Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 1: Lạc Lối Trong Thế Giới Thối Nát

Chương 1: Lạc Lối Trong Thế Giới Thối Nát


Ánh sáng chói lòa đập vào đôi mắt của Lâm Đạt, kéo anh ra khỏi bóng tối của giấc mơ hư ảo. Cảm giác t·ê l·iệt từ cơ thể khiến anh gần như không thể nhấc nổi cánh tay lên. Khung cảnh trước mắt hoàn toàn lạ lẫm – không phải những tòa nhà hiện đại, xe cộ tấp nập hay những khu phố đông đúc mà anh vẫn thường thấy. Thay vào đó, Lâm Đạt đang nằm giữa một cánh đồng khô cằn, với bầu trời xám xịt nặng nề. Không gian dường như bị bao trùm bởi một lớp mờ ảo, khó thở và ngột ngạt.

Anh cố gắng ngồi dậy, đầu óc quay cuồng, những ký ức trước đó ùa về. Lâm Đạt nhớ rõ mình đã bị xe tông trên đường về nhà. Trước khi ngất đi, anh đã nghĩ rằng mình có lẽ sẽ không qua khỏi, nhưng bây giờ lại ở một nơi hoàn toàn xa lạ.

"Chuyện quái gì đang xảy ra?" Lâm Đạt thì thầm, cố gắng nhận thức tình hình.

Trước mắt anh là một ngôi làng lụp xụp, những ngôi nhà nhỏ bằng gỗ xiêu vẹo, mái tranh đã mục nát và những con đường đầy bùn đất. Không gian xung quanh im ắng đến kỳ lạ, chỉ có tiếng gió hú qua những ngọn cỏ khô, mang theo hơi thở lạnh buốt. Thế giới này có vẻ như không chỉ lạc hậu mà còn nghèo nàn, thối nát.

Anh bước đi chậm rãi về phía ngôi làng, cảm giác cơ thể mình vẫn chưa hoàn toàn hồi phục sau cú sốc. Khi đến gần hơn, Lâm Đạt bắt đầu thấy những bóng người di chuyển lặng lẽ trong làng. Họ gầy gò, hốc hác, khuôn mặt đầy sự mệt mỏi và sợ hãi. Quần áo rách nát, tay chân lấm lem bùn đất, họ dường như chỉ còn là những cái bóng vật vờ.

Một người phụ nữ trẻ với đôi mắt trũng sâu nhìn Lâm Đạt, ánh mắt cô đầy lo lắng. Cô nắm tay một đứa trẻ nhỏ, bàn tay nhỏ xíu bám chặt vào áo mẹ như sợ rằng nếu buông ra sẽ mất đi chỗ bấu víu duy nhất.

"Anh là ai?" Người phụ nữ lên tiếng, giọng nói khô khốc như thể đã lâu không có ai để trò chuyện.

Lâm Đạt cảm thấy khó khăn trong việc diễn đạt. Làm sao anh có thể giải thích rằng mình không thuộc về thế giới này?

"Tôi... tôi không biết," anh thở dài. "Tôi không biết nơi này là đâu, và tại sao tôi lại ở đây."

Người phụ nữ nhìn anh bằng ánh mắt nghi ngờ, nhưng không hỏi thêm gì. Cô quay mặt đi, dẫn đứa trẻ vào ngôi nhà gỗ gần đó. Ngôi nhà chỉ là một khung gỗ mục nát với vài tấm da che chắn phía trên, nhưng đó dường như là nơi trú ngụ duy nhất của họ.

Lâm Đạt tiếp tục đi, cố gắng hiểu thêm về tình hình. Anh nhận ra rằng nơi này không phải là một phần của thế giới mà anh từng biết. Những dấu vết của phép thuật, những biểu tượng kỳ lạ khắc trên tường và các lời thì thầm về "Nghi lễ hiến tế" vang lên trong không khí. Một người đàn ông lớn tuổi ngồi bên vệ đường, thì thào với ai đó về việc phải sớm chuẩn bị cho "lễ thu hoạch sinh mạng" sắp diễn ra. Sinh mạng con người ở đây rõ ràng bị coi như cỏ rác, bị khai thác và sử dụng theo cách tàn bạo mà anh không thể tưởng tượng nổi.

Đang chìm trong dòng suy nghĩ, một bàn tay nắm chặt lấy vai anh. Lâm Đạt giật mình quay lại, đối diện với một gương mặt đầy sẹo của một người đàn ông trung niên. Đôi mắt hắn ánh lên sự điên loạn pha lẫn sự mệt mỏi, đôi môi nứt nẻ cất lời:

"Ngươi là người mới đến, đúng không?"

"Đúng... nhưng làm sao ông biết?" Lâm Đạt hỏi, trái tim đập nhanh hơn khi nhận ra rằng dường như có ai đó biết rõ hơn về sự xuất hiện của mình.

