Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 2: Khế Ước Với Bóng Tối

Chương 2: Khế Ước Với Bóng Tối


Không gian trong căn phòng hầm trở nên ngột ngạt hơn bao giờ hết sau khi Lâm Đạt chấp nhận lời đề nghị của Eira. Cô không biểu lộ cảm xúc rõ ràng nào trước quyết định của anh, nhưng ánh mắt lạnh lùng và bí ẩn của cô khiến Lâm Đạt cảm thấy mọi thứ chỉ vừa mới bắt đầu.

“Ngươi nghĩ mình đủ khả năng để tiêu diệt thứ quyền năng đó sao?” Eira nói, giọng điệu như thách thức.

“Không, tôi không biết,” Lâm Đạt đáp thành thật. “Nhưng tôi không còn đường lùi. Nếu không thử, tôi sẽ c·hết."

Eira bước lại gần, đôi mắt săm soi anh như muốn tìm hiểu kỹ lưỡng hơn về người đàn ông vừa xuất hiện từ thế giới khác này. “Ngươi khác biệt so với những kẻ bị hiến tế trước đây. Ta có thể cảm nhận được điều gì đó trong ngươi... nhưng không phải chỉ với lòng dũng cảm mà ngươi có thể sống sót đâu.”

Lâm Đạt ngước lên, lặng lẽ chờ đợi lời giải thích từ Eira.

“Để chống lại quái thần và quý tộc, chỉ dựa vào ý chí là không đủ. Ngươi cần sức mạnh. Sức mạnh của bóng tối, của những thực thể cổ xưa mà chính bọn chúng cũng sợ hãi.” Eira quay người, tay chạm nhẹ vào một cuốn sách khác nằm trên bàn. Cuốn sách này có vẻ cũ kỹ hơn cả những cuốn sách cổ mà cô đã nghiên cứu. Nó được bọc bằng da sần sùi, với những ký tự bí ẩn khắc trên bìa.

Eira đặt cuốn sách trước mặt Lâm Đạt. "Ngươi sẽ phải lập một khế ước với bóng tối nếu muốn sống sót và chiến đấu."

“Khế ước?” Lâm Đạt nhíu mày, cảm giác lo lắng lại dâng trào.

“Đúng vậy. Khế ước với một thực thể không thuộc về thế giới này, thứ có thể ban cho ngươi sức mạnh nhưng đồng thời cũng sẽ đòi hỏi cái giá tương xứng. Sức mạnh càng lớn, cái giá càng cao.” Giọng nói của Eira lạnh lẽo và tàn nhẫn, như thể cô đã trải qua những cuộc giao dịch sinh tử tương tự.

Lâm Đạt cảm thấy cơn lạnh chạy dọc sống lưng. Anh không hiểu rõ thế giới này, không biết những thực thể mà Eira đang nhắc đến có sức mạnh khủng kh·iếp đến mức nào, nhưng anh hiểu một điều: đây là con đường duy nhất.

“Cái giá là gì?” Lâm Đạt hỏi, cố gắng chuẩn bị tâm lý cho điều tồi tệ nhất.

Eira lặng lẽ nhìn anh một lúc lâu, như thể muốn đảm bảo rằng anh đã sẵn sàng nghe câu trả lời. “Linh hồn của ngươi. Khi ngươi c·hết, linh hồn của ngươi sẽ thuộc về chúng. Không có kiếp sau, không có sự cứu rỗi. Ngươi sẽ mãi mãi bị giam cầm trong bóng tối.”

Lâm Đạt im lặng. Linh hồn, một thứ trừu tượng, mơ hồ, nhưng trong thế giới này, nó có lẽ là tất cả. Anh không biết mình có thể đánh đổi linh hồn hay không, nhưng rồi anh nghĩ đến sự thối nát của thế giới này, những sinh mạng bị đối xử như cỏ rác, và nguy cơ m·ất m·ạng của chính anh.

“Còn gì nữa không?” Anh hỏi.

Eira mỉm cười nhẹ, nụ cười đầy châm biếm. “Nếu đó chưa đủ để ngươi sợ hãi, còn một điều khác: một khi khế ước được lập, ngươi không thể thoát khỏi số mệnh của mình. Thực thể ngươi giao ước sẽ luôn theo dõi ngươi, đảm bảo rằng ngươi thực hiện lời hứa. Ngươi có thể mạnh lên, nhưng ngươi cũng sẽ không bao giờ thoát khỏi bóng tối.”

