn được thở dài, sau đó nhanh chóng bắt đầu công việc.
Đêm nay, họ là hai lão già nát rượu cùng nhau nâng cốc.
Còn hắn, là Arnold Dathrohan, nhân tộc nguyên soái, nguyên tổng chỉ huy của cuộc c·hiến t·ranh chống thú nhân lần trước, một trong sáu cự phách của hội đồng Round Table, hội đồng quân sự tối cao của Liên Minh.
Phóng tầm mắt khắp nhân loại 7 quốc, đô thị có thể so sánh với nó cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay.
Một tên kỵ sĩ toàn thân bao trùm giáp đen chẳng biết từ khi nào xuất hiện sau lưng nàng, quỳ một chân xuống bẩm báo.
Ầm! Cánh cửa nối với hậu hoa viên bị xô ra một cách b·ạo l·ực, người đàn ông với chòm râu mép dày đặc nói giọng ồm ồm vọng vào.
Nhờ tên khô lâu binh hỗ trợ băng bó cánh tay xong, Trần Khiết thở phào, cũng may không có thương thế gì nghiêm trọng.
Chỉ bằng đôi câu vài lời cũng đủ để hình dung sự phồn vinh của đô thành này.
...
Thân ảnh yểu điệu đứng lẩm bẩm một mình, cùng thảm cảnh xung quanh hoàn toàn không hợp nhau.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.