Lấy Lại Lương Duyên
Zhihu
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 3: Chương 3
Ánh mắt của mấy cô vợ trẻ xung quanh dán chặt vào người anh, thầm than sao số mình không tốt như vậy.
「Chị vợ, ai nói tôi muốn cưới chị?」
Lý Xảo Nhi dáng người chuẩn chỉnh, có thể khiến bộ váy cưới đỏ lỗi thời trông vẫn diễm lệ như hoa đào hoa mận.
Lý Xảo Nhi đứng đối diện, gần như muốn nghiến nát răng.
「Với lại, nhà tôi không nghèo đến mức phải đi thuê váy cưới.」
Em chồng nháy mắt với tôi, 「Cả bánh ngọt này nữa, anh trai em biết sớm là chị thích ăn, cũng mua từ thành phố về đấy!」
Tôi cười đầy khiêu khích với chị ta: 「Có thể chứ, đây gọi là nồi nào úp vung nấy thôi.」
「Thằng nhóc Phong Vũ đúng là biết thương vợ, chịu thuê cả bộ váy cưới đắt thế này.」
Hóa ra không liên quan gì đến chị gái cả, mà là do từ trước đến nay người anh ấy vẫn luôn yêu tôi.
「Chỉ sợ dính mùi heo hôi, còn tắm hết cả ba bánh xà phòng, chỉ sợ chị dâu chê anh ấy thôi!」
Anh khẽ đưa tay ôm vai tôi, cùng tôi đứng đối diện với Lý Xảo Nhi.
Cuối cùng, liếc nhìn Lý Xảo Nhi đang cầm cốc nước tu ừng ực.
Mấy cô dâu mới cưới trong làng ghen tị c.h.ế.t đi được.
Chị ta giả vờ bịt mũi, vẻ mặt ghê tởm: 「Tao cũng có nói muốn lấy mày đâu, ai thèm thích một thằng đàn ông hôi mùi heo chứ!」
Ngàn vạn câu hỏi dồn nén trong lòng, ánh mắt bất giác chuyển sang miếng bánh ngọt.
Tôi khẽ hé môi đỏ, lòng nôn nao muốn gặp chú rể của mình ngay lập tức.
Lý Xảo Nhi khẽ hếch cằm, như một con chim khách xinh xắn kiêu kỳ.
Ngay lúc tôi định mở miệng đáp trả Lý Xảo Nhi, sau lưng vang lên giọng nói trầm ấm dễ nghe của một người đàn ông —— là Phong Vũ.
Kể từ lúc chị ta xuất hiện trước mặt Lý Cẩu Đản, ánh mắt hắn chưa từng rời khỏi người chị ta. (đọc tại Qidian-VP.com)
Tôi khoác tay Phong Vũ, cùng anh đi mời rượu bà con làng xóm.
5.
Tôi che miệng cười, lòng vui sướng hả hê.
Dân làng xung quanh không ngừng chúc mừng Lý Cẩu Đản ôm được người đẹp về dinh, những lời khen này, trong suốt mười tám năm cuộc đời chị ta, chưa bao giờ nghe nhiều như lúc này.
「Số Lý Đào tốt thật đấy, lấy được nhà giàu như Phong Vũ, sau này đừng nói bữa nào cũng có thịt, có khi nuôi con ch.ó còn ăn sướng hơn nhà Lý Xảo Nhi.」
Em chồng càng nhảy dựng lên vả mặt chị ta.
Dựa vào đâu mà Lý Đào được mặc váy cưới trắng! Con nhỏ đó mà cũng xứng à?!
Thầm nghĩ, thế này đã là gì đâu. Kịch hay còn ở phía sau mà.
Tôi nghiêng đầu ngửi thử, chỉ thấy mùi xà phòng thoang thoảng thanh mát.
「Người đáng giá, làm gì cũng sợ làm không tốt. Kẻ không đáng, lấy đâu ra tư cách để người khác trân trọng.」
Lý Xảo Nhi bị tôi chọc tức đến nghẹn họng.
Lý Xảo Nhi tức muốn nổ phổi.
Chị ta nhớ kiếp trước mình cũng mặc váy cưới màu đỏ.
「Bộ váy cưới này là tôi mua, cho dù Lý Đào có muốn lấy nó nhóm lửa, tôi cũng vui lòng.」
「Cái…… cái này sao có thể……」 (đọc tại Qidian-VP.com)
「Chị đừng có nói bậy nữa, anh trai tôi vì muốn cưới chị dâu, đã thuê người chăm heo mấy ngày nay rồi.」 (đọc tại Qidian-VP.com)
Chỉ tiếc là, những lời khen đó, từ lúc tôi bước ra cửa, đều chuyển hết sang người tôi rồi.
Những năm 90, người trong làng chưa từng trải sự đời, chỉ được nhìn thấy thế giới bên ngoài qua những buổi chiếu phim lưu động ở quê. (đọc tại Qidian-VP.com)
Phong Vũ mặc bộ vest trắng hợp với tôi, tôn lên vẻ đẹp của anh như một công tử hào hoa trong phim điện ảnh.
Chẳng lẽ, kiếp trước anh ấy năm lần bảy lượt tỏ ý tốt với tôi... không phải cho tôi thịt heo, thì cũng là nghe tin tôi muốn lên thành phố khởi nghiệp, liền nhờ người đưa tôi một khoản tiền lớn để ủng hộ.
「Mày!」 Lý Xảo Nhi tức đến đỏ mặt tía tai.
Khoảnh khắc tôi quay người lại, lập tức ngây người ra.
Mặt Lý Xảo Nhi hết đỏ lại vàng, vàng rồi đen, đen rồi lại trắng bệch.
Có người nghe thấy giọng điệu chua lè của chị ta, tôi không nhịn được cười khẩy: 「Thế sao Lý Cẩu Đản nhà chị không thuê cho chị một bộ váy cưới đi, hay là thuê không nổi, hoặc là tiền đem đi đền cho mấy bà bị nhìn trộm m.ô.n.g hết rồi!」
Lý Xảo Nhi sắp nghiến nát răng hàm: 「Mày cười cái gì, nếu không phải tao không thèm đám cưới này, thì có đến lượt mày chắc!」 (đọc tại Qidian-VP.com)
「Chị mau nói cho tôi tên người đó đi, tôi kêu người đến vả miệng hắn, bỏ ngọc trai không lấy, người khác lại tưởng tôi là thằng ngốc đấy.」
「Đào Nhi, bộ đồ trên người chị là váy cưới hả! Ui mẹ ơi, đẹp quá đi mất.」
Lúc đó, tôi cứ ngỡ vì anh yêu chị gái, nên yêu luôn cả đường đi lối về.
Điều này khiến chị ta được tâng lên tận mây xanh.
「Lý Đào, mày liệu mà giữ gìn đấy, lỡ làm hỏng thì Phong Vũ tức giận hủy hôn cho xem.」
Mọi người có mặt vừa nghe nói váy cưới này là mua, ai nấy nhìn tôi với ánh mắt vừa ngưỡng mộ vừa ghen tị.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.