Lâm Đạt cảm thấy như một ngọn núi đè nặng lên vai. Anh nhận thức rằng mình không chỉ đối diện với c·ái c·hết thông thường mà còn phải đối mặt với một cuộc đời hoàn toàn bị kiểm soát.

“Ngươi có thể từ chối,” Eira tiếp tục. “Nhưng nếu làm thế, ngươi sẽ không có cơ hội nào để thoát khỏi lễ hiến tế sắp tới. Và ngươi biết rõ điều đó có nghĩa là gì.”

Sự im lặng lại bao trùm không gian. Lâm Đạt nhìn xuống cuốn sách trên bàn. Bên trong, những trang sách đã bạc màu bởi thời gian và được viết bằng một ngôn ngữ cổ mà anh không thể hiểu nổi. Tuy nhiên, một sức hút kỳ lạ khiến anh không thể rời mắt khỏi nó, như thể cuốn sách đang mời gọi anh, dụ dỗ anh bước vào con đường không lối thoát.

Eira đứng yên lặng, chờ đợi câu trả lời.

“Tôi sẽ làm,” Lâm Đạt nói với giọng dứt khoát. Dù cái giá phải trả có khủng kh·iếp đến đâu, anh không có lựa chọn khác. Anh không đến đây để c·hết một cách vô nghĩa.

Eira không bất ngờ, nhưng cô vẫn khẽ gật đầu, như thể đã biết trước quyết định của anh. “Tốt. Ngươi đã chọn đúng. Nhưng nhớ kỹ, con đường này sẽ không có lối quay lại.”

Cô mở cuốn sách ra, lật nhanh qua các trang cho đến khi dừng lại ở một ký hiệu lớn, trông như một vòng xoắn ốc kỳ lạ với những đường nét phức tạp. Eira bắt đầu thì thầm những câu chú, giọng nói của cô vang vọng trong không gian tối tăm, như thể khơi dậy một thứ gì đó từ sâu thẳm.

Không khí xung quanh dường như nặng hơn, lạnh hơn, và ánh sáng từ ngọn đuốc mờ dần. Lâm Đạt có thể cảm nhận được một sự hiện diện vô hình nhưng mạnh mẽ, như thể có một thực thể đang dõi theo anh từ một cõi giới khác. Trong khoảnh khắc đó, anh nhận ra rằng đây không còn là một nghi thức bình thường nữa. Đó là sự thức tỉnh của một thứ quyền năng bị lãng quên, một quyền năng sẽ thay đổi số phận của anh mãi mãi.

“Ngươi phải nói lời thề,” Eira ra lệnh, đôi mắt sáng rực lên trong ánh lửa yếu ớt. “Nói rằng ngươi sẵn sàng trao linh hồn mình để đổi lấy sức mạnh.”

Lâm Đạt nuốt nước bọt, cảm giác bất an trào dâng nhưng anh biết mình đã vượt qua điểm không thể quay lại. Anh nhắm mắt lại, rồi nói chậm rãi từng từ: “Tôi... trao linh hồn của mình... để đổi lấy sức mạnh... để sống sót và chiến đấu.”

Lời thề vừa thoát ra khỏi miệng, không gian xung quanh Lâm Đạt rung chuyển mạnh mẽ. Một luồng khí đen tối dần bao trùm căn phòng, như những bàn tay vô hình đang cố gắng chạm vào anh. Cảm giác sợ hãi bủa vây, nhưng cùng lúc đó, anh cảm nhận được một luồng sức mạnh khổng lồ đang thấm vào cơ thể. Trái tim đập nhanh, đầu óc anh mờ đi trong cơn lốc của bóng tối và ánh sáng, như thể linh hồn của anh đang bị xé toạc và gắn kết với một thứ gì đó cổ xưa hơn.

Khi cơn rung chuyển chấm dứt, Eira đứng lùi lại, ánh mắt hài lòng. “Khế ước đã được lập. Từ giờ trở đi, ngươi sẽ không còn là con người bình thường nữa.”

Lâm Đạt mở mắt, cảm giác cơ thể mình tràn đầy sức mạnh nhưng cũng mang theo một sự lạnh lẽo đáng sợ. Anh không biết mình đã trở thành thứ gì, nhưng một điều chắc chắn: số phận của anh giờ đã hoàn toàn bị ràng buộc với bóng tối.