Người đàn ông kéo anh vào một con hẻm tối, giọng thì thào gấp gáp: "Không còn thời gian đâu. Họ sẽ đến lấy mạng ngươi nếu ngươi không chạy trốn. Tối nay là lễ hiến tế... Họ cần máu để làm dịu cơn thịnh nộ của quái thần."

"Cái gì?" Lâm Đạt thốt lên, không tin vào tai mình. "Hiến tế? Quái thần?"

Người đàn ông gật đầu, nét mặt đầy sợ hãi. "Quý tộc và giáo hội điều hành mọi thứ ở đây. Mỗi năm, họ chọn những người như ngươi, người không thuộc về làng, để hiến tế. Đó là cách họ giữ quyền lực, dùng máu người để làm dịu cơn giận của những thực thể thần bí mà họ thờ phụng."

Lâm Đạt lùi lại, kinh hoàng. "Tôi phải làm gì bây giờ?"

"Hãy đi tìm Eira," người đàn ông nói, đôi mắt điên loạn nhìn quanh như sợ bị theo dõi. "Cô ấy là người duy nhất có thể giúp ngươi. Nhưng hãy cẩn thận. Hồn Dẫn đang theo dõi mọi bước đi của chúng ta. Nếu ngươi không cẩn trọng, chúng sẽ biến ngươi thành một trong những kẻ phục tùng mù quáng."

Lâm Đạt chưa kịp hiểu hết những gì người đàn ông nói thì hắn đã chạy đi, biến mất trong bóng tối của ngôi làng. Lâm Đạt đứng im tại chỗ, toàn thân run rẩy. Thế giới mà anh đang sống rõ ràng đang che giấu những bí mật kinh hoàng, và nếu không cẩn thận, anh có thể sẽ m·ất m·ạng trong thời gian ngắn ngủi sắp tới.

Nhưng bây giờ, chỉ có một điều rõ ràng: anh cần phải tìm Eira, và nhanh chóng thoát khỏi nơi này trước khi mọi thứ trở nên tồi tệ hơn.

Lâm Đạt hít một hơi thật sâu, cố gắng trấn tĩnh lại. Cảm giác sợ hãi tràn ngập trong đầu, nhưng giờ không phải lúc để đứng yên một chỗ. Người đàn ông kia đã nhắc đến Eira, một cái tên lạ lẫm nhưng cũng là hy vọng duy nhất mà anh có lúc này. Anh không biết Eira là ai, nhưng rõ ràng cô ấy giữ vai trò quan trọng trong việc giúp anh thoát khỏi tình huống hiểm nghèo này.

Lâm Đạt đảo mắt nhìn quanh, cố gắng tìm kiếm dấu vết của người phụ nữ mà anh đã thấy lúc trước, người dẫn theo đứa trẻ nhỏ. Có lẽ cô ấy sẽ biết Eira ở đâu. Tuy nhiên, ngôi làng đã trở nên yên lặng đến kỳ lạ. Những người dân dường như đã rút vào những căn nhà mục nát của mình, đóng chặt cửa như để tránh xa một điều gì đó sắp xảy ra.

Anh bước đi nhanh hơn, cảm giác thời gian đang gấp rút đè nặng lên vai. Mỗi bước chân đều vang lên âm thanh ẩm ướt của bùn lầy dưới chân, hòa cùng cơn gió lạnh buốt. Khi đến gần căn nhà mà người phụ nữ trẻ lúc trước đã bước vào, Lâm Đạt gõ cửa nhẹ nhàng. Không có hồi đáp. Anh gõ mạnh hơn, lòng bàn tay bắt đầu đổ mồ hôi.

Cánh cửa mở ra chậm rãi, hé lộ khuôn mặt tái nhợt của người phụ nữ lúc trước. Ánh mắt cô không che giấu được sự lo lắng.

"Anh... vẫn chưa đi sao?" Cô nói nhỏ, giọng nói lẫn chút run rẩy.

"Tôi cần gặp Eira," Lâm Đạt nói nhanh. "Người đàn ông kia bảo cô ấy có thể giúp tôi."

Người phụ nữ lắc đầu, ánh mắt nhìn ra ngoài như sợ có ai đó đang theo dõi. "Không ai nên nhắc đến Eira cả. Nguy hiểm lắm... cô ấy là kẻ chống đối quý tộc và giáo hội. Nếu bị phát hiện, cả làng này sẽ không còn ai sống sót."

Lâm Đạt cảm thấy tim đập mạnh trong lồng ngực. "Tôi không có lựa chọn nào khác. Họ muốn dùng tôi làm vật hiến tế. Làm ơn, cô phải giúp tôi."

Cô ngập ngừng trong giây lát, ánh mắt thoáng nét đấu tranh nội tâm. Cuối cùng, cô quay mặt về phía căn nhà, nhìn vào đứa trẻ nhỏ đang đứng núp sau cánh cửa.

"Đi theo tôi," cô thì thầm.

Lâm Đạt theo bước cô vào trong, không gian bên trong ngôi nhà tồi tàn hơn nhiều so với tưởng tượng. Không có nhiều vật dụng, chỉ có vài món đồ sơ sài và một chiếc giường cũ kỹ nằm ở góc phòng. Đứa trẻ nhỏ, có lẽ không quá bốn tuổi, nhìn anh bằng đôi mắt sợ sệt, nhưng không nói một lời.

Cô dẫn anh qua căn nhà, rồi mở ra một cửa hầm nhỏ dưới nền đất. "Cô ấy ở dưới này, trong nơi ẩn náu của mình. Nhưng hãy nhớ, nếu ngươi gặp cô ấy, thì ngươi đã bước vào cuộc chiến không lối thoát."

Không còn đường lùi, Lâm Đạt gật đầu. Anh bước xuống bậc thang tối tăm, mỗi bước đi càng khiến tim anh đập nhanh hơn. Khi xuống đến đáy, ánh sáng mờ ảo của những ngọn đuốc chiếu rọi con đường hầm hẹp, lạnh lẽo. Cảm giác bị cô lập và sự nguy hiểm lấp đầy tâm trí anh.

Đi được vài bước, anh thấy một căn phòng nhỏ mở ra trước mắt. Trong đó, một người phụ nữ với mái tóc đen dài, mặc bộ áo choàng xám nhạt, đang cúi đầu nghiên cứu một cuộn sách cổ. Ánh sáng từ ngọn đuốc khiến khuôn mặt cô trở nên lạnh lùng và bí ẩn. Đôi mắt sắc bén của cô ngay lập tức ngước lên khi thấy sự xuất hiện của Lâm Đạt.

"Ngươi là ai?" Cô hỏi, giọng điệu đầy nghi ngờ.

Lâm Đạt cúi đầu chào một cách lịch sự, cố gắng giữ bình tĩnh trước sự hiện diện đầy quyền uy của cô. "Tôi tên Lâm Đạt. Tôi không thuộc về thế giới này, và tôi đang bị truy đuổi để làm vật hiến tế. Một người bảo tôi tìm cô, nói rằng cô có thể giúp tôi."

Người phụ nữ, hẳn là Eira, im lặng nhìn anh một lúc lâu. Đôi mắt cô lấp lánh ánh nhìn khó đoán, như thể cô đang đánh giá từng cử chỉ của anh.

"Thế giới này không cần những kẻ yếu đuối," cô nói lạnh lùng. "Ngươi có biết mình đang dấn thân vào điều gì không?"

"Không," Lâm Đạt trả lời thật thà. "Nhưng tôi không có lựa chọn nào khác. Tôi sẽ c·hết nếu không làm gì."

Eira nhếch mép cười khẩy. "Nếu ngươi chỉ đến đây để cầu xin sự sống sót, ngươi đã lạc đường rồi. Ta không phải kẻ cứu rỗi. Thế giới này đã bị kiểm soát bởi những thế lực đen tối quá lâu, và chỉ có máu mới giải quyết được vấn đề."

Lâm Đạt nhìn cô, không chắc chắn về ý định của cô. "Vậy tôi phải làm gì?"

Eira bước tới gần anh, đôi mắt sáng quắc dường như xuyên thấu vào tâm trí anh. "Nếu ngươi muốn sống, ngươi phải sẵn sàng chiến đấu. Không chỉ cho bản thân ngươi, mà cho cả những người đã bị hủy diệt bởi sự tàn bạo của quý tộc và giáo hội. Họ đang lợi dụng phép thuật đen để kiểm soát linh hồn của con người, và chúng ta chỉ có một cách để chống lại: phá vỡ nguồn gốc sức mạnh của chúng."

"Vậy nguồn gốc đó ở đâu?" Lâm Đạt hỏi.

Eira quay đi, nhìn vào cuộn sách cổ trên bàn. "Ở sâu trong lòng đất, dưới chân đền thờ cổ xưa. Ở đó, họ giữ một vật thể gọi là Tinh Thể Linh Hồn. Nó chứa sức mạnh để thao túng linh hồn của hàng triệu người. Nếu ngươi muốn sống sót, ngươi phải cùng ta tiêu diệt nó."

Lâm Đạt cảm nhận được sự nghiêm trọng trong lời nói của Eira. Sự lựa chọn của anh không chỉ là để cứu lấy mạng sống của mình, mà còn là mở ra một cuộc chiến khốc liệt chống lại một thế lực bí ẩn và tàn ác hơn nhiều so với những gì anh tưởng tượng.

"Được," anh nói, giọng cương quyết. "Tôi sẽ làm điều đó."

Chương 1: Lạc Lối Trong Thế Giới Thối Nát