Cơ thể Lâm Đạt cảm nhận rõ ràng sức mạnh đang chảy trong từng mạch máu, nhưng kèm theo đó là một sự lạnh lẽo như băng giá, thứ sức mạnh tối tăm đã thấm vào anh, làm linh hồn anh trở nên nặng nề. Anh vẫn còn choáng váng, chưa hoàn toàn hiểu rõ sự thay đổi bên trong mình. Ánh sáng từ ngọn đuốc lập lòe, phản chiếu lên tường hầm những bóng đen chập chờn như những thực thể vô hình đang âm thầm quan sát.

“Ngươi cảm thấy thế nào?” Eira hỏi, giọng cô không còn lạnh lùng như trước, mà có vẻ đang đánh giá sự chuyển hóa của anh.

“Có gì đó… khác lạ,” Lâm Đạt trả lời, đặt tay lên ngực mình. Nhịp tim không còn đập dồn dập như khi anh còn là người thường. Thay vào đó, là một cơn lạnh buốt, như thể thứ gì đó sâu thẳm đang trỗi dậy từ bóng tối, bắt đầu xâm chiếm từng tế bào của anh.

“Đó là dấu hiệu của khế ước,” Eira nói, giọng điệu nghiêm nghị. “Ngươi đã liên kết với một thực thể cổ xưa, một thứ bị phong ấn từ lâu. Nó sẽ ban cho ngươi sức mạnh để vượt qua những giới hạn của bản thân, nhưng đồng thời, ngươi cũng không thể trốn thoát khỏi sự kiểm soát của nó.”

Lâm Đạt im lặng, không nói thêm gì. Anh biết rằng bản thân đã đánh đổi một cái giá rất đắt, nhưng đây là con đường duy nhất để tồn tại. Số phận của anh giờ đã gắn liền với thực thể bóng tối kia, và chỉ có thời gian mới trả lời được liệu anh có thể kiểm soát sức mạnh đó hay không.

Eira tiến lại gần anh, đôi mắt sắc lạnh như đang nhìn thấu vào tâm trí anh. “Ngươi cần thời gian để làm quen với sức mạnh mới. Nhưng không có nhiều thời gian đâu. Quý tộc và giáo hội sẽ sớm biết về sự xuất hiện của ngươi, và chúng sẽ không ngần ngại tiêu diệt ngươi trước khi ngươi kịp trở thành mối đe dọa.”

“Vậy ta phải làm gì?” Lâm Đạt hỏi, giọng anh đã trở nên cứng rắn hơn. Cảm giác sợ hãi trong anh giờ đã bị thay thế bằng một lòng quyết tâm mạnh mẽ. Anh đã sẵn sàng đối mặt với bất cứ điều gì để tồn tại và trả lại sự tự do cho mình.

Eira lặng im một lúc, rồi cô quay lại bàn làm việc của mình, lấy ra một bản đồ cũ kỹ, trải ra trước mặt Lâm Đạt. “Trước tiên, ngươi phải biết về thế lực mà ngươi đang đối đầu.”

Cô chỉ tay vào một điểm trên bản đồ, đó là một ngôi đền nằm sâu trong lòng đất, giữa vùng đất hoang vu không người. “Đây là Đền Thờ Linh Hồn, nơi giữ Tinh Thể Linh Hồn. Vật thể này là nguồn gốc của quyền lực phép thuật mà quý tộc và giáo hội sử dụng để kiểm soát thế giới. Nó là chìa khóa để thao túng linh hồn của con người, biến họ thành những kẻ nô lệ, không ý chí, không khả năng phản kháng.”

Lâm Đạt cúi xuống, quan sát bản đồ. Anh cảm nhận được sự tối tăm và tà ác phát ra từ chính những đường nét mô tả Đền Thờ Linh Hồn. “Vậy làm sao để phá hủy nó?”

Eira lắc đầu. “Không dễ đâu. Đền thờ được bảo vệ bởi những thực thể hắc ám, không kể đến đội quân linh mục và pháp sư quyền lực của giáo hội. Chưa có ai từng thoát ra khỏi đó còn sống. Nhưng nếu chúng ta không phá hủy nó, sự thống trị của chúng sẽ không bao giờ chấm dứt.”

Lâm Đạt nhận ra tính nghiêm trọng của nhiệm vụ trước mắt. Không chỉ là một cuộc nổi loạn cá nhân, mà là cả một cuộc chiến với hệ thống thống trị của thế giới này, nơi con người bị đè bẹp dưới gót giày của những kẻ sở hữu phép thuật. Anh không thể không nhớ lại cảnh tượng người phụ nữ và đứa trẻ nhỏ mà anh gặp ở làng, những người dân sống trong cảnh khổ cực, không quyền lực, không hy vọng. Số phận của họ có lẽ cũng sẽ là số phận của anh, nếu không có sự xuất hiện của bóng tối và khế ước.

“Vậy chúng ta sẽ bắt đầu từ đâu?” Anh hỏi, lòng quyết tâm đã hoàn toàn trỗi dậy.

Eira nhếch môi cười nhạt. “Trước tiên, ngươi cần biết cách sử dụng sức mạnh của mình. Và không gì tốt hơn là thử nghiệm trên chính những kẻ đang truy đuổi ngươi.”

Cô bước tới, mở cửa hầm dẫn ra bên ngoài, nhưng khi vừa mở cửa, Eira lập tức lùi lại, khuôn mặt cô chuyển sang căng thẳng. “Chúng đã đến.”

Lâm Đạt nghe thấy những âm thanh vang vọng từ bên ngoài—tiếng vó ngựa, tiếng hò hét, và tiếng chân quân lính. Anh cảm nhận được không khí bị xáo động, có cái gì đó đáng sợ đang đến gần. Cảm giác lạnh buốt dâng lên, bóng tối trong cơ thể anh bắt đầu phản ứng như thể nó đang chờ được giải phóng.

“Quân của giáo hội,” Eira thì thầm. “Chúng đã tìm ra nơi này. Không ngờ chúng lại đến nhanh đến vậy.”

Lâm Đạt cảm thấy máu trong người dâng trào, sức mạnh của bóng tối bên trong anh rục rịch. “Chúng ta sẽ chiến đấu,” anh nói, giọng không chút do dự.

Eira nhìn anh, đôi mắt sáng rực lên sự tán thưởng, nhưng cũng đầy cảnh giác. “Ngươi phải thận trọng. Sức mạnh của ngươi vẫn còn chưa ổn định. Nếu ngươi để nó kiểm soát, ngươi sẽ không còn là chính mình.”

“Ta không có lựa chọn,” Lâm Đạt đáp, đôi mắt anh ánh lên sự quyết tâm. Anh biết rằng chỉ có sử dụng sức mạnh của bóng tối, anh mới có thể chống lại những kẻ đang đến.

Cả hai nhanh chóng bước ra khỏi hầm, hướng về phía những âm thanh ngày càng lớn. Quân lính của giáo hội đã bao vây ngôi làng, những ngọn đuốc sáng rực trong đêm tối. Người dân trong làng, những kẻ bất hạnh, đều b·ị b·ắt ép tụ tập giữa quảng trường chính, nơi một toán lính đang đứng chờ.

Phía trước đoàn quân, một kẻ cưỡi ngựa, trong bộ áo giáp sáng loáng với biểu tượng của giáo hội trên ngực, đang chỉ huy. Gã này có vẻ là chỉ huy, với dáng vẻ kiêu ngạo và lạnh lùng. Xung quanh hắn, những linh mục và pháp sư quyền lực đứng chờ đợi, ánh mắt đầy khinh miệt.

“Chúng ta phải g·iết tên chỉ huy trước,” Eira thì thầm với Lâm Đạt. “Nếu không, chúng sẽ kêu gọi viện quân.”

Lâm Đạt gật đầu, nhưng trong thâm tâm anh đã cảm thấy sức mạnh của bóng tối trỗi dậy, sẵn sàng hủy diệt bất cứ kẻ nào cản đường anh. Anh nhìn về phía quân lính, lòng anh chực trào một sự khát máu kỳ lạ, như thể thực thể bóng tối trong anh đang thúc đẩy anh tàn sát.

Trước khi Lâm Đạt kịp hành động, gã chỉ huy đã nhìn thấy hai người họ. Gã hét lên, chỉ tay về phía họ. “Bắt lấy chúng! Tên dị giáo đó phải c·hết!”

Lập tức, quân lính lao tới, những thanh kiếm sáng loáng và những câu chú ma thuật bắt đầu vang lên. Nhưng Lâm Đạt không còn là người đàn ông yếu đuối như trước. Anh nhắm mắt, cảm nhận sức mạnh bóng tối đang trào dâng trong từng thớ cơ bắp, rồi mở mắt ra với đôi con ngươi sáng rực lên.

“Đến đây,” anh thì thầm, giọng nói ngập tràn sát khí.

Chương 2: Khế Ước Với Bóng Tối